Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 71



Chỉ một lần phát sóng trực tiếp lại dẫn tới sự nhốn nháo của giới kinh doanh, chính trị, quân đội, thế giới ngầm của châu Âu.

Lúc này, trên đảo giữa hồ Giang Châu.

Họ người chiếc Phantom của Khương Minh trở về đây, hiện tại xe của họ đang đậu bên ngoài biệt thự nhà họ Tần.

“Xe của cô còn đang ở nhà họ Tần, chúng ta về lái nó đi hay sao?”, Mạc Hiển quay qua hỏi.

Khi không nghe thấy mấy chữ nhà họ Tần thì Tần Lan rất vui vẻ, nhưng nghe thấy rồi, ý cười trong mắt cũng cứng lại.

“Tôi thà bỏ xe chứ không muốn về đó! Ngay cả ông nội tôi còn thờ ơ như thế, căn nhà đó còn cần trở về nữa sao?”, Tần Lan cười tự giễu.

Có lẽ là Tần Lan đã cảm thấy thất vọng đối với thái độ coi thường của ông cụ Tần trong buổi lễ mừng thọ.

Ngay cả ông nội yêu thương mình nhất mà cũng hùa theo đám Tần Binh chê cười cô.

Căn nhà kia còn cần trở về sao?

Mạc Hiển khoanh tay cười lạnh: “Cô đó! Đúng là không biết dụng tâm lương khổ của ông cụ, có lẽ cô sẽ mãi mãi không biết ông ấy yêu thương cô nhiều cỡ nào”.

“Hả? Vì sao anh nói vậy?”, vẻ mặt Tần Lan kinh ngạc, ngẩng phắt lên, nghi ngờ nhìn Mạc Hiển.

Anh không nói gì nữa, chỉ đi về phía trước.

Tuy ông cụ Tần đã lợi dụng Mạc Hiển về mặt nào đó nhưng không thể phủ nhận là ông ấy đã dốc hết tâm huyết vào Tần Lan.

Nhà họ Tần nhiều cháu trai cháu gái như vậy, ông ấy lại chỉ nghĩ cách để Mạc Hiển ở lại bên cạnh Tần Lan.

Đương nhiên ông ấy biết rõ Mạc Hiển lợi hại cỡ nào, dù không biết rõ chuyện cũ của anh nhưng sư phụ anh cực kỳ nổi tiếng trong thế hệ của họ.

Nếu chỉ bất công một chút, ông ấy sẽ không tìm cách khiến Mạc Hiển ở cạnh Tần Lan.

“Nhưng anh tặng quà cho tôi thì ông ấy lại hùa theo những người khác chê cười tôi!”, Tần Lan tức giận trách móc.

“Nếu tôi nói ông ấy đang hâm mộ cô, cô tin không?”

Mạc Hiển nhún vai khẽ cười: “Chắc chắn cô không tin, đúng không! Nhưng không sao, một ngày nào đó cô sẽ hiểu cái đồng hồ nát mà cô nói đại diện cho điều gì, sau này, nếu có người gây rắc rối cho cô, cô cứ nói mình quen chủ nhân của chiếc đồng hồ!”

“Một cái đồng hồ nát thì có thể làm gì!”

“Yên tâm! Nó có tác dụng lớn, trừ phi đám người kia muốn tôi dạo châu Âu một chuyến!”

“...”

Tần Lan nhìn chiếc đồng hồ Mạc Hiển tặng cho mình đang được đeo trên tay mà trầm ngâm.

Chẳng lẽ chiếc đồng hồ này thật sự có pháp thuật nào đó?

Giáo chủ tiền nhiệm của châu Âu – Julius Ceasar, chúa tể của thế giới ngầm 30 năm lại bị một tên thanh niên đánh tan quyền lực tương đương nguồn lực của sáu nước chỉ trong ba ngày.

Một người một đao một chó, huyết chiến tám con phố, máu chảy dài 16 cây số, hôm sau, châu Âu có thêm thần thoại mới, một người trấn non sông, vạn dặm không ai dám đuổi giết!

Từ đó về sau, thời đại của người đó đã tiến đến.

“Nghĩ gì thế?”

Tần Lan thấy Mạc Hiển đứng ven đường ngẩn ngơ thì không khỏi húc nhẹ vào tay anh khẽ hỏi.

“Không có gì, về nhà thôi!”

Trong đầu Mạc Hiển vô thức nhớ lại tình huống mà mình có được chiếc đồng hồ này.

Đợi sau khi xe chạy đi.

Khi họ lên chiếc xe taxi mới bắt được, ở hướng 12h, trên toà cao ốc.

Có hai người mặc đồ đen đang đứng.

Một người cầm kính viễn vọng quan sát, đến khi chiếc taxi chạy đi mới đứng dậy.

Mạc Hiển đứng ven đường ngẩn người trước đó làm kẻ kia sợ tới mức trốn vào trong góc.

Còn tưởng là lộ rồi chứ, tim muốn nhảy ra khỏi cổ luôn!

Nhưng một khi thấy Mạc Hiển đột nhiên biến mất, họ sẽ dùng cả sinh mạng để chạy mới được.

“Chắc không?”, một người áo đen khác hỏi.

Người đàn ông kia buông kính viễn vọng: “Có một chút, không dám chắc! Đâu có bao nhiêu người được gặp mặt anh ta, nhưng mà... dáng dấp thì rất giống!”

“Con mẹ nó, mày nhìn cả buổi mà, rốt cuộc có phải không hả?”

“...”

Hai người này không dám chắc chắn người kia có phải người mình muốn tìm không.

Vốn dĩ họ muốn gây rắc rối cho Tần Lan nhưng tạm thời thật sự không dám ra tay.

Lỡ đâu...

Ai mà dám lấy mạng ra để mạo hiểm chứ?

Đêm xuống.

Giang Châu, mùa xuân trong căn nhà cỏ.

Đêm nay Mạc Hiển định nấu toàn món cá, anh mua đủ loại nguyên liệu tươi ngon đứng đầu như vi cá mập, cá song da báo... nhưng chúng chỉ là những thứ tầm thường trên bàn ăn hôm nay.

Sáu món ăn đầy bàn, món nào cũng được bày trí tinh xảo như khách sạn năm sao, ai thấy cũng phải giơ ngón cái.

“Không có xương! Toàn bộ đều không có xương!”, Trần Hân gắp hai miếng rồi kinh ngạc thốt lên.

Tần Lan nhìn một bàn đồ ăn: “Mấy món này thì tôi biết nhưng món này là sao? Anh ăn cá sống à?”

“Đừng vội!”

Mạc Hiển từ trong bếp đi ra, trong tay bưng một chảo dầu nóng, dầu này được đun khoảng một tiếng hơn, hương liệu đã dùng hơn 30 loại, còn dùng nhiều hải sản để dậy mùi.

Nhiều hải sản như vậy chỉ để dầu này trở nên tươi ngon mà thôi.

Dầu nóng đổ xuống, da cá tức khắc biến thành màu vàng.

Hơn nữa thịt cá còn từ từ bung ra, hiển nhiên nó đã được sơ chế kỹ càng trước đó, sau khi đổ dầu nóng thì thành hình.

“Được rồi, ăn đi!”

Hai cô gái gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng.

Thịt cá như tuyết vào miệng, lập tức tan ra, trừ hương vị mềm mịn thơm ngon thì còn có mùi hải sản nồng đậm được chiên qua dầu dậy vị.

“Quá mềm! Sao thịt cá này còn mềm hơn cả đậu hũ thế!”, Trần Hân liên tục gắp hai đũa, thậm chí không cần dùng răng nhai, thịt đã bị cô ấy nuốt xuống.

Tay nghề này mà vào khách sạn, nhà hàng 5 sao làm thì có vị trí bếp trưởng dễ như trở bàn tay.

Đúng là tuyệt vời!

“Thơm quá! Rõ ràng là ăn cá mà tôi lại ăn ra vị cua, ăn cũng giống tôm hùm nữa... tươi mềm, càng nhấm nháp thì hương vị càng nhiều! món ăn này quá tuyệt! hay tôi ra tiền cho anh mở nhà hàng!”, Tần Lan dùng vẻ mặt sùng bái nhìn anh.

“Không được, không được! Chị Lan, ánh mắt này của chị không ổn!”

Trần Hân cười tủm tỉm: “Hai người có chuyện gì rồi?”

“Con nhóc này, nói vớ vẩn gì thế! Chị... chị chỉ là khen ngợi nhân tài, tay nghề cỡ này, một ngày không lời được một vạn thì đúng là vô lý!”, Tần Lan nhìn cô ấy ấp úng nói.

“Nhưng anh ta mở nhà hàng thì cơm chúng ta ăn ai nấu?”

“...”

Hai cô gái ngồi đó thảo luận cách khai phá sở trường đặc biệt này của Mạc Hiển, còn anh lại chỉ cúi đầu cười và ăn cơm.

Nếu nấu ăn cũng là một sở trường đặc biệt thì anh còn rất nhiều sở trường đặc biệt, về mặt nào đó, sở trường đặc biệt của anh...