Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 96: Bức họa người con gái trên quan tài bằng vàng



Núi mà để mở đường hầm đều là núi lớn, trước kia Viên Hùng cũng từng tiếp nhận loại công trình như thế này, đào trúng quan tài, xương cốt hoặc là đồ vật cổ quái là không ít, có rất nhiều người chôn lúc trước giờ trở thành mồ hoang, cũng có xác bị ném, dù sao anh ta thấy thì cũng không có tránh, ở trên tay cũng quen không ít người trong nghề và thường xuyên lui đến, cho nên khi xảy ra việc lạ liền tìm người ta đến để làm siêu độ, sau khi giải quyết xong là được rồi, trên cơ bản sẽ không gây ra chuyện lớn.

Nếu đào ra không có việc gì thì liền đem quan tài trực tiếp ném sang một bên mà đốt thôi, rồi tìm mấy cái bình gốm bỏ vào, sau đó tìm một chỗ bí mật ở bên cạnh mà chôn xuống.

Tất cả mọi người đều là cầu tài, và họ cũng sẽ không dễ dàng quấy rầy chỗ yên giấc của người khác..

Lần này đào ra quan tài vàng toàn bộ đều bằng vàng rực rỡ, Viên Hùng sợ tôi không tin nên cũng không nói nhiều, liền dẫn chúng tôi đi xem, Tưởng Chân Trân đỡ Viên Hùng, còn hai người đỡ Viên Hùng tới thì giờ tự nương tựa lẫn nhau cũng đi vào đường hầm.

Sau khi tôi xuống xe, bảo Đại Bạch dẫn theo hai nhãi con đi khắp nơi thăm dò một chút, loại chuyện tìm đường này, Đại Bạch so với người làm tốt hơn.

Chờ sau khi đi theo Viên Hùng vào trong đường hầm mới phát hiện, trong đường hầm này tổng cộng có hơn mười người, toàn bộ đều đang vây quanh cỗ quan tài bằng vàng rực rỡ, mà tất cả mọi người ở đây đều giống như Viên Hùng, toàn thân đỏ tươi giống như thịt hong gió, cũng giống như là bị bệnh phổi sắp phải chết, họ ho khụ khụ không ngừng, có người còn nghiêm trọng đến mức ho ra máu.

Thấy chúng tôi tiến vào, toàn bộ khuôn mặt ở đây đều có vẻ giật mình kinh ngạc, sau đó có người có hy vọng nói: "Có người vào được này, chúng ta có thể đi ra ngoài!"

"Sợ là ông trời, thấy chúng ta sắp chết đến nơi, nên đưa hai cô gái này đến chôn cùng, miễn cho tới lúc chết toàn là đàn ông, chết đi âm dương không cân bằng." Một người có quầng thâm mắt đen nhánh tuyệt vọng nhàm chán mà trào phúng.

Viên Hùng không để ý, dẫn theo tôi trực tiếp đi đến bên quan tài, những người đó cũng không có trông coi quan tài, người bị quầng thâm mắt cười hắc hắc nhìn về phía chúng tôi, nói: "Nếu cô chết, đến khi đó chúng tôi sẽ nhường quan tài bằng vàng này lại cho cô, dù sao cũng là một em gái tươi ngon mọng nước, mọi người cũng phải nhường một chút nha..."

Tôi liếc nhìn bọn họ một cái, kéo Viên Hùng lại, dù sao cũng đến nơi này rồi, và e rằng muốn ra ngoài cũng không nhanh như vậy, lúc này cũng không nên vội vàng, tôi dứt khoát rút từ ba lô ra một đống hương, dùng bật lửa đốt lên toàn bộ, sau đó đưa cho Viên Hùng một cây và nói: "Mỗi người hít một cây, nếu cảm thấy muốn nôn thì liền ra ngoài nôn."

"Yo, còn chưa có chết, mà đã chuẩn bị hương xong rồi, em gái này không tệ ha." Người quầng thâm mắt kia vẫn như cũ mà trào phúng.

Tưởng Chân Trân đã thấy qua việc tôi dùng hương hơ chỗ sưng đỏ của chị ta cho nên vội vàng bảo Viên Hùng hít hương, sau đó đưa cho hai người đi theo lúc nãy, cuối cùng là phân phát xuống.

Hương đó là hương của bách hoa, là dùng để tế trời đất, là được bà ngoại điều chế, tôi chưa dùng nên vẫn luôn cất giữ nó trong ba lô, hương bách hoa dịu nhẹ, nhưng có thể thanh lọc được trọc khí, bọn họ ho đến phổi đều nhanh đứt ra, có lẽ khi nhìn thấy huyết vụ, sợ là họ đã hít vào cái gì đó rồi.

Những người này toàn bộ đều gầy không chịu nỗi, cũng không còn sức lực gì nữa, hơn nữa người sống mà hít hương, cũng không phải chuyện gì tốt, nên họ chỉ lịch sự nhận lấy, có lẽ họ nghĩ bản thân sau khi chết cũng chỉ còn có một nén hương này, vẻ mặt đều lộ ra bi thương, có người còn rất trực tiếp liền cắm hương ngay bên cạnh chính mình.

Viên Hùng hít vào vài ngụm, liền thẳng lưng lên nhìn tôi nói: "Vân Thanh, hương này của cô làm từ gì thế? Sau khi hít vào cả người dễ chịu sảng khoái hơn rất nhiều."

Nhưng lời vừa dứt xong, thì anh ta đã đột nhiên che miệng lại chạy sang một bên, còn chưa chạy được hai bước đã oẹ một tiếng hộc ra nhiều nước màu đen.

Nước đen kia giống như bùn đất vậy, còn có một mùi thối nồng đậm, nhất thời cả đường hầm đều là mùi vị này.

Tưởng Chân Trân vội đỡ lấy anh ta, anh ta lại cười ha ha, vừa phun vừa chạy hướng ra bên ngoài.

Thấy anh ta như vậy, những người khác cũng lập tức tỉnh ngộ lại, cầm lấy hương hít vào hai ngụm, sau đó chạy hướng ra bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau, tiếng nôn mửa ở bên ngoài truyền đến, mùi vị dơ bẩn trong đường hầm xua mãi không tan, tôi liếc mắt một cái, lại phát hiện Viên Hùng nhổ ra một thứ, hình như đã thấy qua thứ này ở đâu rồi.

Phải biết rằng, bùn ở mỗi địa phương đều không giống nhau, anh ta nhổ ra thứ gì đó giống nước bùn y như đúc, ngay cả cái mùi vị này cũng giống.

Tôi nhặt một tảng đá và chọc chọc vào nó, nhưng tôi nhớ mình không có nghiên cứu kỹ qua nước bùn, cho nên liền không để ý.

Tôi đứng dậy nhìn khối quan tài vàng kia, toàn thân quan tài đúng thật đều là vàng tươi, không chắc nó là vàng thật hay là đồng thau, dù gì một cái liếc mắt qua là không thể phân biệt ra được, nắp quan tài còn đang khép hờ, cái quan tài này rất dày, bàn tay chóng ở bên quan tài đều còn dư thừa.

Trong đường hầm ánh sáng u ám, tôi liếc mắt một cái, bên trong đó dường như còn thứ gì đó, nhưng nhìn không có rõ, nên chỉ đành phải móc điện thoại ra để chiếu vào bên trong, rồi sau đó tôi sợ đến mức cuống quýt lùi lại về sau mấy bước.