Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 131: Thiên ngạo tìm đến



Tiểu Bạch vừa đi ra ngoài, Nhạc Đình liền bưng một chậu nước nóng tiến vào, dùng khăn nóng lau người cho tôi. Một bên lau một bên nói, "Mộng Mộng, cô cần phải gắng sức, vừa rồi tôi đã xác nhận qua, là không có nguy hiểm, chỉ là loại đau này bắt buộc cô phải chịu, nếu chấm dứt tại đây, thì cũng như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ."

Tôi cắn răng gật gật đầu, "Ừ. Cảm ơn cô."

"Không cần cảm ơn tôi. Lúc trước nghe Nhiếp tổng nói đến cô. Tôi liền rất khâm phục cô, cho nên cô bây giờ phải sống sót, không thể để cho những người khốn khiếp kia thành công! ”

"Cám ơn."

Giờ phút này ngoại trừ hai chữ này tôi thật sự không biết nên nói cái gì, hơn nữa đau đớn làm cho thần kinh của tôi căng thẳng, ngay cả ngôn ngữ cũng thiếu thốn.

Nhạc Đình vừa mới lau người cho tôi xong, Tiểu Bạch thất vọng trở về, "Em tìm khắp nơi rồi mà không thấy bóng dáng Nhiếp tổng đâu cả, anh ấy quan tâm chị Mộng Mộng như vậy, khẳng định là sẽ không đi xa mới đúng.”

"Không sao đâu. Chị không có vấn đề gì, chị một mình vẫn ổn!"

Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng tôi lại không yên tâm, vì tính toán thời gian, nếu Lãnh Thiên Ngạo tìm đến, thì cũng nên đến rồi.

Nhưng điện thoại của Nhiếp Tranh lại không liên lạc được, hiện tại điều tôi có thể làm là là chờ đợi.

Mãi cho đến sau nửa đêm, Tiểu Bạch canh giữ bên cạnh tôi cũng ngủ thiếp đi, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bị người ta đá văng ra, một cỗ hơi thở quen thuộc ập vào mặt tôi. Tôi vội vàng đánh thức Tiểu Bạch dậy, "Tiểu Bạch, trước tiên em đi vào phòng bên trong nghỉ ngơi một chút đi.”

Tôi định chống người ngồi dậy, không ngờ là cơn đau lập tức đánh vào cả người, Tiểu Bạch vội vàng tiến lên đỡ lấy tôi, "Chị Mộng Mộng, chị đừng lộn xộn!”

"Mày đang làm gì Mộng Mộng hả?"

Đúng lúc, Lãnh Thiên Ngạo vừa đi vào, vừa thấy tôi nằm ở trong ngực không thể động đậy, anh ta phẫn nộ động đậy cánh tay, lực đạo mạnh mẽ đánh lên người Tiểu Bạch, trực tiếp đánh em ấy nằm bẹp xuống mép giường, trong miệng em ấy liền phun máu tươi, rồi hôn mê bất tỉnh.

Tôi không ngờ anh ta sẽ đột nhiên ra tay, sau đó, tôi kinh hoảng rống lên, "Lãnh Thiên Ngạo, anh làm gì vậy hả?”

"Còn hỏi tôi đang làm gì? Tôi mới là người cần hỏi em đang làm gì! Em không chịu gặp tôi, lại ở một chỗ với Nhiếp Tranh."

"Anh nói chuyện làm ơn tôn trọng tôi một chút, tôi rõ ràng đã nói với anh rồi, Nhiếp Tranh dẫn tôi đến nơi này để thay máu!" Lúc này tôi mới chú ý đến trên người anh ta đều là vết máu, cơ thể của Lãnh Triết Lăng bị anh ta lăn lộn đến thương tích đầy mình, xem ra là đã đánh một trận với Nhiếp Tranh.

Không thấy Nhiếp Tranh trở về, tôi lo lắng anh ta xảy ra chuyện gì, Lãnh Thiên Ngạo mà tức giận là xuống tay không biết nặng nhẹ.

"Nhiếp Tranh đâu rồi? Anh nhanh chóng gọi người vào, đưa Tiểu Bạch đi chữa trị!”

"Em vẫn còn quan tâm đến người đàn ông đó à? Em có bao giờ nghĩ đến tôi không? Em cứ bỏ đi như thế, em có bao giờ nghĩ về cảm giác của tôi không?" Vẻ mặt Lãnh Thiên Ngạo đầy phẫn nộ, đáy mắt lại là bi thương.

Tôi thực sự không rõ anh ta đang giận dỗi điều gì, cho dù cần tức giận cũng phải là tôi tức giận mới đúng chứ?

Hiện tại tôi không muốn nói nhiều với anh ta, trong lúc Tiểu Bạch hôn mê vẫn đang không ngừng nôn ra máu, lực tay vừa rồi của anh ta chắc đã đấm vỡ nát phổi của em ấy, nếu còn không đưa đến chỗ bác sĩ thì sẽ kết thúc sinh mạng.

"Thiên Ngạo, tôi sẽ giải thích cho anh sau có được hay không, anh nhanh đi giúp tôi tìm người cứu Tiểu Bạch."

"Một y tá nhỏ nhoi mà thôi, chết thì chết, em bây giờ nhất định phải lập tức theo tôi rời đi, đợi Nhiếp Tranh trở về lại phiền phức!"

Anh ta căn bản không để ý tới tôi nói cái gì, đi tới muốn ôm tôi, tôi thật sự là không thể nhịn được nữa, dùng hết sức lực tát vào mặt anh ta một cái, không ngờ đánh vào mặt anh ta không đau, ngược lại chính tôi bị đau, toàn thân giống như là bị kiếm đâm, đau đến nỗi tôi phải thét chói tai lăn xuống đất.

"Mộng Mộng em làm sao vậy?" Thiên Ngạo hoảng hốt, quỳ trên mặt đất ôm tôi vào trong ngực.

"Đau quá, Thiên Ngạo, tôi đau quá..." Tôi mạnh mẽ túm chặt quần áo trước ngực Thiên Ngạo, "Nhanh lên giúp tôi gọi người cứu Tiểu Bạch, tôi tới nơi này thay máu, là em ấy canh giữ tôi một ngày một đêm không có rời đi, vậy mà anh lại làm như vậy với nó, nếu em ấy chết, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

Nghe tôi nói tôi cả đời sẽ không tha thứ cho anh ta, Lãnh Thiên Ngạo lập tức đưa tay đến chỗ Tiểu Bạch thở, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi nhanh.

"Thế nào rồi? Em ấy vẫn còn thở chứ?”

Lãnh Thiên Ngạo lắc đầu.

Nước mắt trong nháy mắt tràn mi, lòng tôi vô cùng đau đớn nhìn Tiểu Bạch một cái, không chút nghĩ ngợi lại tát thêm một cái vào mặt Lãnh Thiên Ngạo, "Lãnh Thiên Ngạo, anh rốt cuộc muốn làm loạn đến lúc nào? Chính xác là anh muốn gì... A..."

Tôi không ngừng đấm vào ngực anh ta, nhưng hiện tại tôi có đánh vào người anh ta thì cũng chỉ làm đau tôi mà thôi, tôi nhẹ nhàng động một cái liền bị đau nhức còn lan ra khắp người, ngay cả môi cũng trắng bệch do bị đau.

Lãnh Thiên Ngạo cảm giác được cơ thể của tôi run rẩy, cũng không phản kháng, chỉ mạnh mẽ ôm lấy tôi, "Mộng Mộng, xin lỗi, là anh bị tức điên rồi, em có biết không gặp được em anh có bao nhiêu sốt ruột không, em có biết sau khi em cùng Nhiếp Tranh rời đi, trong lòng anh có bao nhiêu khó chịu không?”

"Đều là do anh tự chuốt lấy!! Là anh không tin tôi, tôi nói cho anh biết, nếu không đuổi mẹ con Trần Kha ra khỏi bệnh viện Mary, tôi sẽ không trở về với anh!" Cơ thể Thiên Ngạo rất ấm áp, tôi bất giác rụt vào trong ngực anh ta, được anh ta ôm ngay tất cả đau đớn cũng giảm bớt đi không ít, nhưng vừa nghĩ đến người phụ nữ Trần Kha kia, tôi liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hiện tại nghe tôi nhắc tới Trần Kha Thiên Ngạo không có mâu thuẫn như trước, chỉ nói với tôi, "Trần Kha trước mắt còn có tác dụng với chúng tôi, em phải cho anh một chút thời gian, không thể ép cô ta đến căn cứ Hàng Thi nữa.”
 

Trên người Nhiếp Tranh quấn không ít băng vải tiến vào, xem ra giống như là đi xử lý vết thương, nhưng anh ta đã nói những lời mà trong lòng tôi muốn nói, tôi dùng sức túm chặt quần áo Thiên Ngạo, "Anh đi giết cô ta, nếu như anh không giết cô, cô ta sẽ giết tôi.”

Ngay cả tôi cũng nói muốn giết Trần Kha, Thiên Ngạo cả người ngẩn ra, ôm tôi lên đặt ở đùi, "Vì sao nhất định phải giết cô ta? Anh có thể đưa cô ta đến căn cứ nhà tù, vĩnh viễn không bao giờ gặp cô ta, không được sao?”

"Vì sao anh không chịu giết cô ta?" Tôi quả thực muốn tức giận nổ tung, dữ tợn rống lên.

Lãnh Thiên Ngạo cũng không cam lòng yếu thế, hướng tôi rống trở về, "Vì sao em nhất định muốn giết cô ta?”

"Cút, anh cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!!" Tôi quả thực không còn lời nào để nói với anh ta, tôi nắm lấy bất cứ thứ gì có thể ném, ném toàn bộ về phía Lãnh Thiên Ngạo, mà anh ta cũng không né tránh, còn đi về phía tôi.

Nhiếp Tranh chắn ngang giữa tôi và anh ta, híp mắt uy hiếp, "Mộng Mộng đang thay máu, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nếu như anh lại tiến thêm một bước, cho dù là ở trong bệnh viện, tôi cũng sẽ không khách sáo với anh.”

Nếu hai người bọn họ động tay động chân ở trong bệnh viện này, sợ rằng ngày mai thân phận của bọn họ sẽ bị bại lộ.

Lãnh Thiên Ngạo nhìn tôi một cái, đi tới một bên ghế ngồi xuống, cũng không có ý định rời đi.

"Nhiếp Tranh, anh nhanh chóng đem Tiểu Bạch mang ra ngoài chữa trị, xem em ấy còn có thể cứu được không." Tôi nói chuyện mà kèm theo tiếng khóc, em ấy vừa mới nói chuyện phiếm với tôi, cứ thế chỉ đảo mắt một cái đã biến mất, hơn nữa còn là vì tôi.

Nhiếp Tranh có thể hiểu ý tôi, hung tợn cảnh cáo Lãnh Thiên Ngạo một cái, rồi mới ôm Tiểu Bạch đi ra ngoài.