Ám Hà Trường Minh (Sông Ngầm Trường Minh)

Chương 2



Tác giả: Lãnh Sơn Tựu Mộc

Edit: Cánh Cụt

Cả người Lý Diễm cứng đờ, chậm rãi tới gần Lục Liễm Ninh, khi anh mới đến gần mép giường thôi đã bị Lục Liễm Ninh mạnh mẽ lôi vào.

Lục Liễm Ninh tóm chặt lấy cánh tay của anh, kéo anh xuống dưới thân, tay luồn vào vạt áo ngủ rộng thùng thình, vuốt ve từ vòng eo rồi dần dần trườn lên ngực, sau đó vùi đầu vào hõm cổ Lý Diễm hít một hơi, phát hiện mùi vị mà hắn để lại lần trước đã phai nhạt.

Nhận ra điều này làm hắn hơi không hài lòng, hắn kéo quần ngủ của Lý Diễm xuống…..

Lần mây mưa này déo dài rất lâu, cuối cùng Lý Diễm mất đi ý thức, chỉ có thể cảm nhận rằng anh được Lục Liễm Ninh ôm lấy, đưa vào trong nước ấm.

Hơn mười một giờ vào giữa trưa ngày hôm sau Lý Diễm mới tỉnh lại, lúc ấy Lục Liễm Ninh đã không còn ở nhà, công việc của hắn rất bận, hắn vừa mới tiếp nhận Lục gia chưa đầy hai năm, thậm chí còn nghe đồn có một bộ phận quyền lợi mà Lục An Lăng chưa giao cho hắn.

Lý Diễm cảm thấy thân thể hơi nhức mỏi, một mình ăn bữa trưa trên bàn dài, quản gia đứng bên cạnh bưng thức ăn lên cho anh.

Sau khi ăn trưa xong thì anh ra ngoài, thật ra cơ thể anh còn chưa hồi phục tốt, nhưng anh không muốn ở yên trong căn nhà kia, đặc biệt là sau khi Lục Liễm Ninh trở về.

Thời điểm giao mùa xuân hạ, sau 12 giờ ánh dương chiếu thẳng xuống như giữa hè, anh bắt gặp lão Nhạc tại đường dành riêng cho người đi bộ ở Tây Thành.

Lão Nhạc ngồi khoanh chân dưới gốc cây, mặc một bộ quần áo rách rưới mà Lý Diễm chưa từng thấy qua, ở bề ngoài có ít nhất ba miếng vá với màu sắc khác nhau. Lỗ hổng trong cái bát trước mặt ông từ một nay biến thành hai, nhưng tiền bên trong lại không hề ít.

Lão Nhạc đang nhắm mắt thư giãn, cây gậy nhơ nhuốc của ông dựng thẳng chỗ đầu vai, nằm ngửa ở cây đại thụ phía sau.

Lý Diễm chậm rãi đi tới, đến gần ông rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó tay mò về phía cái bát trước mặt Lão Nhạc. Ngón tay vừa mới chạm vào hai đồng tiền xu ở dưới đáy, đã bị cây gậy gõ mạnh vào mu bàn tay.

“Á… Chẳng phải ông đang nhắm mắt hay sao?” Lý Diễm xoa nhẹ lên mu bàn tay bị gõ.

Ánh mắt sắc bén của lão Nhạc hướng về phía Lý Diễm, ngữ điệu mạnh mẽ: “Thằng ranh con, muốn trộm tiền của ông đây à” bộ râu lốm đốm bạc run run theo từng chữ, dường như còn định cầm gậy gõ Lý Diễm thêm hai cái.

Lý Diễm né sang bên cạnh, nhăn mày nói: “Sao lại là chơi xấu được ạ, trong đấy cũng có tiền của cháu mà.”

“Tiền của mày đâu ra, mấy đồng đấy của mày bị mày tiêu hết vào mì bò rồi.” Lão Nhạc vội vàng cầm lấy bát đựng tiền của mình.

“Không thể như thế được, cháu chỉ ăn hai tô thịt bò thôi mà, ông quên mất là tháng trước cháu giúp ông diễn một vở kịch dưới cầu vượt à, nói cơ thể ông gặp khó khăn bị bệnh nặng không có tiền để điều trị, lúc ấy cháu xin tiền cứu chữa thì ông đã đồng ý chia cho cháu một nửa còn gì?”

Lão Nhạc giả câm điếc, không trả lời.

Lý Diễm lại nhắc thêm: “Còn một lần trước nữa, ông cố ý kéo người khác lại để cháu xin tiền thuốc men, cũng có bảo với cháu là sẽ chia bảy ba mà.”

“Được rồi được rồi, tiền bồi thường này, mau cầm đi.” Lão Nhạc thấy anh có vẻ còn muốn tính sổ thêm, lập tức ném mấy đồng tiền xu kia cho Lý Diễm.

Có mấy đồng tiền xu lăn rất xa, suýt nữa rơi vào khe cống thoát nước chỗ khu rừng bên cạnh, Lý Diễm chạy tới nhặt lại từng đồng, thổi thổi bụi trên bề mặt.

Mặt trời lên đỉnh, Lý Diễm nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng tìm được siêu thị tiện lợi giữa một khu phố buôn bán trà sữa.

Ban đầu anh mua một chai nước khoảng 4 xu, nghĩ một lúc thì đổi thành mua hai chai loại 2 xu.

Nhưng vừa về đến đầu phố, dưới bóng cây đã không còn bóng dáng của lão Nhạc. Quan sát xung quanh một phen thì thấy cả đám người đang vây quanh ngay giữa đường, Lý Diễm thầm nghĩ trong lòng rằng chắc không phải là lại như vậy đâu.

Khi anh tới gần đám người kia rồi nhìn qua khe hở giữa bọn họ thì thấy cây gậy giống như mái chèo của lão Nhạc.

Lý Diễm không nói gì mà đi tới luôn, nhanh chóng chen vào, còn chưa kịp nhìn xe, đã gục xuống đất gọi lão Nhạc đang rên rỉ là cha.