Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 49-2: Cứu người cùng hại người



Một viên cảnh sát đang ở bên cạnh lập tức mở miệng tiếp lời: "Theo chúng tôi được biết, ngành sản xuất thủy sản không gửi những đơn hàng nhỏ lẻ đi xa như vậy. Chúng tôi liên hệ siêu thị trên tờ đơn giao hàng của anh ta thì biết, siêu thị đó là một siêu thị nhỏ, lượng hàng đưa tới cũng không nhiều, dựa trên quy mô công ty của bọn họ thì sẽ không nhận những vụ làm ăn với siêu thị nhỏ như vậy."

"Cho nên thứ anh ta vận chuyển đi cũng không phải là thủy sản." Tôi lập tức hiểu ra ngay.

Viên cảnh sát cũng vội gật đầu lại: "Vụ án này địa phương kết luận là tự sát, không có đăng báo. Lúc bắt đầu chúng tôi cũng không tiếp quản vụ này cho nên tạm thời không thể xác định được thứ anh ta đưa đi là cái gì, nhưng khẳng định kiếm được rất nhiều tiền và là chuyện phạm pháp."

"Nội tạng." Tôi nhìn Tề Cường đang ôm đầu lẩm bẩm, hạ thấp giọng xuống nói: "Là nội tạng con người, bộ phận quan trọng."

Tề Sở đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào?"

Cái vẻ ngạc nhiên thản thốt của anh ta giống y như đúc với Tề Cường.

Tôi cũng không rõ nhưng suy nghĩ đầu tiên của tôi là về nó, dù gì trong bụng hai đứa nhỏ cũng trống rỗng nên tôi nghĩ nghĩ vẫn là ý này.

Sắc mặt của viên cảnh sát cũng thay đổi, anh ta lập tức xoay người đi nói: "Tôi sẽ gửi tin này đi, tập trung tra về khía cạnh này."

Cùng lúc này, chị Dương ở bên cạnh xe đông lạnh vẫy tay với chúng tôi, tôi liền đi qua đó.

Tề Sở kéo tôi lại nói: "Cô bị điên à, cảnh tượng máu me như vậy cũng muốn đi xem. Nhìn có chỗ nào giống con gái không!"

"Anh cho rằng tôi của hiện tại còn có thể chỉ là đứa con gái thôi sao?" Tôi cười khổ liếc mắt nhìn anh ta, rồi sải bước đi qua bên kia: "Chuyện nuốt răng có liên quan tới địa phủ, anh cùng Mặc Dật đã điều tra được cái gì rồi?"

Âm hồn của Lục Tư Tề trốn thoát địa phủ hai lần, vẫn chưa tính cái lần đầu tiên khi bắt tôi hiến tế.

Tiếp theo là việc số lượng lớn anh linh, tiểu quỷ bị nhốt, kế đó, chuyện âm hồn của La Hạnh Hoa xảy ra vấn đề, đặc biệt là Mặc Dật đã sa sầm mặt mày khi nhìn thấy những cái răng dính máu kia.

Y nói y không quan tâm tới chuyện của địa phủ, có điều mười vị Minh Quân cũng không đối đầu với y, nói cách khác là địa vị của y không thấp hơn bọn họ, chẳng qua quyền lợi luân phiên ở họ mà y không hề quản lý chuyện của địa phủ thôi.

Hiện tại địa phủ xảy ra chuyện, y tất nhiên sẽ tức giận, y bảo tôi đừng nhúng tay vào chuyện của La Hạnh Hoa, có lẽ là y muốn tự mình xử lý.

Ở trong xe đông lạnh, sắc mặt của chị Dương đã tái đi, chị ấy kéo tôi lên xe và nói với chúng tôi: "Hai đứa nhỏ không có nội tạng bên trong chắc hai người cũng đã xác nhận qua rồi, nội tạng bị lấy sạch thậm chí cả ruột cũng không còn, nhưng chỗ kỳ lạ chính là chúng nó không có bất kỳ vết thương nào. Không nói về việc bên ngoài không có vết thương mà ngay cả bên trong cũng không có dấu vết bị cắt, thật sự giống như... Hai chúng nó khi sinh ra đã không có nội tạng vậy."

Nói đoạn, chị Dương mở bụng Kỳ Kỳ ra, rồi nói tiếp: "Có phải rất giống không."

Cái bụng kia mở ra, bên trong thật sự không có gì đến cả máu cũng không có. Thật giống như một con thú nhỏ bị khoét rỗng, nằm phơi thây ở đó mặc người ta xâu xé.

Tình trạng của Thụy Thụy cũng không khác biệt lắm, bên trong trống trơn, không có vết thương giống như sinh ra đã không có nội tạng.

Mà tình trạng của La Hạnh Hoa lại phức tạp hơn, dạ dày và ruột đều còn nhưng cơ quan trọng yếu như tim, gan, lá lách và thận đều biến mất.

"Vết thương trên người cô ấy đều là dấu vết mới." Chị Dương nhướn mày nhìn tôi sau đó kéo hai chân La Hạnh Hoa ra: "Đặc biệt là nơi này, giống như có người đã dâm loạn thi thể, hơn nữa còn rất mới tuy nhiên băng phủ bên trên đó không bị phá. Nên tôi cũng không rõ có chuyện gì xảy ra."

"Là âm hồn." Tôi ngẩng đầu nhìn chị Dương, cười khổ: "Vết thương của âm hồn đều lộ ra trên thi thể."

Sau khi xác nhận phỏng đoán ban đầu, tôi cùng Tề Sở đều rơi vào trầm tư, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt hai đứa nhỏ, khiến lòng càng thêm nặng trĩu.

Từ trước đến nay đều xảy ra những trường hợp cha thiếu nợ thì con trả, tai hoạ ập vào con cháu. Nhưng bọn trẻ có làm gì sai đâu? Chúng căn bản không có quyền được lựa chọn ba mẹ cho bản thân.

Sau khi ra khỏi xe đông lạnh, viên cảnh sát khi nãy gọi Tề Sở tới bên cạnh, sắc mặt anh ta rất tệ, đưa phablet cho Tề Sở, nói: "Tuy rằng chúng ta vẫn chưa tìm được bằng chứng chứng minh việc Tề Cường buôn bán nội tạng người nhưng chúng tôi tìm được nơi anh ta đi xe tới, vào hôm sau, trong cùng một ngày mà nơi đó đã diễn ra hai ca phẫu thuật ghép nội tạng. Một ca là được người thân hiến nội tạng, ca còn lại thuộc về quyên tặng. Tin tức người quyên tặng có chút bất đồng với trên tư liệu vì trên tư liệu thì người quyên tặng vẫn còn sống."

Nói cách khác, nội tạng đó không phải của người quyên tặng.

Tôi đi đến bên cạnh Tề Cường, vỗ vỗ bả vai của anh ta, kể cho anh ta nghe chuyện âm hồn của La Hạnh Hoa đã gặp phải.

"Sẽ không! Không có khả năng!" Tề Cường đột nhiên đứng lên, hướng tôi hét lớn: "Chúng tôi chỉ là vận chuyển giúp, chúng tôi là muốn cứu người, dù gì bọn họ cũng đã chết rồi, đưa đi hoả táng hoặc chôn dưới đất để thối rửa thôi, tại sao không thể dùng nó để cứu người."

"Chúng tôi đây là đang cứu người, không có giết người." Tề Cường trở nên điên cuồng mà hét lớn vào tôi: "Là cứu người đó, chẳng lẽ lại là sai sao?"

"Nhưng anh có chắc chắn nội tạng được hiến tặng đó có thật sự là của người chết không? Hoặc là bọn họ có thật sự tự nguyện hiến tặng không?" Tôi cũng không biết đó là đúng hay là sai.

Trên gương mặt râu ria xồm xoàn của Tề Cường hiện lên tia hoảng hốt, đối với tôi hét lớn: "A Hạnh nói tất cả đều của người chết, là của người chết. Chết thì đã chết rồi còn giữa lại làm gì? Không bằng đưa cho người sống dùng, cứu được một mạng người đó!"

"Tôi thật sự là cứu người, tôi không có hại người, không hề!" Tề Cường hoàn toàn sụp đổ, ôm đầu ngồi xổm trên đất: "A Hạnh sẽ không gạt tôi đâu, sẽ không gạt tôi. Kỳ Kỳ! Thụy Thụy! Aaaa...."

Editor: Alissa