Ám Hà Trường Minh (Sông Ngầm Trường Minh)

Chương 1



Tác giả: Lãnh Sơn Tựu Mộng

Edit: Cánh Cụt

Dạo gần đây sân vận động của thành phố A đã được tu sửa lại, ở sân vận động không thu phí vào, vừa mới mở cửa thôi đã có rất nhiều người ùa đến chiếm sân. Sân bóng rổ vẫn luôn là địa điểm được yêu thích hàng đầu, muốn đến thì phải hẹn sớm từ trước, vì nơi đây đã phải tạm dừng một khoảng thời gian dài để sửa sang lại, có hẹn trước thì cũng bị xếp tới tận ba tháng sau.

Lý Diễm ở đây xem một lúc lâu, trong đám nam sinh đang chơi bóng rổ có thêm một khuôn mặt mới, hình như là thành viên mới vào đội. Đội bóng rổ này là đội của đại học C, đã đoạt giải quán quân vài lần ở cuộc thi League giao hữu, hiếm đối thủ nào có thể đọ sức cùng.

Thành viên mới gia nhập cũng có lối chơi rất mạnh mẽ, đợi đến khi trận đấu sắp kết thúc, mới để cho đối thủ ghi được ba quả, tránh để họ phải khó xử khi trắng tay.

Tiếng giày bóng ma sát với sân chơi, cộng thêm tiếng bóng va chạm với mặt đất và tiếng úp rổ hoà thành một thể.

Đợi đến khi kết thúc, các thành viên của đội bóng rổ đại học B ai cũng đầm đìa mồ hôi, từng giọt rơi trên sân chơi màu gỗ thuần tạo thành dòng chảy nhỏ.

Đối lập với các cầu thủ đang thở hổn hển bên này thì các cầu thủ từ đại học C chỉ chảy vài giọt mồ hôi trên trán, vài thành viên còn vừa nói cười vừa ném mấy chai nước khoáng cho nhau.

Nhưng ánh mắt của các thành viên đội bóng rổ của đại học B đều không mang ý tốt, người thì khinh thường, người thì buồn bực. Có người còn bảo đội bóng của đại học C có thể giỏi như thế là vì trong đó nhiều con nhà giàu, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, cố ý chèn ép. Mà những ai tinh tường thì đều thấy rõ được, đúng là có những đội như thế, nhưng thực lực của đội bóng rổ đại học C thì không hề tầm thường.

Tính ra kinh phí hoạt động của đội bóng rổ đại học C nhiều hơn các đội khác rất nhiều cũng là sự thật.

Vài người quay đầu lại căm giận nói nhỏ với nhau, cuối cùng ủ rũ mà cúi đầu rời đi.

Mấy Omega đi tới trong sân, lau mồ hôi rồi giúp nhóm Alpha này uống nước, nếu mọi người không dán miếng dán ngăn cách, tin tức tố được tiết ra sau khi nhóm Alpha vận động có thể sẽ khiến sân vận động này trở nên ngạt thở.

Đỗ Lâm dùng khuỷu tay đụng Lâm Sênh một cái, sau đó hếch cằm về phía khán đài, chính là vị trí Lý Diễm đang ngồi.

“Người đằng kia nhìn cậu hầu hết cả trận hôm nay kìa.”

Lâm Sênh nhìn về phía đó, là một người đàn ông tóc đen với làn da màu vàng nhạt, hơi gầy, đôi mắt rất sáng, thật ra nếu không phải Đỗ Lâm cố ý bảo cậu ta nhìn, thì người đàn ông ấy có vẻ ngoài rất bình thường, không hề nổi bật, đi lẫn vào trong đám đông thôi là không thể tìm được rồi.

“Sao thế?” Lâm Sênh quay đầu hỏi.

“Người đó là khách quen của sân bóng rổ. Mùa đông khi ấy trời lạnh đến mức trên mặt đất kết băng mà còn tới xem kìa, nếu chơi không hay thì anh ta sẽ mất hứng thú, rồi ngủ luôn trên khán đài.” Nói đến đấy thì Đỗ Lâm cười cười, giống như đang kể về một câu chuyện lạ lùng: “Tính ra cũng tới đây xem được hai đến ba năm rồi, cứ xem một mình thôi chứ cũng không giao lưu với người khác.”

Đỗ Lâm lại liếc mắt đánh giá người đàn ông kia lần thứ hai, chỉ thấy bình thường đến không thể bình thường hơn. Trông không giống Alpha, có lẽ khả năng cao là Beta vì nhìn thể trạng của vai không được tinh tế như phần lớn Omega.

Đỗ Lâm còn nói: “Đấy là do cậu chơi hay nên anh ta mới nhìn cậu.”

“Nhưng tôi không quan tâm đến việc anh ta thấy tôi chơi tốt hay không.” Mặt Lâm Sênh không có cảm xúc gì, thúc giục nói: “Mau thay quần áo đi, cô vừa gọi mấy cuộc đấy.”

Chờ tới khi nhóm người đó tắm rồi thay quần áo đi ra, về cơ bản trên sân bóng rổ đã không còn ai vì cũng sắp đến lúc sân thể dục đóng cửa.

Thời điểm nhóm Đỗ Lâm ra ngoài thì thấy người đàn ông kia vẫn còn ngồi chỗ đó, ở hàng thứ tư, ngẩn người nhìn sân bóng rổ.

Khi trở về thì Lý Diễm chạy suốt nửa quãng đường sau, vì đột nhiên anh nhớ ra hôm nay là ngày Lục Liễm Ninh về.

Lúc về đến nhà đã là bảy giờ ba lăm phút, muộn hơn năm phút so với thời gian quy định của anh.

Lý Diễm đứng ở cửa, thấy quản gia đang ở phòng khách chuẩn bị bữa ăn.

Trong lòng anh ôm chút hy vọng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy đã về chưa?”

Quản gia không nói gì, chỉ hướng ánh mắt nhìn lên trên.

Đứng trên hành lang tầng hai đối diện với bàn dài ở phòng khách, là Lục Liễm Ninh vừa đi ra từ phòng ngủ. Trông hắn giống như mới tắm xong, sợi tóc trên trán còn hơi ướt, cho dù có thay bộ quần áo ngủ màu xám nhạt làm bằng lụa tơ tằm, nhưng cũng vì sắc mặt âm trầm kia mà khiến toàn thân hiển lộ ra khí chất tràn đầy quyết liệt.

Quản gia đứng ở đó lập tức cảm nhận được sự căng thẳng của cả người Lý Diễm, đôi môi cũng mím chặt, chỉ liếc Lục Liễm Ninh một cái đã mau chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu.

Lục Liễm Ninh đứng trên tầng hai nhìn vòng xoáy trên đỉnh đầu Lý Diễm, không khỏi lạnh lùng cười một tiếng.

Chờ đến khi hắn đi xuống tầng, quản gia cũng thức thời mà lui xuống.

“Két —”, đó là tiếng Lục Liễm Ninh kéo ghế, giọng nói của hắn không chút gợn sóng: “Còn đứng đờ ở đấy làm gì, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Trong lòng Lý Diễm thở phào nhẹ nhõm, biết rằng hắn không tính toán việc anh về muộn.

Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống, ăn hai miếng, đã nghe thấy giọng nói của Lục Liễm Ninh vang lên: “Hôm nay đi đâu đấy?”

Lý Diễm cuống quít nuốt thức ăn trong miệng, trả lời: “Đi xem bóng rổ thôi.”

Dường như Lục Liễm Ninh hơi coi thường mà hừ cười một tiếng: “Ngày nào cũng đến xem, người ta chơi với anh à.”

Lý Diễm rũ mắt, cúi đầu ăn cơm.

Cũng may Lục Liễm Ninh không dừng ở chủ đề này lâu, hắn ăn xong rất nhanh, múc một bát canh cho Lý Diễm để anh uống hết.

Thật ra Lý Diễm đã no, nhưng Lục Liễm Ninh lấy cho anh, anh không dám từ chối.

Buổi tối trong phòng ngủ, Lý Diễm tắm phải đến một tiếng, mãi vẫn chưa xong.

Chờ đến tận mười giờ rưỡi, anh mới chậm rãi lau người rồi ra ngoài, trong lòng còn cầu mong rằng việc trở về từ chuyến công tác khiến Lục Liễm Ninh rất mỏi mệt, có khi bây giờ đã ngủ rồi.

Thế nhưng không ngờ anh vừa ra ngoài, Lục Liễm Ninh đang nửa ngồi ở trên giường, cười như không cười mà nhìn anh: “Đã nhiều năm như vậy, anh cũng phải tiến bộ hơn rồi chứ.”

Hắn gỡ miếng dán ngăn cách xuống, trong phòng tràn ngập mùi hương cam quýt, Lý Diễm hít mũi. Anh là một Beta nên không quá nhạy cảm với tin tức tố, nhưng những năm gần đây vì sống chung với Lục Liễm Ninh, thường xuyên bị đánh dấu không ngừng khiến anh có chút phản ứng với tin tức tố của Lục Liễm Ninh.