Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 89: Nữ thi quỷ



Người đàn ông này không phải là thi quỷ chứ?

Ở bệnh viện đúng thật là nơi có nhiều thi thể của người chết, hơn nữa còn có các loại thiết bị y tế đa dạng thuận lợi cho việc nghiên cứu và có nhà xác nhà xưởng đông lạnh nên đó đương nhiên là một nơi để ma quỷ phát triển.

Hiện tại Lãnh Thiên Ngạo không ở bên cạnh tôi, mà ở trong thang máy không dễ hành động, cho nên tôi không nên rước họa vào thân thì tốt hơn.

"Cũng đúng, khẳng định là vừa rồi tôi đã nhìn lầm, nếu bác sĩ nói chết, thì chắc chắn là đã chết rồi." Anh ta vừa buông tay ra, tôi vội vàng thu tay về và lùi về góc tường.

Gara nằm ở tầng hai dưới lòng đất, còn nhà xác hẳn là nằm ở tầng ba hay là tầng bốn dưới lòng đất, nơi này tối tăm không có ánh mặt trời lại không có một ai phát hiện, cho dù phía dưới thật sự xảy ra chuyện gì, người phía trên cũng không phát hiện.

Thang máy nhanh chóng xuống đến bãi đỗ xe, tôi ra khỏi thang máy nhưng không rời đi mà đi thẳng từ cầu thang xuống dưới.

Nếu không phát hiện thì thôi nhưng một khi đã phát hiện có chuyện kỳ lạ mà không đi xem thì đó không phải là tác phong của Lưu Mộng Mộng tôi.

Tôi vừa mới đi tới tầng thứ ba đã bị một người từ phía sau che miệng, bàn tay lạnh như băng hình như là của tên kia vì vừa rồi anh ta có nắm lấy tôi, trong lòng tôi kêu thầm nghĩ không ổn rồi.

"Quả nhiên, mày đi theo tao!" Đó thực sự là giọng nói của thanh niên nọ.

"Tôi chỉ tò mò nhà xác trông như thế nào mà thôi..."

Tôi bị anh ta che miệng nói ra lời không rõ ràng, thật ra tôi có thể tránh anh ta, nhưng tôi không làm thế, ngược lại là tôi muốn nhìn xem phía dưới này cất giấu bí mật gì, có phải giống như bệnh viện lúc trước hay không, phía dưới giấu là phòng nghiên cứu?

"Tò mò hại chết mèo mày có biết không? Kể từ lúc mày tự gửi bản thân đến thì tao sẽ thỏa mãn sự tò mò của mày!!"

Nói xong anh ta kéo tấm vải trắng che thi thể ở phía sau lưng xuống để trói hai tay tôi, "Đi thôi!”

"Anh đưa tôi đi đâu?" Tôi không đi... Tôi muốn rời đi..."

Tôi vẫn phải giả làm bộ dáng như vậy, không phải tôi khoác lác, nhưng hiện tại dùng xích sắt trói tôi thì tôi vẫn có thể thoát chứ đừng nói gì là dùng vải trói.

Người đàn ông kia thô lỗ tát vào miệng tôi hai cái, lần này tôi mới nghe lời ngoan ngoãn đi theo anh ta.

Có thể nhà xác ở khắp nơi đều tương tự nhau, nhưng rõ ràng tôi thấy ở phía dưới có không ít thi quỷ, tất cả chúng đều mặc quần áo y tá và đeo khẩu trang, mặc bộ đồ này đi ra ngoài sẽ không có người nghi ngờ.

Một nữ thi quỷ đi ở phía trước, cau mày đẹp khi nhìn thấy tôi, "Mày dẫn nó tới nơi này làm gì? Người ngoài không được phép vào đây. ”

"Người phụ nữ này phát hiện ra bí mật của chúng ta, tao sẽ đưa nó cho tiến sĩ Lục, nói không chừng đây sẽ là một tài liệu nghiên cứu cao cấp, mày xem đi, dáng người của người phụ nữ này cũng đẹp đó, tiêu chí tốt, nếu biến thành thi quỷ, so với mày còn xinh đẹp hơn."

Thiếu niên kia nói xong kéo khẩu trang trên mặt xuống, lúc này tôi mới thấy rõ diện mạo của anh ta, mỏ chuột tai khỉ vừa nhìn là biết người này không phải người tốt.


"Hiện tại nó đã biết bí mật của chúng ta, vậy tao chỉ có thể giết nó rồi đóng băng nó cùng một chỗ với đống thi thể này." Người đàn ông nói vừa đi đến thùng rác bên cạnh, bên cạnh thùng rác có một cái rìu được đặt ở đó, anh ta cầm lên cái rìu còn nhỏ máu.

Trong lòng tôi cảm thấy buồn nôn, cái rìu này không biết đã giết bao nhiêu người.

Tôi vừa định nói chuyện, người phụ nữ vừa rồi đã xuất hiện đi về phía thi quỷ mỏ chuột tai khỉ, rồi đoạt lấy cái rìu trong tay anh ta và ném xuống đất, "Nó vẫn là người l sống, mày giết nó để làm cái gì, nhanh chóng dẫn nó đi ra ngoài.”

Thanh niên nhiều lần bị ngăn cản nên cuối cùng đã khó chịu, đẩy nữ thi quỷ kia một cái, "Còn mày là ai, chẳng qua là trợ lý của tiến sĩ Lục thôi, cũng giống con chó như chúng tao thôi, lên mặt cái gì!!"

"Mày có tin tao lập tức xé nát mày không?" Sắc mặt của người phụ nữ kia tối sầm xuống, có vẻ hung ác và nham hiểm khiến tôi cũng phải giật mình.

"Con điếm thúi, là phân hoá thì ghê gớm lắm sao? Tính tình cũng tăng lên gớm, mày đừng quên ai biến mày thành thi quỷ.”

Thanh niên kia nói xong bắt đầu vén tay áo lên, nhưng tôi chỉ nghe thấy hai tiếng rẹt rẹt, người đàn ông kia ở ngay trước mắt tôi bị xé thành mấy khối, đôi mắt không nhắm nhìn người phụ nữ có tóc che nửa gò má kia, đưa tay chỉ vào cô ta muốn mắng gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chưa mắng ra thì đã bị người phụ nữ kia đánh nát đầu.

Máu tanh quá, còn có mùi hôi thối ập đến, làm nước chua trong dạ dày của tôi đảo lộn, không khống chế được liền phun ra.

"Ụa… ụa ụa..."

Tôi vừa nôn ra, máu loãng trong bụng và độc trùng hàng đầu trắng đều bị phun ra theo, cái mùi khó ngửi ấy liền khuếch tán trong không gian khép kín này.

Nữ thi quỷ kia cũng phát hiện sự tình không bình thường, đi tới trước mặt tôi, năm ngón tay của cô ta đã biến thành móng vuốt sắt vừa dài vừa sắc bén, trên mặt còn có máu tươi.

Nhìn cô ta ngoan độc thế này, nếu mà giao tranh trực diện với cô ta thì có chút khó giải quyết nên tôi vội vàng lau vết bẩn trên khóe miệng xua xua tay nói "Cô trước tiên đừng kích động, thật ra tôi cũng là một thi quỷ, nhưng có hơi khác với các người.”

Quả nhiên, cô ta nghe xong lời của tôi cũng không có động tay, đi tới trước mặt tôi và dừng lại, hơi nheo hai mắt nhìn ánh mắt của tôi, "Khác chỗ nào? ”

Từ cuộc đối thoại giữa cô ta và tên mỏ chuột tai khỉ kia thì tôi đã đoán ra người phụ nữ này đối với việc biến thành thi quỷ rất bài xích, không thì cũng sẽ không xúc động mà xé người đàn ông kia thành mảnh nhỏ.

Nếu như tôi đoán không sai, là có quan hệ rất lớn đến người đàn ông đã biến cô ta thành thi quỷ.

"Sự khác biệt duy nhất chính là, tôi không chịu sự khống chế của người khác, nếu cô muốn rời khỏi nơi này, tôi có thể giúp cô."

Lúc này đây, ánh mắt của cô ta rõ ràng càng dao động thêm, móng vuốt sắc bén có hơi run rẩy, giờ tôi mới cẩn thận nhìn bộ dáng của cô ta, cô ta có mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa hờ hững đâm vào phía sau lưng, mái tóc mái không được vén lên che một bên mắt, cơ thể hơi gầy, trông vô cùng lão luyện (già dặn).

Tôi cho rằng cô ta sẽ rất khát vọng được tự do, sẽ lập tức cầu xin tôi giúp giải trừ khống chế, hoặc là trực tiếp giết tôi, nhưng không.

"Cô mau đi đi, nếu bị tiến sĩ Lục phát hiện, cô sẽ không đi được." Nói xong cô ta rút lại móng vuốt sắt của mình với một tiếng cạch, rồi xoay người muốn rời đi, tôi vội vàng tiến lên nắm lấy cổ tay của cô ta.

"Đi cùng tôi đi, tôi nhìn ra được cô không thích nơi này."

"Tôi còn có chuyện tôi muốn làm, cô đi đi, đừng tới đây nữa, mặc kệ là người sống hay là người chết, chỉ cần vào nơi này cũng đừng hòng nghĩ sẽ rời đi được."

"Cô ta còn muốn nghiên cứu phát hiện mới của tiến sĩ Lục, cô đừng làm khó cô ta nữa." Giọng của Lãnh Thiên Ngạo đột ngột xen vào, tôi quay đầu lại, tôi thấy anh ta từ tầng bốn dưới lòng đất đi lên.

Người phụ nữ kia không có biểu tình gì khi mà nghe tôi nói muốn dẫn cô ta đi, nhưng sau khi nghe Lãnh Thiên Ngạo nói, sắc mặt lập tức có thay đổi lớn, không nói hai lời liền lao về phía Lãnh Thiên Ngạo muốn giết anh ta diệt khẩu (bịt miệng).

Bọn họ đánh nhau thu hút sự chú ý của đám thi quỷ, tôi bất đắc dĩ cũng tham gia chiến đấu, chuông cảnh báo trong phòng nghiên cứu vang lên, vừa lúc có vài người mặc áo trắng được thi quỷ mặc âu phục màu đen bảo vệ vội vàng đi từ lối bí mật ra khỏi.

Lãnh Thiên Ngạo muốn đuổi theo, lại bị người phụ nữ kia quấn chặt lấy.