Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 130: Đau đớn thay máu



Nghe giọng nói của anh ta như ma quỷ, sắc mặt tôi nhất thời trắng bệch, cả người sởn tóc gáy, điện thoại trong tay lập tức rơi xuống đất.

Nhiếp Tranh cau mày nhìn tôi, đi tới giúp tôi nhặt điện thoại lên, "Làm sao vậy? ”
 

"Lãnh Thiên Ngạo sao?" Nhiếp Tranh mở tin nhắn trong điện thoại di động nghe, sau khi nghe xong anh ta trực tiếp bóp điện thoại di động của tôi đến biến dạng, "Nhưng, anh ta nhất thời sẽ không tìm thấy cô."

"Anh làm cái gì vậy, điện thoại của tôi."

"Mỗi một chiếc điện thoại đều có hệ thống định vị GPS, Trần Hách bên kia tra là có thể tra được, nhưng vừa rồi cô chỉ bật máy một lúc, có thể còn chưa tra ra được nơi đây, chờ sau khi cô thay máu, tôi tặng cô một chiếc mới nhất, xem như bồi thường."

Nhiếp Tranh nghĩ đến từng chi tiết, nhưng mà tôi vẫn lo lắng, "Tôi luôn cảm giác, anh ta vẫn sẽ tìm được tôi."

"Đừng sợ, không phải còn có tôi sao? Hơn nữa, cũng vừa đúng lúc là nhân cơ hội này cô có thể thử xác định lại tình cảm của Lãnh Thiên Ngạo đối với cô, cô thấy sao?"

Thấy tôi cau mày khó hiểu, Nhiếp Tranh tiếp tục giải thích, "Nếu như chỉ là vì cô ngỗ nghịch với anh ta mà anh ta tìm đến cô, vậy anh ta nhất định sẽ ra tay với cô, nhưng nếu là vì để ý đến cô thì khẳng định anh ta sẽ không ra tay với cô.”

Anh ta nói rất có đạo lý, nhưng chính bản thân tôi cũng không thể xác định sau khi Thiên Ngạo tìm thấy tôi sẽ làm gì tôi, nghe giọng điệu này của anh ta, chắc là không thể không chặt tôi thành tám khối.

"Đừng nghĩ nữa, đi ăn sáng trước đi, sắp tới mười giờ rồi."

"Không ăn, trực tiếp bắt đầu đi."

Bây giờ tôi làm gì còn tâm trạng ăn sáng nữa, nhưng Nhiếp Tranh không cho phép tôi làm thế, bắt buộc tôi tùy tiện ăn một chút gì đó rồi mới dẫn tôi đến phòng thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm có mặt gần như đầy đủ nhà nghiên cứu, thứ nhất họ là tò mò, thứ hai là Nhiếp Tranh hạ mệnh lệnh chết xuống bọn họ, là tuyệt đối không để tôi xảy ra nửa điểm vấn đề gì.

Trước tiên, Nhạc Đình dùng máu rh âm tính làm chút thử nghiệm cho tôi, ngoại trừ có loại cảm giác châm kim lạnh lẽo, còn những mặt khác đều tốt.

"Không có vấn đề gì lớn, máu của người bình thường có tính ôn hòa, nên sẽ không xảy ra xung đột quá lớn cùng máu trong cơ thể cô." Nhạc Đình nói xong kêu người mang tới một cái tủ lạnh nhỏ, bên trong tủ lạnh toàn là túi máu.

"Chị Mộng Mộng, chị nằm xuống đi, em truyền máu cho chị."
 

Em ấy săn sóc đắp chăn cho tôi, sau đó mới cắm kim vào tôi, ngay từ đầu lưu lượng máu đưa vào với tốc độ cực chậm, "Em sẽ luôn ở chỗ này canh giữ, chị có khó chịu gì thì liền nói cho em biết nha.”

"Được."

Tôi gật gật đầu, Nhạc Đình đợi vài phút thấy tôi không có phản ứng bất lợi gì, cầm một ống tiêm khác cắm vào tay trái tôi, dùng tốc độ nhanh hơn truyền máu khoảng 0,5 lần.

Làm xong tất cả, tất cả mọi người cực kỳ khẩn trương nhìn tôi, sợ xảy ra sau lầm nào đó.

Thật ra tôi cũng không có cảm giác đặc biệt khác, có thể bởi vì những túi máu này vừa mới lấy ra khỏi ngân hàng máu, nên nhiệt độ của chúng có chút thấp, còn có cái loại cảm giác châm cứu chi chít, theo huyết dịch chảy xuôi, chậm rãi lan tràn khắp toàn thân.

Năng lực chịu đựng của thi quỷ là tương đối mạnh, ngay từ đầu tôi còn không có cảm giác đau đớn gì, nhưng tôi có thể cảm giác được, loại đau đớn này đang dần dần gia tăng.

Đây có thể là phản ứng bất lợi mà Nhạc Đình đã nói.

"Tôi không có cảm giác gì khác thường cả, các người đều đi nghỉ ngơi đi, đêm qua vất vả rồi." Rất nhiều người nhìn tôi làm tôi căng thẳng.

"Cô thực sự không có vấn đề gì sao?"

"Yên tâm đi, có vấn đề là tôi sẽ nói mà, tôi cũng không phải con ngốc!" Tôi im lặng liếc nhìn Nhiếp Tranh một cái, anh ta quá quan tâm tôi rồi.

Nghe tôi nói như vậy, Nhiếp Tranh đành để cho bọn họ đi nghỉ ngơi trước, Nhạc Đình vốn không muốn rời đi, nhưng tôi biết được cô ấy không ngủ vào cả đêm qua, nên tôi cứng rắn ép cô ấy đi ngủ qua hai tiếng đồng hồ.

Nhiếp Tranh vẫn ngồi ở bên giường nhìn tôi, ánh mắt yêu thương này làm cho tôi hoảng loạn, tôi đuổi anh ta ra ngoài, chỉ để lại y tá nhỏ tóc trắng ở bên cạnh mình.

Em ấy ngồi trước mặt tôi trong hơn một giờ, trong khoảng thời gian đó em ấy đã thay túi máu cho tôi một lần.

Tôi thực sự cảm thấy nhàm chán, nên tôi liền cùng em ấy tán gẫu, "Thấy em còn nhỏ vậy mà sao đầu bạc trắng hết vậy?"

"Em bị chứng bạch tạng, loại bệnh này tương đương với ung thư, sẽ làm cho mỗi một chỗ trên cơ thể đều biến thành màu trắng, đã là giai đoạn cuối rồi, cũng may mặt em không bị biến thành loại trắng quá mức khủng bố, không thì sẽ dọa chết người khác!"

Em ấy nghịch ngợm thè lưỡi với tôi, sau đó vén lên một đoạn tay áo trên tay, lúc này tôi mới chú ý tới hai đôi tay cùng cánh tay của em ấy đều trắng như tro tàn.

"Loại bệnh này có làm chết người không?"

"Không ạ, trước kia người mắc bệnh này đều không tiếp nhận được mình biến thành quái vật, có áp lực quá lớn nên tự sát thôi ạ." Lúc em ấy nói chuyện biểu tình không có gì khác thường, xem ra em ấy không lo lắng đến bệnh tình của bản thân.

Em ấy làm người ta hâm mộ quá, nếu tôi trẻ hơn vài tuổi, có thể cũng có loại tâm tính này của em ấy không nhỉ?

"Coi bộ trong lòng em không có áp lực gì."

"Em là cô nhi, không ai cảm thấy đau buồn về bệnh của em, ở trong bệnh viện này em gặp qua nhiều người chết, nên em cảm thấy không có gì tốt hơn là được sống." Nụ cười của em ấy rất ngọt ngào, nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời, mang đến năng lượng ấm áp cho người khác.

"Tên của em là gì?"

"Ngay cả em cũng sắp quên tên mình là gì, tất cả mọi người đều gọi em là Tiểu Bạch, chị Mộng Mộng cũng gọi em là Tiểu Bạch là được rồi."

Tiểu Bạch? Như là trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà cái tên này vừa dễ nghe lại vừa dễ nhớ.

"Em gọi chị là chị Mộng Mộng là được rồi."

Vì phân tán lực chú ý của bản thân, tôi câu được câu không nói chuyện phiếm với Tiểu Bạch, Nhạc Đình đúng thật chỉ ngủ hai tiếng là dậy, cách một hồi sẽ rút một chút máu trong cơ thể tôi để phân tích.

Nhiếp Tranh sau khi bị tôi đuổi ra ngoài vẫn canh giữ ở phía dưới, thẳng đến khi trời hoàn toàn tối đen, mới cảm giác được khí tức của anh ta rời đi, có lẽ là đi ăn cơm.

Từ 10 giờ sáng đến khi trời hoàn toàn tối, đã qua hơn mười mấy giờ đồng hồ, cơ bản cũng đã đưa vào gần hai nghìn cc máu vào trong cơ thể tôi, từ cảm giác kim châm chi chít đến đến bây giờ đã biến thành cảm giác đau đớn như đao cắt, gần giống như cảm giác bị Lăng Trì.

Lăng trì: hình phạt xẻo thịt, lột da.

Tôi đã kiên trì chống đỡ, nhưng Tiểu Bạch vẫn phát hiện ra sự khác thường ở tôi.

"Chị Mộng Mộng, chị cảm thấy không thoải mái ạ, môi chị rất trắng, mồ hôi chảy cũng nhiều nữa!" Em ấy nói vừa lấy khăn lông lau mồ hôi ướt đẫm trên trán tôi.

"Chị ổn."

Tôi cắn chặt răng chịu đựng, không thể dễ dàng bỏ cuộc tại thời điểm này được.

Loại cảm giác này rõ ràng khác với cảm giác máu của Tề Quân tiến vào cơ thể tôi, lúc trước là tế bào máu điên cuồng phân chia và cắn nuốt, hiện tại là cái loại cảm giác đau đớn như bị kim khâu.

Giống như là máu có hàng đầu chảy ra và máu bình thường thay thế vào chỗ đó, không phải là hai loại máu dung hợp.

Tôi có một linh cảm rằng lần này chắc chắn sẽ thành công.

Chỉ là mới ngày đầu tiên thôi mà bị đau đớn như vầy, ngày mai không biết sẽ là cái gì đang chờ tôi, sau đó là ngày thứ ba...

"Chị Mộng Mộng, chị nhất định là rất đau ha, chị chờ em một chút, em đi tìm Nhiếp tổng!" Tiểu Bạch vì muốn tốt cho tôi, không màng đến sự ngăn cản của tôi liền chạy ra ngoài."