Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 57-2: Chỉ cần có anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi vội trở vào trong phòng, rồi nói với Nam Nhã: "Bên ngoài không có việc gì, có Mặc Dật với Tề Sở trấn thủ, mấy thứ đó đều bị giết rồi."

Nam Nhã hiển nhiên đã hiểu ra gì đó hướng tôi gật đầu cũng không có hỏi lại.

"Đại Bạch!" Hà Thi Di nằm trên giường đột nhiên hét lớn một tiếng, hướng ở bên ngoài mà hét: "Đại Bạch, tôi không muốn sinh nữa!"

"Dùng sức đi!" Tôi duỗi tay sờ vào bụng con bé, sau đó nhìn xuống phía dưới.

Tôi thấy cổ tử cung đã mở lớn liền nói với Hà Thi Di: "Được rồi, dùng sức đi."

Tôi còn tưởng rằng sinh con sẽ tốn rất nhiều thời gian, ai mà ngờ được, Hà Thi Di mới hét lên một tiếng thì sau đó liền nghe thấy có tiếng khóc nỉ non.

Một con vật toàn thân có màu hồng phấn lăn ra tới, tiếp theo đó lại thêm một con ra theo.

Chúng đều có màu hồng phấn, chỉ có một chút lông tơ, đúng thật là hồ ly.

Bên ngoài vẫn là tiếng kêu la thảm thiết, trong này tôi với Nam Nhã liền bế mấy đứa nhóc và quấn khăn cho chúng.

Hà Thi Di muốn nhìn chúng nhưng sau khi nhìn thấy là hai con hồng phấn nhăn nheo thì có chút không thể tin nổi, đó là do mình sinh ra sao, thế là nó lại bắt đầu ghét bỏ Đại Bạch.

Đối với suy nghĩ có phần trẻ con này của con bé thì tôi với Nam Nhã chỉ biết cười trừ.

Sau khi xử lý hồ ly con xong thì Hà Thi Di lại muốn đưa chúng đi ngủ cùng, thế là chúng tôi liền đặt mấy nhóc lên giường.

Nam Nhã ở lại đây trông chừng còn tôi thì đi ra ngoài xem sao rồi.

Thì tôi thấy cái lũ quái vật như cây cọ có răng nanh đã không còn. Hai mắt của Đại Bạch mang theo sắc máu, nó nằm trong sân ngẩng đầu nhìn trăng tru lên, hai con hồ ly mới sinh ở trong phòng cũng phát ra tiếng kêu be bé theo nó.

Câu hồn liên trước người Mặc Dật cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu, y đảo mắt nhìn tôi nói: "Sinh rồi?"

Tôi gật đầu có chút khiếp sợ nhìn Đại Bạch, nó tựa hồ bị cái gì đó kích thích phát ra thiên tính mà hướng ánh trăng liên tục tru lên.

"Cô cho rằng Đại Bạch chỉ là con hồ ly bình thường à?" Tề Sở mệt lả cả người, kéo theo thanh đao, ngồi xuống đất nghỉ, hướng tôi nói: "Một con hồ ly bình thường thì đáng để đại lão nhà cô cho ở lại không? Còn có lòng tốt đỡ đẻ con của nó?"

Tôi chớp mắt khó hiểu nhìn sang Mặc Dật, cảm thấy y trong lời Tề Sở nói như một tên phúc hắc(*) vậy?

(*)Bụng dạ đen tối; nham hiểm, mưu mẹo âm hiểm nhưng bên ngoài tỏ vẻ vô tội, lương thiện.

"Dọn sạch sân sau." Mặc Dật xoay người đi vào nhà, liếc mắt nhìn Tề Sở: "Giữ lại mấy cây răng, còn hữu dụng."

Tề Sở mệt như chó nhưng vẫn gật đầu.

"Đó là thứ gì vậy?" Tôi nhìn những con quái răng nanh, bộ dạng chúng như trâu bò cũng rất là to khoẻ.

Mặc Dật liếc nhìn Đại Bạch một cái rồi mới nói với tôi: "Bảo nó tự nói cho em biết."

Y nói rồi thì cơ thể đã mềm nhũn đi và đổ lên người tôi: "Về phòng nghỉ ngơi."

Dường như y bị thương rồi, tôi vội đỡ lấy y, lại cảm thấy cơ thể nhẹ đi, sau đó đã đến trong sân của toà nhà cổ xưa của Mặc Dật.

Mỗi lần đến nơi này đều chỉ có một mục đích, cho nên trong lòng tôi liền căng thẳng.

Tôi vừa đỡ y vừa nói vội: "Hôm nay em thật sự có chút mệt."

Hôm nay tôi bị kinh sợ, hơn nữa còn là do nhìn thấy Lục Tư Tề giả kia mà trong lòng có chút nặng nề.

"Đi dạo với anh." Mặc Dật dẫn tôi đi vào trong sân.

Đây là một toà nhà rất giàu có, xem quy mô và hình dáng cấu trúc thì đúng là có chút địa vị đó, hơn nữa cũng rất cổ.

"Cái đó em thấy thế nào?" Mặc Dật chỉ tay vào đèn lồng trắng treo dưới hành lang, sau đó nhẹ giọng hỏi tôi: "Có muốn đổi thành màu khác không?"

Tôi nghe liền ngẩn người, y lại tiếp tục lôi kéo tôi đi vào trong: "Em muốn màu ấm hay là màu da cam? Em có thích trồng cây hay hoa gì không?"

Tôi bị y kéo vào trong mới phát hiện phần lớn trong sân của toà nhà này đều là các loại cây tùng bách, không hề có cây hoa nào.

Tôi vẫn còn ngây người thì thấy một loạt thị nữ đứng ở hành lang, có một người trong đó còn nghiêm túc cầm giấy bút ghi lại lời Mặc Dật nói.

"Em thích phòng cổ điển hay là dạng gì? Anh nhớ em rất thích giường Bạt Bộ, tới khi đó dọn vào đây một cái." Mặc Dật không bắt tôi đáp lại cứ thế tự nhiên lôi kéo tôi đi về phía trước.

Mà trong lòng tôi dường như có thứ gì đó đang chậm rãi dâng lên, tôi nhìn y nắm tay tôi, cái áo rộng thùng thình y vốn hay mặc đã được thay bằng một bộ đồ mặc nhà, tay y rất dài vào có lực, giống như thể không có việc gì là y không giải quyết được.

Tuy y đang đưa lưng về phía tôi nhưng tôi có thể thấy hai tai của y đang từ từ đỏ lên, lưng của y cũng có phần căng cứng, ánh mắt cũng không dám nhìn lại tôi.

Nhớ lúc trước nếu tôi không đáp lại lời y thì y đều sẽ hừ lạnh, sau đó quay đầu sang trừng tôi.

Mà giờ đây sự sợ hãi trong đêm nay mà tôi gặp phải đều đã biến mất hết rồi.

Sau đó, tôi không để Mặc Dật lôi kéo mình đi về trước nữa mà đứng yên tại chỗ, dùng sức kéo giữ y lại.

Nhưng y vẫn không quay đầu nhìn tôi, chỉ thấp giọng ho khụ một tiếng, giọng có chút khàn khàn, nói: "Nếu em không thích thế này thì cũng có thể mua nhà ở bên ngoài. Giờ em vẫn còn bị ảnh hưởng bởi hang cổ kia, mỗi đêm phải về đây ngủ... cho nên..."

"Nơi nào cũng được!" Tôi đột nhiên mở miệng nói, theo tay y chậm rãi đi lên phía trước rồi ngẩng đầu lên nhìn y.

Những chiếc lồng đèn trắng treo dưới hành lang đong đưa, ánh lên sắc mặt đỏ bừng của y, đôi mắt y đen láy, phản chiếu lại tất cả ngọn đèn tựa như sao trời lấp lánh.

Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì tôi giống như bị hút vào đó vậy.

Tôi từ từ bước lên, vươn tay ra ôm lấy khuôn mặt của y, rồi nói ra từng chữ một: "Ở đâu cũng được. Chỉ cần có anh..."

IMG

Editor: Alissa