Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 49: Cứu người cùng hại người



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi ra khỏi xe đông lạnh thấy Tề Cường đang ngồi xổm hút thuốc ở bên ngoài, anh ta thấy tôi liền đứng dậy nói:

"Cô có nhìn ra cái gì không? Có nơi nào bị thương hoặc bị ma quỷ làm bị thương không?"

Tôi há miệng nhưng chỉ thở dốc vì rất khó để nói ra được việc nội tạng của hai đứa nhỏ bị mất hoặc là chuyện âm hồn của La Hạnh Hoa bị làm nhục, thế nên tôi chỉ lắc lắc đầu, nói:

"Tạm thời vẫn chưa nhìn ra được điểm gì, tôi chuẩn bị quá âm tìm âm hồn của hai đứa nhỏ, còn âm hồn của vợ anh thì chờ sau khi nghĩ biện pháp, rồi lại tính."

"Cảm ơn!"

Sau đó, cơ thể của Tề Cường mềm nhũn đi, anh ta dựa người lên trên cửa xe đông lạnh mà yếu ớt hét lên.

Đó là một tiếng hét tuyệt vọng, giống như một con thú hoang bị thương, đột nhiên được trút ra hết oán giận sau những áp lực bị đè nén quá lâu.

Tề Sở đứng bên cạnh, nặng nề nhìn tôi, cũng không có nói lời nào.

Tôi bước qua nhờ Nam Nhã đưa Tề Cường đi, vì chờ lúc người của Tề Sở tới sẽ tiến hành kiểm tra thi thể của hai đứa nhỏ cùng vợ anh ta nên tôi sợ anh ta chịu không nổi.

"Có nhìn thấy gì không?"

Tề Sở lôi kéo tôi sang đứng ở cánh cổng sân nhà, rồi lại nhìn chằm chằm dấu hằn bánh xe của chiếc xe đông lạnh:

"Chiếc xe này rất đáng giá?"

Tôi ậm ừ một tiếng:

"Buôn bán thủy sản cũng kiếm được nhiều tiền, một ki lô gam tôm đông lạnh mà tan ra còn lại chưa tới bốn trăm gam, tất cả đều là lợi nhuận kết xù."

Trước đây tôi có tìm hiểu qua điều này, giá trị của mặt hàng thủy sản đông lạnh rất cao cho nên nó có lợi nhuận khổng lồ hơn mặt hàng khác.

Tề Sở cười ha hả, ánh mắt loe loé lên nhưng không nói gì thêm.

Tôi đột nhiên nhớ tới lời mà Tề Cường nói vào hôm qua, rồi quay đầu lạnh nhìn Tề Sở hỏi:

"Cái xe này đắt lắm hả?"

Tề Cường nói bản thân tay trắng lập nghiệp, mở công ty sản xuất thủy sản, có một đoàn xe vận chuyển cho nên thường xuyên theo xe đi làm.

Hơn nữa hai người họ còn có nhà riêng, có xe, có tiền thuê bảo mẫu, rất phóng khoáng liền chi trả 200 nghìn tệ cho tôi, như vậy là trong tay anh ta phải có mấy triệu hoặc hơn mấy chục triệu tệ nhỉ?

Năm nay anh ta mới ngoài ba mươi, làm kinh doanh thủy sản có lời đến như vậy sao? Hay là..

"Loại xe đông lạnh có biển số màu vàng này thường có giá khoảng hai ba trăm tệ, loại này rất đắt."

Tề Sở chớp mắt nhìn tôi, vừa chuẩn bị móc di động ra gọi:

"Hy vọng tôi đoán không sai."

Sau đó, tôi nghe anh ta phân phó điều tra tài sản của Tề Cường, dù là tài sản có thể di dời hoặc không di dời, kể cả bên ngoài hay bên trong tối đều phải tra ra hết.

Tôi nhìn Nam Nhã đang ở dưới mái hiên, nhẹ giọng an ủi Tề Cường, nghĩ đến vẻ thâm tình của anh ta khi nhắc đến vợ. Tôi cảm thấy hơi lạnh sống lưng, liền đứng xa ra cách xe đông lạnh thêm vài bước.

Người tới lần này bao gồm ba nam một nữ, người phụ nữ kia cũng là bác sĩ pháp y, có lẽ là để tiện cho việc khám nghiệm thi thể của La Hạnh Hoa.

Nữ bác sĩ pháp y kia họ Dương, ngoài bốn mươi tuổi, nhưng lại gọi Tề Sở là sư thúc tổ, tôi nghe mà toát cả mồ hôi, vậy mà Tề Sở lại làm như không có việc gì.

Vốn Tề Cường không đồng ý việc khám nghiệm tử thi nhưng khi nghe nói nội tạng của hai đứa nhỏ đã biến mất thì lập tức điên lên, hét lớn:

"Không thể nào! Không thể nào!"

Tôi đốt lên một nén trầm hương rồi kêu chị Dương bắt đầu khám nghiệm đi, sau đó quay lại nói với Tề Cường:

"Chính anh từ từ mà ngẫm kỷ lại."

"Các người là ai?"

Tề Cường giương mắt nhìn chằm chằm vào tôi, rồi trầm giọng xuống nói:

"Bác sĩ pháp y, quá âm, các người rõ ràng là có thể tự khám nghiệm tử thi, tại sao còn gọi cảnh sát tới đây? Các người rốt cuộc muốn làm gì?"

"Xem hương."

Tôi đứng dậy, hướng anh ta nói:

"Giúp anh tìm ra chân tướng, chân tướng về cái chết của vợ và con anh."

Tề Cường hồn lạc phách xiu ngồi xuống, tự thì thào ở trong miệng:

"Không có khả năng, không thể nào!"

Ở bên ngoài, Tề Sở vẫy tay gọi tôi ra, rồi đưa cho tôi một thứ cứng ngắc:

"Căn nhà mà anh ta nói là một ngôi biệt thự, trên thị trường bán khoảng 5 6 triệu tệ, có hai chiếc xe đứng tên họ, một chiếc hơn 2 triệu vừa mới mua hồi năm ngoái. Một chiếc 500 nghìn tệ được mua vào 5 năm trước. Tiền gửi ngân hàng cũng phải hơn 2 triệu, chưa tính những thứ linh tinh nhỏ nhặt khác."

"Hơn nữa thời gian đi xe của Tề Cường có chút kỳ quái."

Tề Sở tìm ra được tờ giấy giao hàng và lộ trình đi mà anh ta nói đã mất trong một đêm nọ, nói với tôi:

"Chiếc xe mà anh ta đi theo chỉ mang một phân nửa là hàng hóa, nhưng lộ trình khá xa, lúc trước cho lời khai, anh ta nói đó là một mối hàng mới nên phải tự mình đi."

IMG

Editor: Alissa