Âm Mưu

Chương 7



"Trước kia thuốc của ngươi không có tác dụng với hắn," đại hiệp thì thào hỏi ma đầu, "Còn bây giờ thì sao?"

Ma đầu: "Vì muốn kiểm chứng việc này nên ta mới đến đây."

Thì ra đại sư kia ẩn cư sơn lâm là để ngăn chặn tạp niệm, dốc lòng viết sách.

Đại hiệp lại hỏi đại sư: "Vậy ngài thành công chưa?"

"Chẳng phải không thành công nên mới ở đây mong ngóng y sao." Đại sư cười vang, "Lần đó y bỏ thuốc xổ hại ta thảm lắm, cứ thấy mỹ nhân thì lại đau bụng, đã vậy còn không kìm được dục vọng, một ngày phải gọi nô bộc đến làm giúp ta năm sáu lần mới thoải mái."

Đại hiệp: "......Một ngày năm sáu lần?"

Mẹ, ghen tị chết đi được.

Gã này một ngày làm nhiều lần như vậy mà không thể chia cho hắn hai lần sao? Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra mà!

Ma đầu: "Ngày ngày nghĩ chuyện dâm tà sẽ mau yếu đi đấy."

Đại sư: "Ngươi đừng trù ẻo ta, thể chất ta khỏe lắm."

"Nhìn ấn đường của ngươi biến thành màu đen," ma đầu bấm đốt tay tính toán, "Chắc túng dục quá độ nên suy thận rồi."

Đại sư biết ma đầu hay nói chuyện kiểu này nên xua tay nói: "Ngươi đừng đoán bừa nữa, mau cho ta xem thuốc mới đi, nghe nói trên giang hồ nhiều đại hiệp nhớ thương ngươi lắm, chắc đều trúng độc của ngươi chứ gì?"

Nói xong còn liếc nhìn nửa người dưới của đại hiệp.

Đại hiệp quay đi chỗ khác, cúi đầu ho khan một tiếng.

"Mỗ huynh," ma đầu vừa ném thuốc liệt dương vào tay đại sư vừa quay đầu nhìn đại hiệp, "Nếu loại độc này không có tác dụng với hắn, biết đâu có thể chế thuốc giải bằng máu của hắn cũng nên."

Đại hiệp ngồi thẳng dậy nói: "Có lý."

Nhưng với số người bị liệt dương trong giang hồ, đại sư này sẽ bị rút máu thành xác khô mất.

Trong lúc họ nói chuyện thì đại sư quệt bột phấn đưa lên mũi ngửi.

Ma đầu hỏi: "Thế nào?"

Đại sư nhắm mắt trầm ngâm một hồi mới nói: "Thuốc này của ngươi mạnh hơn lần trước nhiều, có trộn thêm dược liệu cực độc nào à?"

"Đâu có." Ma đầu bình tĩnh nói, "Chỉ là ta vừa mài thảo dược vừa tụng kinh, trộn thêm chút tứ đại giai không vào đó thôi."

Đại sư gật gù, mở mắt ra nhìn ma đầu nói: "Thảo nào mới nãy trước mắt ta lóe lên hào quang, suýt nữa thì được Phật Tổ siêu độ rồi."