Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 97: Con rắn chết bắt đầu ăn thịt người



Quan tài vàng toàn thân sáng bóng, bởi vì Viên Hùng cầm điện thoại chiếu vào thân quan tài, làm thân ảnh của tôi hoàn toàn bị phản chiếu lên, chỉ là khuôn mặt kia càng nhìn lại càng trông giống bức hoạ người con gái phong cách dân quốc được đắp lên quan tài.

Tôi chợt có chút sợ hãi, chậm rãi lui về phía sau, đảo mắt nhìn Viên Hùng mà hỏi:

"Anh có chắc là không có gì vào ngày quan tài được mở ra không?"

"Không có!"

Viên Hùng lắc lắc đầu nhìn tôi, trầm giọng nói: "Nếu ngày mở quan tài nhìn thấy nó, thì cô cho rằng khi bọn họ nhìn thấy cô sẽ có biểu tình như thế ư?"

"Vậy sau đó làm sao anh phát hiện ra?"

Ta sờ sờ mặt của mình, nếu như mọi người nhìn thấy, thì bọn họ nhìn thấy tôi có lẽ sẽ sợ hãi nhỉ, nói cách khác chỉ có Viên Hùng nhìn thấy được.

Anh ta cười hắc hắc một cách quái dị và nói: "Cô có tin tôi không nếu tôi nói rằng tôi đã ngủ trong quan tài này vào đêm qua?"

Tôi gật gật đầu, loại chuyện kỳ lạ này đều có thể xảy ra, không có gì là không tin.

Theo Viên Hùng nói, vì sau khi mọi người lần lượt bị mất tích nên mọi người ngủ cùng một chỗ, mọi người thay nhau túc trực canh gác, nhưng đêm qua Viên Hùng rất bực tức khi nghe người phụ nữ hát nên đã bỏ đi ra ngoài.

"Thời điểm tôi đi ra ngoài vẫn còn tỉnh táo, còn chào hỏi với gác đêm Lưu Đông Bình, nhưng tôi không thể nhớ mình đã đi đến đâu, lúc tỉnh dậy thì tôi đã nằm trong quan tài, nhìn bức hoạ ở trên quan tài, tôi sợ đến mức cố hết sức mà bò ra khỏi quan tài, và phát hiện ra ba nén hương trên đầu quan tài, tôi hoài nghi là có người dẫn tôi vào bằng cách dùng hương."

Viên Hùng cười khổ, nói với tôi: "Vì vậy, tất cả mọi người đều nghĩ rằng người mất tích có thể đã bị mãng xà lớn này nuốt chửng, nên tất cả chúng tôi ở đây cầu xin sự tha thứ của nó."

Không phải ý tưởng này không có ngọn nguồn, chỉ là tôi nhìn qua quan tài vàng, bên trong có một cái rương gỗ bị rắn nuốt vào bụng, trong rương cất giấu một cái bình ngọc, chắc trong bình ngọc có lẽ còn có thứ gì đó.

Quan tài vàng tự nhiên sẽ thuộc kim, rắn là thủy, rương gỗ thuộc mộc, bình ngọc lại thuộc thổ.

Kim sinh ra thủy, thủy sinh ra mộc, mộc sinh ra hoả, hoả sinh ra thổ, thổ lại sinh ra kim...

"Khi các người mở rương gỗ ra, có tìm thấy thứ gì khác ngoài chiếc rương gỗ không? Ví dụ như, lọ ngọc được bọc trong thứ gì, hoặc là còn có thứ gì khác?" Tôi chỉ mong phương hướng của mình là đúng, còn nếu cứ để đồ trong bình ngọc như thế này thì giữa rương gỗ và bình ngọc phải có thứ thuộc về lửa?. truyện tiên hiệp hay

"Không có!" Viên Hùng lập tức gật đầu, lấy làm lạ nói: "Rương gỗ kia vừa mở ra, chính là cái bình ngọc đó."

Ta nhíu nhíu mày, rốt cuộc tôi vẫn là ít tiếp xúc loại chuyện này, tuy rằng gặp qua đều là boss có cấp bậc, nhưng tổng thể kiến thức dự trữ là không đủ.

Tôi ra hiệu cho Viên Hùng ý bảo đi cùng tôi ra ngoài trước, nơi này thật kỳ quái.

Chỉ là khi chúng tôi vừa đi, điện thoại di động xẹt qua bên trong sườn quan tài, mãng xà lớn trong quan tài dường như đột nhiên mở bừng mắt ra.

Tôi sợ tới mức vội vàng giật lấy điện thoại di động của Viên Hùng và chiếu vào, lại nhìn thấy mãng xà vốn là đang ngủ say không nhúc nhích, quả nhiên đã mở mắt ra, một đôi mắt rắn nặng nề nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt rắn có màu hổ phách, giống như có thứ gì đó đang xoay tròn.

"A! A!" Viên Hùng sợ hãi đến mức lùi lại về phía sau vài bước và ngã xuống đất.

Tôi nhìn chằm chằm vào cặp mắt rắn, nhưng nó lại không có di chuyển, chỉ mở mắt to như vậy, đến chớp cũng không có chớp dù là một chút.

Tôi nhớ rõ khi nhìn thấy chiếc quan tài bằng vàng, mãng xà khổng lồ thật giống như đang chìm trong giấc ngủ say không hề nhúc nhích, hơn nữa Viên Hùng nói rằng nó đã được khoét bụng để lấy chiếc rương ra, làm sao có thể vẫn mở mắt được.

Khi những người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, tất cả đều lao vào, Tưởng Chân Trân nâng đỡ Viên Hùng đứng dậy, tiến lại gần tôi và nói: "Làm sao vậy? Vân Thanh?"

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt con rắn và định xoay người lại, lại nghe thấy người bị quầng thâm mắt nói: "Con rắn đã mở mắt, con rắn chết đã mở mắt, nó đây là muốn ăn thịt người, nó sắp ăn thịt người!"

Mọi người nhất thời hỗn loạn, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, họ chạy hướng ra bên ngoài.

Sắc mặt của tôi chua xót, tại sao mỗi lần đụng phải đều là loại chuyện này.

Tưởng Chân Trân có chút xấu hổ nhìn tôi, và đỡ Viên Hùng ra hiệu cho tôi đi ra ngoài trước.

Bên ngoài mọi người bàn tán xôn xao, họ nhìn tôi với ánh mắt vừa kính nể vừa sợ hãi, tôi hỏi vài người, thì họ đều xác nhận là mãng xà lớn đã bị lôi ra khỏi quan tài, sau đó bị bỏ vào trở lại, giữa bụng còn bị mổ ra, mà nó không có mở mắt, nếu không phải là thân nó còn mềm, có thể xác định là nó còn sống, thì bọn họ làm sao mà dám ăn.

Tôi càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, nhưng tôi không dám nói thêm gì, tôi gọi điện cho chị Dương, lại phát hiện điện thoại gọi thế nào cũng không liên lạc được.

Đang cảm thấy kỳ quái, tôi lại nghe thấy một giọng nói: "Không có tín hiệu sao?"

Lần lượt theo sau là những âm thanh sợ hãi truyền đến, Tưởng Chân Trân và Viên Hùng cũng vội vàng nhìn vào điện thoại di động của mình, xác thực không có tín hiệu.

Trên công trường bỗng tang thương một mảnh, may mà mọi người không ho khan quá nặng, dù sao Viên Hùng cũng là ông chủ, nói vài câu, đã ổn định mọi người và sắp xếp người đi nấu cơm.

Bị mắc kẹt bảy ngày, ngoại trừ mì trứng, thịt đông, cũng không còn gì để ăn, mọi người không kén chọn, chỉ nghĩ làm thế nào đi ra ngoài, nhưng nghe nói có người không tin tà, đào đất mà lao ra ngoài, kết quả vẫn vòng trở lại, này sợ là đã đụng vào đại hình quỷ đánh tường.

Sau khi Đại Bạch xuống xe, tôi để nó quan sát xung quanh, tốt nhất là có thể giúp chúng tôi tìm được đường, còn nếu không tìm được đường, thì có thể thăm dò tình hình giúp chúng tôi, nhưng đến bây giờ nó vẫn chưa có trở về, cũng không biết có tìm thấy được đường ra hay chưa.

Tên này thực chất là một đại lão giấu mặt, hiện tại tôi đã biết thân phận của Mặc Dật, nhưng vẫn không biết về nó.

Lạc Lạc đã hơi sợ hãi khi đến đây, con bé ra ngoài cũng chỉ thu mình lại sau lưng tôi, nên tôi dứt khoát thu con bé lại.

Lúc này điện thoại cũng không có tín hiệu gì, rõ ràng là báo hiệu sắp ra tay, hay là thứ đằng sau kia đã câu được tôi, một con cá mà nó muốn câu?