Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 70



Tần Lan túm lấy Mạc Hiển, muốn nhanh chóng đi ra khỏi đám người, vốn chỉ muốn góp vui, nhưng bây giờ cả một đám người suýt bao vây Mặc Hiển để đánh giá anh như nghiên cứu khoa học rồi.

"Cô vội vàng kéo tôi đi như vậy, chẳng lẽ là lo tôi bị cướp khỏi tay à?", Mạc Hiển híp mắt nhìn cô ấy cười xấu xa nói.

"Ai lo lắng việc anh bị cướp mất, tôi chỉ là sợ những bác gái kia đem anh.. Đem anh... Ai da, anh đừng có quan tâm! Tôi bảo anh đi thì anh cứ đi, nói nhiều như thế làm gì!"

Lúc nói những lời này, mặt Tần Lan đỏ bừng cả lên.

Có lẽ là chính bản thân cô ấy cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên sốt ruột như vậy, như thể đồ của mình sắp bị cướp đi vậy.

Cô ấy cũng không ngờ được rằng giá thị trường của tên này lại tốt như vậy, nếu như những lời mà các bác gái, bác trai kia nói đều là sự thật, vậy thì những người được giới thiệu đều làm trong doanh nghiệp nhà nước, hơn nữa còn có tổng giám đốc của công ty đã được niêm yết.

Ai cũng đều ưu tú hơn Tần Lan!

"Haizz, thừa nhận đi! Dù sao tôi cũng quá xuất sắc, cô cũng rất khó cưỡng lại được, đúng không?"

Mạc Hiển nhướng nhướng đầu lông mày, cười xấu xa nói.

"Anh muốn chết à! Khiến tôi xấu hổ đến chết thì anh có được lợi lộc gì?", Tần Lan lườm anh một cái tức giận nói: "Hơn nữa, tôi là muốn tốt cho những cô gái kia! Loại người đào hoa hay đi quyến rũ con gái nhà lành như anh nên thiến hóa học!"

"Cầu xin cô hãy giết chết tôi đi! Sau này cô sẽ biết, người chịu thiệt thòi vẫn là cô!"

"Đi chết đi!"

Hai người đùa giỡn ở ngay trên đường Tân Giang.

Nhưng đột nhiên, phía trước xuất hiện hai người đàn ông trung niên mặc áo khoác da.

Một trái, một phải xách theo một chiếc cặp tài liệu.

"Có chuyện gì?", Mạc Hiển nhìn hai người này không khỏi lạnh giọng nói.

Nhìn hai người này thì có vẻ là dân kinh doanh, anh cũng đã đoán ra đại khái thân phận của họ rồi.

Người đàn ông đầu trọc ở phía trước mang vẻ mặt khách sáo tiến lên đưa cho Mạc Hiển một điếu thuốc, điếu thuốc này không phải là loại rẻ tiền, nhưng Mạc Hiển hút không quen.

"Anh chàng đẹp trai, hút điếu thuốc đi!"

Anh xua tay khẽ cười nói: "Hút loại thuốc này thì tôi cảm thấy cay cổ họng lắm, vẫn là thôi đi! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, mọi người còn đang rất bận!"

"Bây giờ cậu vẫn chưa tham gia vào bất cứ công ty nào đúng không? Tham gia vào công ty của chúng tôi, chúng tôi sẽ dành cho cậu một bản hợp đồng được ưu ái nhất, nhiều lợi ích nhất, tỉ lệ ăn chia là sáu bốn, cậu sáu chúng tôi bốn! Chỉ cần cậu đến công ty chúng tôi, tôi sẽ bỏ ra năm triệu tân trang lại cho cậu, với khả năng ca hát của cậu, tôi sẽ giúp cậu nổi tiếng trong phút mốt, này này này, người anh em đừng đi mà..."

Người đàn ông này còn chưa nói xong, Mạc Hiển vừa ngoáy lỗ tai vừa đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không có để ý tới những lời mà người này nói.

"Người anh em, cậu ra một cái giá đi! Bao nhiêu tiền thì đồng ý đến chỗ tôi, một triệu một năm, thế nào?", người đàn ông đầu trọc nói liên hồi ở phía sau.

Lương một năm một triệu?

Đây có lẽ là đãi ngộ mà rất nhiều streamer đều không có được, một streamer mới dù có đẹp trai và giỏi giang đến mấy, lương cả triệu tệ một năm vẫn quá là cao.

Dù sao thì cũng chẳng ai biết được lượng người xem mà anh đạt được hôm nay có phải chỉ là nhiệt độ nhất thời hay không.

Thậm chí giờ phút này, Tần Lan lại lo lắng rằng Mặc Hiển sẽ đột nhiên lựa chọn đi làm streamer, dù sao thì cô ấy trả lương cho anh cũng chỉ bốn năm nghìn tệ một tháng.

Số tiền này có liên quan trực tiếp đến cuộc sống của anh!

Nhưng Mạc Hiển lại chẳng coi ra gì, nhanh chân đi về phía trước.

"Quay về đi, tôi không có hứng thú với ngành nghề này!"

Một người đàn ông mặc âu phục khác vẫn cố gắng theo đuổi đến cùng: "Nếu không thì tăng thêm một chút, hai triệu tệ một năm! Hoặc là người anh em, cậu cứ đưa ra một cái giá đi!"

“Cái giá mà tôi muốn các anh không trả nổi!”

“Cậu cứ nói thẳng đi, trong ngành này vẫn chưa có cái giá nào mà chúng tôi không trả nổi, không giấu gì cậu, công ty chúng tôi còn vô cùng…”

“Một tỷ một năm!”

"......"

Bùm——!

Tần Lan nghe thấy câu này, suýt chút nữa không thở nổi nữa.

Một tỷ một năm?

Nếu hai người kia mà có số tiền này thì còn mở công ty làm cái chó gì nữa, cả mười đời còn chẳng tiêu hết, lo tận hưởng cuộc sống cho rồi!

Cái giá này… ngay cả mấy ông lớn tại thủ đô móc sạch quốc khố cũng khó có thể chịu nổi.

“Người anh em, cậu đây là… Có hơi làm càn rồi đó!”. Người đàn ông đầu trọc cười một cách gượng gạo: “Cậu không thể vì thấy mình đã nổi tiếng mà hét giá loạn thế này được!”

Mặc Hiển vẫy vẫy tay cười nhẹ nói: “Tôi vẫn giữ nguyên mức giá này, đợi các anh gom đủ tiền rồi thì hãy liên lạc lại với tôi!”

Một tỷ!

Tần Lan đương nhiên biết cái tên này có ý gì, anh muốn trả sạch món nợ mà sư phụ của mình “tạo nghiệp” trong một lần.

Nhưng đang đùa cái gì vậy, số tiền một tỷ chắc phải ngồi đếm cả ngày cả đêm, mà anh còn phải ngồi đếm từ thời Tần Thuỷ Hoàng đăng cơ đến bây giờ mới có thể đếm được hết.

Hai người đó cuối cùng không còn kiên nhẫn nữa, có lẽ cũng nhận ra được Mặc Hiển không có hứng thú với nghề này.

Lúc này ở trên một hòn đảo nhỏ ở châu Âu.

Một người đàn ông đeo kính râm đang xem một đoạn video livestream được phát lại, càng xem đến đoạn sau, biểu cảm lại càng nghiêm túc, cuối cùng trực tiếp tháo kính râm xuống để xem.

“Tu La, hoá ra là đang ở nước Hạ!!”

Anh ta ném mạnh chiếc kính râm xuống mặt đất: "Thù giết em trai năm đó, cuối cùng cũng có thể báo được rồi!"

Ở phía bên kia đại dương.

Một người phụ nữ đang tham gia cuộc họp hội đồng quản trị trong văn phòng.

Nhưng sau khi thư ký xông vào, lấy điện thoại di động ra bật một đoạn video.

“Tất cả mọi người, huỷ cuộc họp ngay!”

Cô ấy lập tức đi ra ngoài, trực tiếp gọi điện thoại vào nhóm: "Các chị em, anh ta đã xuất hiện! Chính là ở nước Hạ!”

Một lát sau.

Tin tức Mạc Hiển đột nhiên xuất hiện tại Giang Châu đã lan truyền tới toàn bộ Châu Âu.

Giới tài chính Châu Âu.

“Trời ơi! God of Wall Street xuất hiện ở nước Hạ rồi!"

Giới ẩm thực.

Một người đàn ông đầu đội vương miện đang lướt tin tức mới nhất trên điện thoại di động, ra mệnh lệnh với người bên dưới: "Thần bếp đã xuất hiện, lập tức trả giá cao để mời trở về cho tôi!"

Chiến tranh Trung Đông.

“Ngài Tu La xuất hiện tại nước Hạ, giúp tôi liên hệ một chút. Chục tỷ đô la cũng được, mong Tu La có thể đến các tiểu vương quốc Ả Rập Thống Nhất để giải quyết tai họa diệt tộc của tôi, sau khi xong chuyện thì công chúa, vàng, mỏ dầu tuỳ ý lựa chọn!”. Một người đàn ông mặc vest đứng trong văn phòng vội vàng gọi điện thoại.

Trên một hòn đảo nhỏ ở châu Âu.

Rosa cũng nhận được câu hỏi đến từ khắp nơi, gần như đều cùng một vấn đề, chỉ là người hỏi khác nhau mà thôi.

Ai cũng muốn biết, có phải Mạc Hiển thật sự xuất hiện ở Giang Châu hay không

Cô ta đã xem đi xem lại rất nhiều lần màn livestream này, sau đó dùng vẻ mặt mê trai cười xấu xa nói: "Chậc chậc, vẫn đẹp trai như vậy! Anh nói anh đang sống yên ổn như vậy thì để lộ dấu vết làm gì! Lần này thì hay rồi, là tốt hay là xấu thì tất cả mọi người đều chen vào chung một chỗ luôn, haizz!”

Những kẻ có ân oán với anh chỉ sợ là đã âm thầm đi đến nước Hạ trước rồi, những người phụ nữ si mê ái mộ kia không chừng thức trắng đêm để làm visa.

Một buổi livestream mà có thể dẫn đến việc cả châu Âu đại loạn!

Đây chính là sức ảnh hưởng của Mạc Hiển!

“Người đâu!”. Rosa uể oải nằm trên ghế, để lộ đôi chân trắng thon dài.

Một người đàn ông cổ thắt nơ nhanh chóng chạy tới trước mặt: "Chủ nhân, cô có gì cần căn dặn?"

"Đi điều tra một chút, hôm nay tổ chức nào có động tĩnh, nhớ báo cho tôi đầu tiên!"

Vừa rồi công hội “Phù Đồ” tới hỏi vay tiền chủ nhân, 300 triệu đô la Mỹ!"

“Thông tin tôi muốn biết không phải kiểu tin như thế này! Hiểu?”

Trong đôi mắt yêu mị lạnh như băng lộ ra một tia sát khí.

“Đã rõ!”, người đàn ông này liên tục cúi đầu cung kính nói.

“Cút đi!”

"..."