Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 57



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc Dật vừa nói dứt câu thì bên ngoài sân đột nhiên truyền tới tiếng tru, làm tôi sợ chết khiếp.

Vẻ mặt của Tề Sở cũng ngẩn ra, hướng tôi nói: "Cô vào trong đỡ đẻ đi, việc ngoài này có chúng tôi lo. Nếu không phải Mặc Dật phát giác, tôi cũng không biết mấy thứ này sẽ theo tới."

Trong bóng tối, phía bên ngoài sân nhà có những cặp mắt sáng màu lục đang chậm rãi vây quanh lại đây, chỉ chốc lát sau bên ngoài sân đã bị vây chặt bởi những cặp mắt sáng màu lục đó, giống như bị bầy sói vây quanh vậy.

Mặc Dật đứng thẳng ở trong sân, dáng người đĩnh đạc, y quay đầu nhẹ giọng nói với tôi: "Vào trong đi, nơi này có anh rồi."

Không rõ tại sao nhưng trong lòng tôi đang hoang mang, nghi hoặc mà nghe y nói thế thì bỗng trở nên bình tĩnh.

Tôi gật đầu với y rồi dùng tốc độ nhanh nhất đi vào phòng của Hà Thi Di.

Nam Nhã thấy tôi đã trở về, lập tức thở phào một hơi: "Cô sẽ đỡ đẻ à?"

Tôi vừa bình tĩnh thì nháy mắt liền ngốc ra mà hướng Nam Nhã lắc đầu.

Cô ấy từng phá thai, còn tôi thì mang thai chưa bao lâu. Hơn nữa tôi cũng chưa từng thấy qua đỡ đẻ!

"Cô lên mạng tra đi, tôi hỗ trợ."Nam Nhã lấy điện thoại đưa cho tôi, rồi ở trong phòng lau mồ hôi cho Hà Thi Di, thỉnh thoảng đẩy chân con bé ra nhìn nhìn rồi lại đi ra ngoài, còn nói: "Để tôi đi lấy nước ấm."

Tôi cũng bối rối lắm, không biết nên lấy con hồ ly con ra thế nào.

Hà Thi Di mang thai chính là con của Đại Bạch đó, đừng nói là bây giờ có nhiều cặp mắt màu lục vây bên ngoài, mà cho dù là không có đi nữa thì cũng không dám đưa con bé tới bệnh viện đâu, lỡ mà sinh ra thật sự là hồ ly con thì sẽ ra sao? Chẳng phải sẽ hù chết người ta à, không chừng còn bị xem như yêu quái mà bị bắt đi.

Vì thời gian gần đây tôi quá bận bịu, sau khi đưa Hà Thi Di tới đây chờ sinh thì lại không có thời gian tìm hiểu làm sao để đỡ đẻ, mà cũng không ngờ tới sẽ sinh sớm như vậy.

Này chỉ còn biết lâm thờ ôm chân Phật (*) thôi, mà giờ tôi cũng không biết nên tra cách đỡ đẻ cho người hay là đỡ đẻ cho hồ ly...

(*) đồng nghĩa với Nước Tới Chân Mới Nhảy.

Lại thấy Hà Thi Di ngẩng đầu lên hét thảm, tôi đành cắn răng một cái, tìm xem cách đỡ đẻ cho người.

Sau đó, tôi vạch hai chân con bé ra xem cổ tử cung của nó mở hay chưa mở thì nghe thấy tiếng gầm rú ở bên ngoài truyền đến, âm thanh kia còn thảm hơn tiếng lợn bị chọc tiết khiến cho tay tôi hơi run run lên và suýt chút nữa là trượt dài vào giữa hai chân con bé.

Nam Nhã vừa lúc bưng nước ấm tiến vào, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên cô ấy thấy đỡ đẻ cho nên cũng hoảng loạn và cũng có chút phấn khích.

Tuy là thế nhưng cô ấy cũng đã chuẩn bị tốt mấy thứ đồ như khăn lông sạch, kéo, cồn,.. đủ cả, có điều sau đó hai chúng tôi lại không biết nên làm gì tiếp, chỉ có thể an ủi Hà Thi Di bảo con bé nhẫn nhịn một chút.

Thật không hiểu nổi ở trong tivi mấy người đỡ đẻ đó cứ đi tới đi lui vội vã như thế để làm cái gì!

Tôi lại xem điện thoại, xác nhận là trước khi cổ tử cung mở thì không có việc gì làm.

"Hay là cô ra ngoài xem thử đi?" Nam Nhã nghe thấy âm thanh thảm thiết vang lên không ngừng ở bên ngoài cho nên có chút lo lắng nhìn tôi nói: "Giống như có sói tới."

Âm thanh kia quả thật giống tiếng sói lại có điểm giống tiếng chó hú. Tôi đặt điện vào trong tay Nam Nhã rồi nói với Hà Thi Di: "Không có sao đâu, không phải chỉ là sinh em bé thôi sao? Tin tức đưa tin không phải có rất nhiều trường hợp sinh con trong WC và ven đường à? Cái gì tới thì tới thôi em, bên ngoài có bọn người Mặc Dật thủ rồi."

Hà Thi Di bị tôi trêu chọc cho nên thả lỏng đi rất nhiều, sau đó nhìn tôi nói: "Nếu em sinh ra thật sự là hồ ly con, chị sẽ nuôi dưỡng bọn nó giúp em chứ?"

Tôi nghe thế liền sửng sốt, lại nhớ tới cái bộ dạng khờ khạo mà ăn nhiều của Đại Bạch, thôi thôi, tôi đây không dám nuôi đâu nha!

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng tru, thế là tôi gật đầu với Nam Nhã một cái, rồi lấy mấy cây hương ra cắm ở cửa và bảo Lạc Lạc canh giữ ở ngoài cửa, sau đó mới đi ra ngoài xem.

Phía ngoài sân có những đám lông dựng đứng giống như cây cọ, chúng đều có hai chiếc răng nanh dài, quái vật đó to lớn, cường tráng như bò tót vậy và đang không ngừng xông vào trong sân.

Mặc Dật vẫn như cũ, duy trì tư thế đứng thẳng, mấy sợi câu hồn liên ở trước người y bay phất phới, rồi lại hướng tới mấy thứ kia.

Trước đây tôi chỉ thấy câu hồn liên câu hồn chứ chưa bao giờ thấy qua nó lại xuyên qua cơ thể, tắm máu tươi đầm đìa như vầy.

Không biết Mặc Dật còn có bao nhiêu chuyện đang giấu tôi, nhưng không sao, tôi sẽ từ từ tìm hiểu y.

Còn về phía Tề Sở, anh ta đang cầm một cây đao thép, những con quái vật đó một khi bị câu hồn liên hạ xuống thì anh ta lập tức lao tới cho một đao cắt vào cổ.

Bọn họ phối hợp thật sự rất ăn ý và cũng không biết từ lúc nào mà cả Đại Bạch cũng đã chạy ra ngoài sân, nó thấy con nào bị cắt cổ mà chưa tắt thở thì liền tiến lên cắn đứt khí quản.

Ba người giết cho nên không thấy có con quái vật nào có thể công tiến vào, nhưng mấy quái vật đó lại tới ngày càng nhiều, bộ dạng cũng rất khủng bố cho nên trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng.

"Đây là do Đại Bạch gây ra, không liên quan tới em. Quá đẫm máu, đừng nhìn." Câu hồn liên trước người Mặc Dật vẫn rung chuyển như y vẫn nhìn tôi cười nhẹ: "Em vào trông chừng xem hồ ly con sinh đi."

Sắc mặt y nhàn nhạt, giống như không có chuyện gì cả, tôi nhìn Đại Bạch chạy nhanh như gió thì có chút nghi hoặc nhưng tôi biết lúc này không phải là lúc đặt ra câu hỏi.

IMG

Editor: Alissa