Ám Hà Trường Minh (Sông Ngầm Trường Minh)

Chương 3



Tác giả: Lãnh Sơn Tựu Mộc

Edit: Cánh Cụt

“Cha! Cha làm sao vậy, cha ơi cha tỉnh lại đi!” Lý Diễm bổ nhào vào bên người lão Nhạc đang nằm trên mặt đất, mới vừa hô lên thì trên Porsche màu đen trước mặt có người xuống.

Đó là một nữ Omega, trông vẻ ngoài thì cùng lắm được mười tám mười chín tuổi, da trắng xinh đẹp, lúc xuống thấy tình huống trước xe thì đôi mày thanh tú nhíu lại, đại mỹ nhân người đẹp giọng ngọt, đến cả khi nóng giận thì thanh âm vẫn như làm nũng: “Anh! Các anh xuống mau đi, đâm người rồi!”

Đỗ Lâm ra từ ghế sau, đầu tiên là nói rằng: “Đã nói không cho em lái rồi mà cứ muốn thử cơ.”

Đỗ Lâm vừa cúi đầu thì thấy là khách quý thường trú của sân vận động, lại đánh giá lão Nhạc nằm trên mặt đất, miệng đang rên rỉ, đôi mắt híp lại, khoảng cách với xe xa như vậy thì không thể nào chạm vào người ông lão này được, tám phần mười là gặp phải ăn vạ rồi.

Lão Nhạc gối trên đùi Lý Diễm liếc Lý Diễm một cái, Lý Diễm ngẩng đầu nói: “Các cậu lái xe kiểu gì vậy, cậu xem cha tôi bị…”

Lý Diễm đang nói thì nhận ra Đỗ Lâm, lòng nghĩ lần này lão Nhạc vớ được miếng thịt ngon rồi, lại nhìn lướt qua trong xe thấy còn có người, có vẻ là có việc gấp, bình thường những trường hợp như này sẽ đưa tiền luôn để đỡ làm lỡ thời gian quý giá của mọi người.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lý Diễm nói tiếp: “Các cậu mau đưa cha tôi đi bệnh viện kiểm tra sơ bộ đi, ông ấy không đứng lên nổi, vạn nhất có chuyện gì xấu thì không trì hoãn nổi đâu!”

Lý Diễm vừa nói như vậy, quả nhiên vị đại tiểu thư kia lập tức không vui: “Chúng tôi không có thời gian, tôi gọi cho anh xe cứu thương, bao nhiêu tiền thì cứ nói với chúng tôi.”

Lão Nhạc vừa nghe, tiếng rên rỉ kêu đau càng lớn, đây là đang vui sướng.

“Thế thì cũng không phải là không được, trông các anh có vẻ đúng là có việc gấp, đưa hai ngàn tệ cho tôi, tôi đưa cha tôi đi bệnh viện là được, cũng không làm trễ nải chuyện của các anh.”

Đại tiểu thư vừa nghe, không khỏi khinh thường cười nhạo một tiếng, hai ngàn đồng tiền không đáng để bọn họ ở đây lãng phí thời gian, lập tức định lấy ví tiền của mình trên ghế tài xế.

“Từ từ, anh nói đụng vào là đụng vào thật chắc?” Đỗ Lâm ngăn động tác lấy ví tiền của em gái mình: “Chúng tôi có ghi lại hành trình lái xe, xem xong là biết do ông lão tự động ngã hay do chúng tôi đâm phải đúng không?”

Tiếng rên rỉ kêu đau của lão Nhạc chợt nhỏ lại, híp mắt lại chớp chớp với Lý Diễm.

Lý Diễm cũng nôn nóng, vì thế lại lui một bước: “Hai ngàn không được thì 800 cũng được đúng không, ông ấy đã ngã như vậy rồi, dù sao cũng phải đi chụp rồi mua thuốc chứ.”

Lúc này người em gái kia cũng đáp lại, kêu lên: “Ồ! Đúng vậy, chúng tôi có ghi lại hành trình lái xe, ông lão này đang bình thường đến lúc tôi tới thì gục không dậy nổi, còn nằm nhoài trước đầu xe của tôi, giả vờ như thật, mất nửa ngày mới biết là ăn vạ!”

Lúc này Đỗ Lâm nhìn Lý Diễm đang nửa ôm ông lão diễn vai đứa con hiếu thảo, khoanh tay: “Được rồi, đừng ở đây làm lỡ thời gian, nâng ông ấy dậy đi, chúng tôi phải đi, đằng sau cũng có xe cần đi nữa mà, có chút ý thức công cộng đi.”

Lý Diễm cắn răng kiên trì: “Thế không được, hiện tại cha tôi không đứng lên nổi, ít nhất các cậu cũng phải đưa 800 tệ.”

Theo lẽ thường thì đám phú nhị đại này sẽ không so đo mấy trăm tệ, không hiểu sao hôm nay lại để ý thế, so với mấy trăm đồng tiền này thì rõ ràng thời gian của bọn họ càng quý giá mới đúng chứ.

Quả nhiên nữ Omega kia thấy vẻ mặt vô lại của anh, lộ ra vẻ khinh thường, rút ra một xấp tiền từ trong ví, đang định ném cho bọn họ để họ cút đi, đột nhiên có cánh tay ngăn lại.

Là Lâm Sênh từ trên xe bước xuống, đầu tiên là ánh mắt cậu dừng lại ở trên người Lý Diễm một lát, giữa mày hơi hơi nhăn lại, sau đó sắc mặt hơi kì quái, cuối cùng mở miệng nói: “Được, là đâm bị thương đúng không, thế thì gọi xe cứu thương đến bệnh viện kiểm tra, tiền thuốc men để chúng tôi trả.”

“Anh Lâm Sênh, bọn Tiểu Hào đang ở quán rượu chờ chúng ta rồi.” Hiển nhiên là Omega hơi bất ngờ và không đồng ý với quyết định này của Lâm Sênh: “Hơn nữa vốn là họ tới ăn vạ, đưa bọn vô lại này đi kiểm tra cái gì cơ chứ.”

Ánh mắt Lâm Sênh dừng lại trên người lão Nhạc, sau đó chuyển xuống cẳng chân: “Bị thương chảy máu rồi, nhìn kĩ đi.”

Lý Diễm thấy đúng thât là cẳng chân lão Nhạc có một vết thương nhỏ, nhưng máu đã khô.

Dưới tầm mắt uy thế của Alpha cấp cao, thân mình lão Nhạc run lên, âm thầm véo nhẹ đùi Lý Diễm.

Lý Diễm lập tức nói: “Không cần đâu, không cần, đừng làm lỡ thời gian quý giá của các cậu.” Anh nhìn cẳng chân chảy máu của lão Nhạc, có vẻ là do va chạm với góc nhọn chỗ biển số xe nên bị thương, vì luôn cảm thấy là không thể để đổ máu vô ích nên anh lại lui một bước: “Nếu không thể thì 500 cũng được.”

Lâm Sênh nghe anh nói xong, trực tiếp quay đầu nói với Đỗ Lâm: “Đi, dẫn bọn họ tới phòng khám trước.”

Đỗ Lâm sửng sốt, hắn nhìn Lâm Sênh, không nghĩ ra được nguyên do của hành động này, chắc chắn Lâm Sênh là người ngại phiền phức nhất trong bọn họ, cho nên hắn sẽ không làm dư thừa sự.

“Ơ, ông lão kia bẩn như vậy, sao lại để bọn họ lên xe của chúng ta được.”

Lý Diễm thấy bọn họ có vẻ không muốn bỏ qua, giờ xe mà bị đưa đến đâu đó để dạy dỗ một trận thì đúng là xui xẻo.

“Thôi, thôi, không cần đâu, nếu không được thì các cậu cứ đi trước đi.” Lý Diễm nâng lão Nhạc dậy, nhặt lại cây gậy của ông, hai người định đi.

Đỗ Lâm thấy Lâm Sênh không có ý muốn ngăn cản, cũng không nói gì nữa, mấy người trở lại xe, chỉ là lần này đổi thành Đỗ Lâm lái.

Buổi tối Lục Liễm Ninh trở về căn nhà trước kia của Lục gia, Lục An Lăng ở nhà ngồi trên sô pha xem báo cũ, Mẫn Linh Dư mang ra bánh quy được nướng chín, thấy Lục Liễm Ninh trở về, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, gọi hắn mau tới đây nếm thử.

Mẫn Linh Dư không phải là mẹ đẻ của Lục Liễm Ninh, là vợ sau của Lục An Lăng, một Omega nhỏ xinh dịu dàng, quan hệ với Lục Liễm Ninh không tính là quá tệ, nhưng Lục Liễm Ninh cũng không thân với cô, tóm lại là ở bề ngoài thì không có xung đột gì.

Tựa như bây giờ Lục Liễm Ninh rất nể tình mà thưởng thức dưới ánh mắt chờ mong của cô, có chút ngọt. Hắn cắn thêm miếng nữa, hương vị đúng là không tệ lắm.

Cơm tối làm dựa theo khẩu vị của Lục Liễm Ninh, ăn được nửa bữa thì Lục An Lăng đột nhiên nói: “Omega nhà Tống gia cũng đã đến tuổi kết hôn, lần trước lão Tống cũng nhắc với cha chuyện này, cuối tuần này tranh thủ thời gian mà gặp cậu bé ấy đi.”

Lục Liễm Ninh lập tức từ chối, thậm chí động tác gắp đồ ăn của hắn còn không dừng chút nào: “Không gặp.”

Lục An Lăng không vui nói: “Không gặp? Con bao tuổi rồi mà cứ không chịu kết hôn, không chịu ổn định thế hả.”

“Hiện giờ bên con đang có người.”

“Là tên Beta kia à?” Vẻ mặt Lục An Lăng không nóng không lạnh, nhưng tư thái lâu năm thuộc về người bề trên thì lại chiếm trọn, ánh mắt sắc bén: “Bên cạnh anh có người hay không thì tôi không quan tâm, nhưng đây là lúc nên có con rồi, tôi nhớ tên kia còn lớn hơn anh hai tuổi.”

“Cha đang đùa cái gì vậy, Beta không thể sinh con.” Lục Liễm Ninh thấy Lục An Lăng đưa ra yêu cầu vừa khó để tin nổi lại vừa khiến người khác khó chịu.

Ai ngờ ánh mắt Lục An Lăng cũng trầm xuống, chuyện này cho thấy rằng ông ta không chỉ nói suông: “Ai nói Beta không thể sinh con cơ? Beta khác không thể sinh, nhà chúng ta mà muốn sinh thì chẳng lẽ không còn cách nào khác à?”

Lục Liễm Ninh lập tức hiểu ý Lục An Lăng, một Beta bình thường đúng là không thể mang thai, bọn họ có thể kết hợp với Omega, khiến Omega thụ thai, tuy rằng tỷ lệ so với sự kết hợp giữa Alpha và Omega sẽ ít hơn chút nhưng cũng không phải là không có, chỉ cần hai bên nỗ lực một ít, phần lớn Beta cũng có thể khiến Omega thụ thai. Nhưng với Alpha và Beta ở bên nhau, cơ bản chưa từng nghe qua trường hợp có Beta mang thai, nhưng chưa nghe không có nghĩa là không có.

Với tầng lớp như bọn họ, nếu thật sự muốn chơi, thậm chí khiến Beta mang thai dòng dõi của mình, thì có thể tiêm chất xúc tác của Omega vào Beta, đây vốn là thuốc chuyên dụng cho Omega phát dục chậm hoặc phân hoá không trọn vẹn.

Nghiêm cấm những ai không phải Omega sử dụng.

Thân thể nguyên bản của Beta vốn không có khả năng sinh con, sau khi tiêm chất xúc giác sẽ cưỡng ép nuôi dưỡng khoang sinh sản héo mòn còn chưa phát dục hoàn toàn, tiến hành lần phát dục thứ hai. Chưa kể đến quá trình dài dằng dặc, cho dù có mang thai cũng không thể sinh tự nhiên một cách thuận lợi mà phải đẻ mổ.

Trong quá trình đó, những tổn thương trên thân thể cùng sự đau đớn Beta phải chịu đựng hơn Omega ít nhất ba lần.

Lục Liễm Ninh đặt đũa xuống, cười lạnh một tiếng: “Hôm nay gọi con về là để nói chuyện này à?”

“Năm nay cậu ta 29 nhỉ, càng để lâu, càng khó thụ thai.”

“Ông đừng nghĩ đến chuyện này, thân thể của anh ấy không tốt.” Lục Liễm Ninh nói đến đây, giọng điệu cũng cứng rắn hơn.

Lục An Lăng không nhường một bước, đối với con trai duy nhất của ông cũng không nương tay: “Thân thể cậu ta không tốt à? Vậy mà bây giờ anh lại thấy đau lòng đấy, với mấy thủ đoạn anh dùng với người ta năm đó, anh nghĩ tôi không nghe được chút tiếng gió nào chắc?”

Lục Liễm Ninh dường như là bị chọc vào vết thương, sắc mặt chợt trở nên cứng đờ, đôi môi cũng mím chặt: “Đó là chuyện trước kia, hơn nữa khi đó cũng do anh ấy không nghe lời.”

Lục An Lăng không để ý tới hắn mà mạnh miệng nói: “Tôi mặc kệ anh, anh không muốn cậu ta sinh thì cuối tuần ngoan ngoãn đi gặp mặt vị kia nhà Tống gia đi. Tự anh cân nhắc, đừng để tôi lại phải thúc giục anh, anh sẽ không muốn tôi phải nhúng tay vào đâu.” Ông ta vừa nói xong thì đứng dậy, bóng lưng lạnh lẽo cứng rắn, không để cho Lục Liễm Ninh chút đường sống để xoay chuyển nào cả.

Lục Liễm Ninh cũng trực tiếp đứng lên, thậm chí muốn nhổ mấy miếng cơm đã ăn ban nãy, lái xe với vận tốc siêu nhanh suốt cả đường.

Một bữa cơm tan rã trong không vui, về đến nhà thấy Lý Diễm đang cho mèo ăn cách hàng rào trong nhà. Đó là một con mèo có bộ lông trắng đen, mấy năm qua được Lý Diễm chăm nên béo ú, trông chẳng giống mèo hoang gì cả, chỉ thấy bị thừa chất thôi.

Lý Diễm ngồi xổm ở đó, lộ ra vòng eo nhỏ đằng sau, có thể nhìn thấy cả sương sống mảnh mai của anh, trên eo còn dấu vết mà Lục Liễm Ninh nắm bóp để lại vào tối hôm trước.

Lục Liễm Ninh nhìn bóng lưng của anh, người đàn ông 29 tuổi này, qua sinh nhật cuối năm nay cũng đã 30, nhưng trông dáng vẻ Lý Diễm không có gì thay đổi so với lần đầu gặp mặt năm hắn 22 tuổi.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!