Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 96-2: Bức họa người con gái trên quan tài bằng vàng



Đối mặt với bên trong tôi thấy có một con rắn lớn to bằng miệng bát, nó không có nhúc nhích, đầu của con rắn vừa vặn lộ ra quan tài khi được mở một nửa, nó giống như là đang ngủ say.

Tôi không muốn nhìn thấy nó, trời sinh ra tôi đã có chút sợ hãi với rắn rồi, nên cuống quýt đi hướng ra ngoài.

Chỉ là khi điện thoại di động rọi thoáng qua quan tài bị mở một nửa, tôi thấy trên cái nắp quan tài kia hình như có thứ gì đó, tôi dừng lại một lát, nhưng nhìn thấy con mãng xà lớn như vậy thì thật sự không có can đảm để nhìn, nên tôi sải bước đi nhanh ra bên ngoài.

Những người ở bên ngoài nhiệt tình nôn khí thế, vừa phun còn vừa mắng, khí phách đàn ông đều mắng bạn bè.

Tưởng Chân Trân đem một xô nước đặt ở bên cạnh, chờ bọn họ phun xong rồi liền uống nước tráng miệng.

Khi họ lại nhìn lại tôi, thì cả đám đều ngượng ngùng cười hắc hắc, nhưng người có quầng thâm mắt kia vẫn giữ vẻ lạnh lùng: "Có thể dẫn chúng tôi ra ngoài rồi nói sau."

Viên Hùng đã khá hơn nhiều, anh ta dựa vào một chiếc xe xúc đất nhìn bọn họ phun, giống như nhìn thấy người khác thống khổ như vậy, thì bản thân có hơi vui vẻ, kiểu như khi thấy người gặp tai hoạ.

"Nói cho tôi biết sao lại thành ra thế này?" Đến bây giờ tôi vẫn chưa có thấy việc này có liên quan gì đến Mộng Điệp.

Viên Hùng tuy không ho nữa nhưng mặt vẫn khô gầy như trước, có điều tinh thần đã tốt hơn nhiều, anh ta nhìn tôi, trong ánh mắt ấy có sự khâm phục, rồi từ từ lại chuyển sang áy náy, anh ta há miệng vài lần, có chút xấu hổ, cuối cùng anh ta hít sâu vào một hơi mới nói với tôi.

Đào ra là một cỗ quan tài bằng vàng, cho dù đó không phải là vàng rồng, hoặc là đồng thì mọi người đều rất phấn khích, bên này gần Tương Tây, trước kia là đất của thổ ty (*) người Miêu rất có tiền, không phải sao? Họ đều có mỏ bạc của riêng, vật chất Miêu binh tất nhiên còn tồn tại.

(*) Chúa đất, quan lại xưa cha truyền con nối ở miền dân tộc thiểu số.

Cho dù không phải của thổ ty, cũng có đất nước Dạ Lang, cũng là người có tiền.

Mấy năm nay, dạng phim truyền hình về trộm mộ tìm kho báu ngày càng nhiều, nên ai mà không muốn sau một đêm mình được phất nhanh chứ, vì thế mọi người liền tính toán, muốn trực tiếp mở hòm quan tài này ra, còn cố ý niêm phong đường công trình, núi sâu rừng già lại không có người lui tới, nên không cần phải giao nộp lên trên!

Mọi người nói tốt quá, sau khi mở quan tài, mỗi người sẽ lấy một thứ, còn quan tài thì trực tiếp bán đi thành tiền, cho dù là đồng, nhưng là một cái lớn như vậy mà bán ra thì cũng không ít tiền đâu, hơn nữa lại là đồ cổ, nói không chừng nó có giá trên trời ấy, dù sao cũng có xe chở đất, cần cẩu, máy xúc đất, mang ra ngoài dễ.

Thế nên mọi người mới trực tiếp mở quan tài ra, lại không ngờ, bên trong đó có một con mãng xà to bằng miệng bát, ngoài nó ra thì không có gì cả, mọi người thấy thế liền có hơi tức giận.

Mà quan tài bằng vàng này để chôn rắn, thì cũng có chút hơi lãng phí. Đam Mỹ H Văn

Có lẽ đều là đàn ông, máu nóng, cũng không biết là do ai ồn ào trước, nói dứt khoát đem con rắn này giết làm bữa ăn ngon, sau đấy bán quan tài vàng đi thành tiền mà chia ra, quan tài lớn như vậy, chắc sẽ là một khoản lớn.

Thịt rắn tươi ngon, đám đàn ông thô kệch này mở quan tài không thấy báu vật, nên cũng hận, nóng lòng muốn làm thịt nó.

Con rắn không hề nhúc nhích, như thể nó đang ngủ say không tỉnh, mà bọn họ ỷ mình người đông, trực tiếp lôi nó ra, mà con rắn đó vẫn không hề tỉnh lại, nhưng người giết rắn nhiều có thể xác nhận con rắn này là còn sống, rồi họ lại tiếp tục.

Giết rắn cơ bản là đều đóng đinh đầu rắn lên trên cây trước, sau đó lột da lấy máu, rạch bụng rồi chặt thành từng đoạn.

Một con mãng xà lớn như vậy bị lôi ra, mọi người mới phát hiện phần bụng của nó phình to, cái ý nghĩ phất nhanh của họ vẫn không hề mất, hơn nữa hiện tại người ta cũng xem nhiều câu chuyện truyền kỳ, nào là nghĩ rằng trong bụng mãng xà sẽ có báu vật.

Nên mọi người gấp đến không chờ nổi muốn mổ bụng rắn ra trước, dù là có hay không, thì cũng không ảnh hưởng đến việc ăn thịt rắn mà?

Chưa kể, bên trong thật sự có một cái rương bằng gỗ, nó to hơn so với bụng rắn một vòng, không biết là bị nuốt vào như thế nào.

Mọi người chậc chậc bảo lạ, đều cho rằng đây có lẽ là báu vật tuyệt thế, cũng có người không cho mở ra, nói chuyện này kỳ quái lắm, vàng nhốt rắn, rắn nuốt mộc, sợ là thứ đó là đồ không tốt.

Một đồ vật gì đó mà so với vàng có thể còn quan trọng hơn thì ai mà chẳng động lòng.

Mà cái rương gỗ kia cũng không có khoá lại, bật cái liền mở, bên trong đó là một chiếc bình ngọc bích có chứa một dung dịch đặc quánh trong suốt, màu nước tuyệt đẹp.

Mọi người lập tức phấn khởi, thời buổi này loại ngọc tốt nhất, ít nhiều cũng trên mấy chục triệu tệ, nếu thứ này có thể bán một trăm triệu, mấy chục người của bọn họ, một người có thể chia được bao nhiêu đây?

"Bình ngọc kia giống như là loại pha lê phỉ thúy, tôi từng cùng Tưởng Chân Trân mua ngọc tặng người, ít nhiều biết một chút. Chỉ là trong bình ngọc kia như là còn có một thứ gì đó, hơn nữa chạm tay vào cảm thấy lạnh như băng, khi mọi người nhìn xem, màu sắc của chiếc bình ngày càng hồng, mặt trên bắt đầu dính một tầng hơi nước, rồi từ từ biến thành máu loãng, mọi người lúc này mới cảm thấy nó tà môn mà không dám nhìn nữa." Viên Hùng nói đến đây, giọng căng thẳng đi.

Tôi đã thấy con rắn trong quan tài vàng kia, chứng minh được bọn họ cũng chưa có ăn rắn, sau đó gật đầu ý bảo anh ta tiếp tục nói.

Còn về cái bình ngọc sau khi bị rướm máu kia, họ liền khoá trở về, sau đó bảo Viên Hùng liên lạc với người mua, nơi này có một vài giám sát, cũng đều vội vàng hỏi giá, nếu thực sự thành công, thì đây có lẽ là do trời giáng cự phú(*), cũng không còn tâm tư ăn xà.

(*)Kiểu như phú quý do trời ban.

Mọi người hưng phấn qua một đêm không ngủ, đều nghĩ sau khi được chia tiền thì sống như thế nào, lại suy nghĩ bán được bao nhiêu trăm triệu đây.

Đến nước này, mấy triệu mấy chục triệu tệ đã không còn thỏa mãn được trí tưởng tượng của mọi người.

Viên Hùng cũng đã hỏi qua mấy chỗ tàng trữ hàng lậu, đồng ý sáng sớm ngày hôm sau sẽ đến xem hàng, loại âm thầm giao dịch này thì Viên Hùng đã làm qua vài lần rồi, chẳng qua trước chỉ bán một ít bình lọ hoặc đồng tiền gì đó, cho nên mới quen một số người mua.

Nhưng ngày hôm sau khi mọi người dậy cảm thấy nhìn thứ gì cũng đều là màu đỏ, hơn nữa trên bầu trời rơi xuống sương mù có màu máu, lúc đầu tưởng rằng do mắt đỏ, không ngờ tới là có người liếm một chút huyết vụ ở trên tay, mới phát hiện nó có vị giống như máu, lúc này họ mới thấy chuyện không ổn

Hơn nữa cùng ngày hôm ấy, có người biến mất, cũng có người bắt đầu ho, khụ một tiếng liền thở không thông và rồi người bắt đầu gầy đi.

"Quan trọng hơn là, từ ngày đó cứ mỗi đêm sẽ có một người biến mất, có khi là một có khi lại là hai."

Viên Hùng nói đến đây, nặng nề thở dài: "Mỗi đêm chúng tôi đều có thể nghe thấy tiếng con gái ca hát, rất êm tai, dễ nghe đến mức khiến người ta cảm giác muốn nhìn một cái, giống như khi tôi trúng độc ở trong câu lạc bộ vậy. Hai đêm đầu chúng tôi cũng không để ý lắm, sau này mỗi sáng mới phát hiện có người biến mất, và mọi người đều gầy, mới nhận ra chuyện này nghiêm trọng, còn những người mua đã liên hệ nói tới rồi mà lại tìm không thấy đường, nên chúng tôi nghĩ phải đi ra đón tiếp, nhưng không thể ra được nữa."

"Các người đã đặt những thứ kia trở lại rồi?" Rắn đều ở trong quan tài, nhìn bộ dáng đó như là còn sống, mà cũng khó đoán.

Viên Hùng gật gật đầu, móc từ trong túi quần ra ba đuôi cây hương đưa cho tôi, đuôi hương kia không khác gì hương tôi dùng, nhưng không biết là lấy từ nơi nào, ai lại đặt ở chỗ này, theo lý thuyết nếu không ai tiến vào thì hương này sẽ không ở đây.

"Hương này xuất hiện ở bên cạnh tôi vào sáng sớm hôm qua, hơn nữa sau khi hương xuất hiện thì nắp quan tài có biến hoá." Viên Hùng hướng về phía tôi vẫy vẫy tay, rồi dẫn tôi đi vào đường hầm.

Chờ khi đi đến gần quan tài vàng kia, anh ta bảo tôi nằm sấp xuống, sau đó lấy di động chiếu lên nắp quan tài.

Tôi biết con rắn bên trong quan tài vàng đã chết nhưng tôi vẫn hơi sợ hãi, Viên Hùng nhìn tôi mấy lần, vẫn chiếu điện thoại lên nắp quan tài và ra hiệu tôi nhìn đi.

Tôi thấy anh ta thật sự cố chấp, nên to gan ngồi xổm xuống thăm dò liếc nhìn.

Tôi thấy trên quan tài có một bức hoạ người con gái, phong cách giống như những bức hoạ con gái thời Trung Hoa Dân Quốc ở trong câu lạc bộ, đơn giản là vì cái này nên Viên Hùng mới liên tưởng đến câu lạc bộ.

Chỉ là gương mặt của cô gái này có hơi quen mắt?

Bởi vì nằm sấp nhìn ngược, tôi nhất thời không thể xác định được, nghiêng đầu nhìn lại vài lần, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Mà ánh mắt của Viên Hùng nặng nề nhìn tôi, nhìn đến tôi nổi lông tơ, vội vàng lui về sau.

Chỉ là khi lui ra, thân thể tôi bị điện thoại chiếu rọi hắt bóng lên quan tài, khuôn mặt trên đó lại giống như trên nắp quan tài.

(Quan tài vẫn chôn dưới đất nên phải nằm hoặc là quỳ, ngồi xổm, với tới mới thấy rõ.)