Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 117: Dầu tử thi, kuman thong



Chỉ có điều họ lại muốn ở đây nhìn tôi làm, tôi cảm thấy như thế thì rất không được tự nhiên, bởi vì quá trình này có một chút vô nhân đạo, rất nhiều người trong nước sẽ không thể chấp nhận được.

Tôi ngồi xếp bằng, để Hải Yến ngồi ở đối diện tôi, tôi lau nước mắt cho cậu ấy.

"Hải Yến à, cậu tự mình xem đi, bọn nhỏ đều ở đây, cậu chọn một đứa mà cậu thích đi!"

Lần này khác với lần trước. Bởi vì lần này tôi là chủ nhân ở nơi này, nên đám tiểu quỷ rất biết giữ phép tắc, không giống như lúc trước, một đám hung thần ác sát tranh nhau để được người ta chọn mình, bây giờ tất cả đều đang bĩu môi phồng má tỏ vẻ đáng yêu, toàn bộ đều theo mẫu đáng yêu.

Tôi nhịn không được vỗ vỗ ngực, nhóm chúng nó cũng rất khôn ngoan, không thì sư phụ tôi khẳng định sẽ không đồng ý đặt một con quỷ nhỏ hung tợn ở bên người Hải Yến.

"Tớ muốn đứa bé gái kia, đáng yêu quá đi!"

Tôi nhìn theo đầu ngón tay Hải Yến, chỉ thấy một cô bé có búi tóc sừng dê đang tựa vào bên cạnh cái bình, bé mũm mĩm bụ bẫm trông vô cùng đáng yêu, hình như là đang say ngủ, nó giống như nghe thấy có người đang nói tới mình, rất nhanh nhẹn mở mắt tròn xoe ra và nhảy lên trên cái bàn trước mặt tôi.

"Anh cũng thích con gái, lớn lên chắc chắn sẽ xinh như em." Lỗ Gia Minh cũng rất hài lòng với con bé.

Tôi duỗi tay ra sờ sờ đầu đứa nhỏ, "Bé này tên là Ung Hinh, mà do sảy thai mà mất. Pháp lực không mạnh lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, có chút ngốc nghếch đáng yêu, tớ cũng thích.”

"Tớ muốn bé, nhiều tiểu quỷ như vậy mà tớ nhìn trúng bé thì khẳng định là có duyên với tớ!"

"Được được. Vậy mọi người ra ngoài trước đi, sau đó lại quay vào lấy Kuman Thong của Ung Hinh."

"Tại sao chúng tớ lại phải đi ra ngoài, tớ muốn ở chỗ này nhìn bé." Tần Hải Yến lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Ung Hinh không chịu buông ra, cậu ấy vừa mới mang thai mà tình mẫu tử đã đầy ắp tràn lan rồi.

Tôi lúng túng nhìn sư phụ, ông nhất định hiểu rõ quá trình làm Kuman Thong, sau khi nhận được ánh mắt có ám hiệu của tôi, thì sư phụ ho khan nói, "Gia Minh, con đưa theo Hải Yến đi ra ngoài trước đi, lấy chút táo đỏ sơn sâm với giết con gà trống để hầm canh đi."

"Không cần đâu sư phụ..."

"Đi thôi Hải Yến, một lát nữa lại vào, hầm chút canh nóng bồi bổ năng lượng cho Mộng Mộng." Gia Minh nghe lời sư phụ, kéo Hải Yến đi ra ngoài.

Sư phụ cũng không có đi theo ra ngoài, mà là đi tới ngồi xuống trước mặt tôi. Công khai quan sát.

"Con không cần để ý đến thầy, mặc kệ con dùng loại pháp thuật gì, chỉ cần không phải cố ý hại người, thì đều là pháp thuật cao quý, hơn nữa bí thuật độc đáo của Thái Lan có thể lưu giữ và truyền đến nay, thì nhất định có chỗ đáng được trân trọng."

Tôi xúc động nhìn sư phụ, "Sư phụ, thầy có thể nghĩ như vậy thật sự là tốt quá, những tiểu quỷ này đều đã chết mới bị thu thập, còn một số là bị cha mẹ ruột đưa đến.”

Nói xong, tôi mở bình thủy tinh ra, lấy thi thể ngâm ở trong nước thánh ra, khử da thịt khỏi xương, phần da thịt thì dùng lá bùa đốt thành dầu tử thi, còn phần xương cốt thì nghiền thành bột, sau đó trộn hai thứ chung lại với nhau và cho vào con rối Kuman Thong đã chuẩn bị từ trước đó.

Làm xong mọi thứ cũng mất cả một canh giờ, tôi lau mồ hôi trên trán và nở nụ cười vui vẻ, "Sư phụ, con làm xong rồi!! Biến bọn nó thành Kuman Thong không chỉ có thể giúp chính chúng, còn có thể giúp đỡ người khác, con vẫn luôn nghĩ như vậy khi làm ra Kuman Thong."

Tôi vẫy vẫy tay với Ung Hinh, Ung Hinh cũng vui vẻ nhảy vào trong chỗ chứa mới với nụ cười trên môi.

Sư phụ hài lòng gật gật đầu, nhưng cũng nhịn không được thở dài.

"Thầy biết con có tâm địa lương thiện, bằng không thầy cũng sẽ không dạy con pháp thuật của phái Mao Sơn, chỉ là pháp thuật Thái Lan này ở trong nước ta rất khó để người ta tiếp thu được, nếu như sau này con còn muốn làm, thì nhất định không được để cho người ngoài nhìn thấy."

"Sư phụ, con hiểu ạ, chờ ngày mai con sẽ cho người đến cải tạo nơi này lại một chút, nếu quá đáng sợ thì con dời vào trong mật thất."

"Ừm, con cứ tiếp tục gia trì cho Ung Ninh đi, thầy đi gọi chúng nó vào."
 

Đợi Tần Hải Yến làm xong khế ước máu nữa thì đại công cáo thành.

"Mộng Mộng, tớ có thể nhìn thấy Ung Hinh mọi lúc không?"

"Không được, vẫn nên chờ đến lúc bé từ trong bụng cậu sinh ra đã, khi đó cậu có thể nuông chiều yêu thương, hiện tại cậu chỉ cần để ở trong phòng cung phụng một chén ngũ cốc cho bé, cắm một nén hương và giữa cho hương khói không tắt là được rồi."

"Cám ơn cậu, Mộng Mộng, cậu tốt quá đi, vậy chúng ta hứa hôn cho hai đứa nhỏ luôn nha, bé con trong bụng tớ sau này sẽ là con dâu của cậu!"

Tôi đang uống trà, suýt nữa là phun ra rồi, cái con nhỏ này làm gì cũng đi trước thế, đứa nhỏ này còn chưa có sinh ra!

"Hiện tại nói những điều này là quá sớm, sau này hãy nói."

"Sao hả, cậu coi thường Ung Hinh nhà tớ hả? Hay là cậu chướng mắt bà thông gia tương lai là tớ đây?" Tần Hải Yến tự nhiên dùng tay chọc chọc vào bụng tôi.

Tôi thật sự là phục cậu ấy, vội vàng đẩy cậu ấy ra cửa, "Cậu mau trở về phòng ôm con gái ngoan của cậu ngủ đi, tớ còn có chút việc bận!"

"Lưu Mộng Mộng, cậu đây là có ý gì, chẳng lẽ cậu không đồng ý hả? Cậu được lắm, Lưu Mộng Mộng, chờ sau khi Ung Hinh nhà tớ ra đời, Ngoan Mậu nhà cậu cứ đợi mà xếp hàng đi!”

Sau khi đóng cửa lại tôi vẫn còn nghe thấy tiếng kêu gào của Tần Hải Yến, bây giờ tâm trạng của cậu ấy rất tốt, nên tôi không thể nói ra lời này, là khả năng Ung Hinh được sinh ra là rất thấp.

Còn Ngoan Mậu nhà tôi chịu một nửa hàng đầu ở trong người, cũng không chắc chắn nó có thể sinh ra bình yên không.

Vừa nghĩ tới Ngoan Mậu, tôi lại cảm thấy có lỗi với nó, tôi có lẽ nên nghiên cứu tỉ mỉ sổ tay mà Long Bà Bố Khuynh để lại, không chừng có thể tìm được giải pháp, tôi mở máy tính tìm kiếm phần mềm dịch tự động, đối chiếu với chú ngữ trên sổ tay để hiểu.

Dịch bằng máy tính không được chuẩn xác lắm, nhưng tôi cũng bị sốc nặng bởi sự sâu sắc của pháp thuật Thái Lan, nó đơn giản là bác đại tinh thâm ([Bác đại tinh thâm – 博大精深 – bó dà jīng shēn: sâu rộng, rộng lớn, phong phú).] hơn thuật Mao Sơn của chúng tôi.

Đã xem là xem luôn một đêm, đến sáng hôm sau tôi mới xem hết quyển sổ đầu tiên qua một lần, nó chủ yếu là nói về tiểu quỷ Thái Lan, giải thích ngọn nguồn của tiểu quỷ Thái Lan cùng các loại cách làm của Kuman Thong, rất giống với cách Long bà dạy tôi.

Tôi không ngủ suốt một đêm, mà vẫn không cảm thấy buồn ngủ, tôi muốn để đầu óc nghỉ ngơi một chút cho nên lên mạng tìm kiếm diễn đàn của phái Mao Sơn chúng tôi.

"Diễn đàn Mao Sơn tiên nhân!?"

Nhìn mấy chữ lớn trên diễn đàn tôi vô thức đọc ra tiếng, cái tên này vừa nhìn là biết do Lỗ Gia Minh đặt.

Ngoại trừ cái tên hơi thô tục một chút, diễn đàn này được thiết kế cũng không xấu lắm, không chỉ có trừ tà trừ quỷ, Lỗ Gia Minh còn đặc biệt thiết lập cho tôi một tấm biển chiêu hồn thỉnh âm, click vào liền nhìn thấy hình đại diện của tôi, anh ta còn edit một cái bát quái đồ ở phía sau tôi, trông tôi thoạt nhìn cũng giống đại sư chân chính đấy.

"Lỗ Gia Minh cũng thật là, còn treo cả ảnh chụp của mình lên, làm thế có thể thu hút người ghé thăm không?" Tôi kéo chuột cuộn trang, ồ quao, cũng có không ít thư nha.