Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 116: Bị hù doạ



Buổi tối sau khi ăn xong, đồ mà tôi cần cũng được Thiên Ngạo phái người đưa đến, Tần Hải Yến lấy cớ là giúp tôi thu dọn đồ đạc nên hai đứa liền chui vào phòng tôi.

Hơn một nửa số đồ đạc ở trong căn phòng bên Thái Lan đều bị tôi chuyển qua đây, chúng tôi dọn dẹp lại, trong khi làm tôi vừa kể lại chuyện tôi gặp phải ở Thái Lan, đến lúc nghe tôi nói Long Bà đã tiên du thì trong mắt của Tần Hải Yến hiện lên sự buồn bã.

"Bà ấy là Long Bà nổi tiếng nhất Thái Lan vậy mà lại không đấu lại pháp sư xấu xa A Tán kia."

"Được rồi, cậu đừng buồn nữa, dù gì bây giờ bà ấy cũng trở thành Phổ Độ Lạt Ma, chuyên môn giúp những anh linh (anh linh là những quỷ hồn sơ sinh), tiểu quỷ được đi đầu thai chuyển thế. Bà ấy ở trên trời nhìn chắc chắn sẽ giúp cậu." Tôi ngăn Hải Yến nhắc đến vấn đề này. Nắm lấy tay cậu ấy.

Trong lòng tôi lại áy náy mỗi khi nhắc đến Long Bà, tất cả đều là vì tôi…

Tần Hải Yến đoán chừng cũng đoán ra được suy nghĩ của tôi, vội vàng nói sang chuyện khác, "À Mộng Mộng này, cậu lấy những bình chứa tiểu quỷ ra đây đi, mấy đứa nó đều là những đứa bé đáng yêu nhỉ!”

Cậu ấy vừa nói vừa mở cái rương ra, có rất nhiều tiểu quỷ liền chạy ra ngoài nhảy nhót, chúng chạy loạn tò mò khám phá chỗ ở mới này, tôi mau chóng bảo chúng nó trở vào Kuman Thong vì nếu để sư phụ biết thì sẽ thảm đó.

Cũng may tôi là người kế thừa của Long Bà cho nên những tiểu quỷ này tương đối nghe lời và có vài phần kính sợ tôi.

Tôi lấy mấy cái bình ra sắp xếp. Cả căn phòng này được bài trí lại không khác gì khi còn ở Thái Lan, sự áy náy khiến tôi cảm thấy sứ mệnh trên người của mình càng nặng nề, không chỉ làm cho phái Mao Sơn cần phát dương quang đại mà cả phái Tịnh Y cũng cần như thế.

"Wow. Cái gì đây?"

Tôi quay lại thấy cậu ấy cầm lên một cái hộp đen bị bụi bặm bám đầy, nên nhanh chóng ngăn cậu ấy lại, "Đừng mở ra!!”

Nhưng đã muộn, Tần Hải Yến hét chói tai khiến căn nhà như muốn run chuyển, rồi cậu ấy ném thẳng cái hộp ra ngoài. Tôi vốn định đưa tay tiếp lấy, lại thấy A Nô trước một bước đã tiếp được cái hộp.

Tần Hải Yến nhìn cái hộp lơ lửng giữa không trung, thì kinh ngạc trợn to mắt, chỉ tay vào cái hộp, "Mộng Mộng... Đây… đây là như thế nào?"

"Hải Yến, cậu đừng có sợ, đó là quỷ sai dịch A Nô của tớ, anh ta đang cầm cái hộp, chẳng qua là cậu không thấy anh ta thôi."

Nhắc tới cái hộp kia, Hải Yến lại nhớ đến hình ảnh khi nãy, nên sợ hãi hét lên một tiếng rồi chạy ra ngoài, vừa vặn đụng phải ngực của Lỗ Gia Minh.

Lỗ Gia Minh giống như gà mẹ ôm lấy Hải Yến vào trong lòng, ngơ ngác hỏi tôi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Gia Minh, trong hộp có một cái đầu người, cái đầu đó rất đáng sợ!"

Theo ngón tay mà Tần Hải Yến chỉ, Lỗ Gia Minh ngay ngẩn ra, có lẽ anh ta không chỉ thấy cái hộp mà còn thấy cả A Nô, mà bộ dáng của A Nô thì có vẻ rất hung thần ác sát, cũng cường tráng hơn người, trên đầu còn có thêm sừng dê dài, Lỗ Gia Minh bị hù dọa nên lui về phía sau một bước.
 

"Mọi người đừng sợ mà, A Nô là quỷ sai dịch của tớ, cái hộp đầu này là của A Nô, còn tại sao tớ phải giữ đầu của nó là do đó là hình thức của Thái Lan." Tôi luống cuống đặt cái hộp xuống và vỗ vỗ tay.

Lúc này Lỗ Gia Minh mới phát hiện căn phòng của tôi đã hoàn toàn thay đổi, có những cái bình ngâm xác trẻ con còn có cả mấy cái mặt nạ quỷ quái được treo ở trên tường. Anh ta khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt và quát tôi, "Lưu Mộng Mộng… cô… cô học từ đâu ra mấy thứ pháp thuật tà môn này hả?"

"Gia Minh, anh từ từ nghe tôi nói..."

Đột nhiên, bóng dáng của sư phụ xuất hiện ở phía sau Lỗ Gia Minh, anh ta vội nghiêng người để sư phụ đi vào.

"Sư phụ..."

Sư phụ thường xuyên ra nước ngoài học tập, giao lưu pháp thuật, có kiến thức sâu rộng, ông nhìn ra được những thứ tôi bài ở trong phòng, thầy ấy không để lộ ra sự khiếp sợ nào chỉ là trong ánh mắt có sự lo lắng.

Tôi vội lấy cái ghế đến để sư phụ ngồi xuống, cũng kể sơ sơ lại chuyện mà tôi gặp phải ở Thái Lan.

"Thầy có duyên được gặp Long Bà Bố Khuynh một lần, không ngờ bà ấy đã..., giao phó mà bà ấy giao cho con thì thầy có thể hiểu. Nhưng hầu hết pháp thuật Thái Lan đều vô nhân đạo, con ở trong nước bày ra mấy thứ này nếu bị báo cảnh sát thì rắc rối lắm."

Tôi biết sư phụ đang ám chỉ những bình chứa xác tiểu quỷ, nhưng mấy cái đó là Long Bà để lại…

"Mộng Mộng, tôi thấy vẫn nên đem những thứ này về Thái Lan đi, theo như lời cô nói thì A Tán cũng không giương oai tác quái ( = hống hách, ngông nghênh) ở chỗ của Long Bà, đặt những thứ này ở nơi đó cũng an toàn hơn, đây cũng là vì muốn tốt cho cô nữa."

Tôi vất vả lắm mới có thể chuyển mấy thứ này về đây, sao có thể chuyển trở lại chứ?

"Có lẽ sư huynh không biết, những thứ này đối với người bình thường chỉ là xác chết nhưng đối với tôi, bọn chúng là những đứa trẻ, hơn nữa tôi đã hứa với Long Bà rồi phải tìm cha mẹ cho những đứa nhỏ này, giúp chúng tích công đức để sớm đi đầu thai."

Tần Hải Yến nghe tôi giải thích, xác định một phòng đầy tiểu quỷ này đều không có hại nên nói đỡ cho tôi, chỉ là tôi không ngờ là cậu ấy lại quỳ xuống trước mặt sư phụ và nói về chuyện cái thai của mình.

"Sư phụ, Mộng Mộng cũng chỉ muốn giúp con, con đã mang thai con của Gia Minh, nhưng đứa bé không có tim thai, là con bảo cậu ấy giúp con làm khế ước tiểu quỷ cho con."

"Hải Yến, em nói bậy cái gì đó!" Gia Minh lảo đảo quỳ gối trước mặt sư phụ.

"Em không có nói bậy, đó là sự thật!! Gia Minh à, con của chúng ta không có tim thai..." Hải Yến nói xong đem đồ trong túi đổ ra, trong túi có bốn năm kết quả kiểm tra, tất cả đều chẩn đoán không có tim thai.

Hơn nữa còn một điều bất hạnh nữa chúng là màng nên trong tử cung của cậu ấy rất mỏng, nếu mất đi đứa bé này, thì sợ rằng sau này cậu ấy sẽ không thể nào mang thai được nữa.

Lỗ Gia Minh không tin, hết lần này đến lần khác lật xem kết quả kiểm tra, nhìn kết quả trước mặt, một người đàn ông cao bảy mét cứ thế bật khóc, còn nắm lấy Hải Yến lắc lắc, "Hải Yến, em nói cho anh đây không phải là sự thật đi, con của chúng ta làm sao mà không có tim thai hả?"

Sư phụ mới biết Hải Yến mang cháu của mình còn chưa kịp mừng thì tin dữ ập đến, liền giơ chân đạp Gia Minh xuống đất, sau đó nâng Hải Yến dậy: "Con gái, Gia Minh làm con chịu khổ rồi.”

"Con không sao, con với Gia Minh là thật lòng thương nhau…Có thể sinh con cho anh ấy cũng là nguyện vọng của con, chỉ không ngờ được, con của con..."
 

Tôi nhìn không được nữa, mau chóng nâng Gia Minh dậy, "Mọi người đừng đau buồn nữa, phải thử một lần mới được, mặc dù đứa bé không có tim thai thì cũng chỉ là hình thức ban đầu mà thôi, chỉ cần rót linh hồn vào thì nó sẽ khoẻ mạnh như bình thường!"

"Nuôi tiểu quỷ, có thật sự thần kỳ đến vậy?" Lỗ Gia Minh lau nước mắt, nhìn tôi đầy hy vọng.

Tôi lắc lắc đầu nói: "Tôi cũng chỉ mới tiếp xúc với pháp thuật Thái Lan, nhưng tiểu quỷ theo bên người chủ của nó là để giúp chủ của nó, do đó nó mới tích được công đức để đầu thai chuyển thế, nếu mẹ nó là phụ nữ đang mang thai thì nó sẽ đầu thai vào đó luôn, Ngoan Mậu cũng vì cứu tôi mới tiến vào trong bụng tôi, bây giờ nó trở thành con của tôi rồi đó."