An Tĩnh Trong Em

Chương 130: Tâm ý



Khi An Tĩnh thức dậy thì trời đã vào chập tối rồi, nhìn sang bên cạnh không thấy Mục Chấp. Nhưng mà lại thấy ba mẹ mình đang ngủ gật gù trên ghế sô pha.

Biết rằng ở đó không thoải mái cho người già, An Tĩnh xỏ dép đứng dậy tiến tới gần.

“Ba mẹ, nếu như hai người mệt thì về nhà nghỉ ngơi đi. Con ở đây một mình không sao đâu.”

An Nhạc ngủ không được sâu giấc, vừa chợp mắt một lúc thấy An Tĩnh trước mắt mình. Ông ấy đưa tay bóp bóp khoé mắt của mình, điều chỉnh lại cặp kính lão bị lệch sang một bên.

“Không cần đâu, con cứ an ổn nghĩ ngơi đi. Ba mẹ không sao đâu.”

Thấy mẹ mình vẫn còn ngủ say, An Tĩnh đứng dậy hướng ra ngoài cửa.

“Ba, con có chuyện muốn nói với ba.”

“Ừ, đợi ba một lát.”

An Nhạc cẩn thận đứng dậy để tránh Trần Uyển tỉnh giấc, ông lấy chiếc áo khoác dày mình dịu dàng đắp lại cho vợ mình. Làm xong ông liền bước đi theo An Tĩnh ra ngoài.

An Tĩnh ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn thấy hành động vừa rồi của ba mình, nhưng mà nhanh chóng biến mất đi.

Khi hai cha con đi ra ngoài hành lang, đằng chân trời xa kia chỉ còn một nhúm sáng nhỏ nhoi cuối cùng. Chẳng chốc lát đã rút đi hẳn. Trăng khuyết một mảng lớn đang treo trên trời đêm, ảm đạm mơ hồ như có tâm sự vậy.

Ánh mắt già nua tràn đầy phiền muộn của An Nhạc cũng như vậy, ông khéo léo cheo giấu được mọi người. Nhưng mà không thể tính An Tĩnh vào bên trong đó.

An Tĩnh và An Nhạc là loại người cực kỳ giống nhau, tính cách cực kỳ trầm lặng, luôn âm thầm giải quyết mọi thứ, luôn dồn nén mọi tiêu cực vào một góc tối nào đó. Và chính kiểu người như vậy thường áp lực.

Tuy hình thức bên ngoài được di truyền từ mẹ nhưng mà nội tâm thầm trầm, sâu xa không ai có thể khai quật được. Đây chính là thứ khiến cho An Tĩnh có thể che giấu đi mọi thứ, dù cho đối phương là người cực kỳ nhạy cảm.

Đây là loại người nếu muốn nói thì sẽ nói ra mọi thứ. Còn nếu không thì dù có cạy miệng cũng không thốt ra nửa lời.

An Tĩnh cột mái tóc dài mình bằng một sợi chun lỏng lẻo, từng sợi tóc dài không được thắt chặt liền tung tăng theo chiều gió đêm. Từng cơn lạnh mát khiến cho đầu óc cực kỳ thoải mái, tuy không có mĩ vị nhân gian gì nhưng chúng khiến cho tâm trạng con người được thanh tỉnh.

An Nhạc nắm chặt lan can kim loại, cơn lạnh thấu từ đó lan thấu còn nhanh hơn, khiến cho đầu óc hỗn loạn cồn cào cũng bắt đầu tình đường gỡ rối.

“Con có chuyện gì nói với ba sao?”

An Tĩnh nghe ba mình lên tiếng, tuy trả lời ông ấy nhưng mà ánh mắt vẫn xa xăm không tiêu cự nhìn ra bầu trời đêm thanh vắng.

“Chuyện giữa ba mẹ, con không có quyền hạn xen vào quyết định của hai người. Nhưng mà con có quyền được biết mọi chuyện xảy ra.”

An Nhạc nghe giọng nói u trọng của con gái mình, không khỏi thở dài sườn sượt.

“Ba và mẹ không giống như con nghĩ đâu. Chuyện bà ấy đòi ly hôn là một phần lỗi do ba, nhưng mà xin lỗi con. Ba không thể nào nói ra được.”

An Tĩnh nghe ba mình mệt nhọc thều thào, đáy mắt chút động đi. Cô quay đầu lại nhìn mái tóc hoa tiêu của ba mình, trong lòng không khỏi cảm khái.

Ba mẹ, cả hai người cũng đã già rồi. Đúng là thời gian không chờ đợi một ai mà.

Cô bước tới ôm chầm lấy ba mình, bàn tay nhỏ bé ngày nào đã trở thành đoá hoa tinh xảo đang vỗ về an ủi ba mình.

“Ba không muốn nói, con không ép buộc làm gì. Nhưng mà con hi vọng ba mẹ có thể hoà thuận với nhau như trước. Ba mẹ sống với nhau đã gần hơn nửa đời người, trải qua muôn vàn cay đắng ngọt bùi. Từ tình yêu nồng cháy của tuổi trẻ, sau đó lại là tình nghĩa bạn đời với nhau. Con không muốn cái đó bị phá huỷ.”

An Nhạc nào không nghe ra chứ, nhưng mà có đôi lúc cuộc đời không ai mấy hoàn hảo cả. Thôi thì cứ mặc định theo số phận đi.

Chuyện tan vỡ giữa ông và A Uyển cũng mường tượng xảy ra sớm hay là muộn mà thôi. Nhưng mà vì con cái, bọn họ không thể vì cái ích kỷ của bản thân mình mà ảnh hưởng đến nó.

Làm cha làm mẹ mà, đâu ai muốn con mình phải khó xử khi đứng trước tình phụ tử và mẫu tử chứ.

Thôi thì, tới đâu hay tới đó.

Cả hai im lặng một hồi lâu, cả hành lang vắng lặng chỉ nghe được tiếng thì thào của gió đêm, tiếng va chạm nhè nhẹ của kẻ lá. Hay là tiếng gọi bạn tình của đám ễnh ương trong bụi cây gần đó.

“Con muốn/ ba muốn nói chuyện này với ba/con.”

Cả hai ngay lập tức đồng thanh nói, An Tĩnh thấy ba mình có chuyện để nói nên mở miệng.

“Ba cứ nói trước đi ạ.”

“Ừm chuyện là ba thấy thằng bé Mục Chấp này cực kỳ có tình ý với con. Con có biết không, kể từ khi con xảy ra chuyện thằng bé ban ngày vừa đi học, khi rảnh lại đến chăm sóc con. Nó không quản thời tiết nắng mưa mà đến đây. Bởi vì con mà thằng bé đã từ bỏ hoàn toàn chuyên ngành quản trị kinh doanh, theo đuổi triệt để bác sĩ ngoại khoa. Bởi vì chuyện này mà chú Mục của con đã đánh thằng bé đến mức gần gãy xương. Con biết mà, trước kia chú Mục của con từng đi lính. Cái việc ăn to nói lớn, xử việc theo quy định đã ăn vào máu thịt của chú ấy.”

“Mặc dù bị thương như vậy, thằng bé vẫn cố gắng đến đây để bầu bạn với con. Trong giai đoạn con hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đã thông báo tình trạng không mấy khả quan của con cho ba nghe. Là một người làm cha sao có chịu đựng được chứ. Có đôi lúc, ba đã ý tứ nói thằng bé nên buông bỏ con đi. Nếu như con không tỉnh dậy, thì không phải huỷ hoại tương lai rộng mở của thằng bé sau này sao?”

“Nhưng mà con biết không, thằng bé nghe vậy chỉ phớt lờ mọi thứ. Thậm chí đôi lúc hung hăng với ba nữa đó. Nó cố chấp không muốn rời bỏ con. Quả là cái cậu nhóc ương ngạnh y chang cái tên vậy.”

“Ba không biết con có thích thành bé không, có ý định tiến thêm bước nữa hay không. Nhưng mà đứa trẻ này, ba chắc chắn nó là người đàn ông tốt nhất đối với con.”

Tuy hai cha con nhà họ An không thường xuyên nói chuyện tâm sự với nhau nhưng mà rất nhanh chóng bắt được suy nghĩ trong đầu của đối phương, An Tĩnh dứt khoát trả lời.

“Vâng, con biết rồi.”

“Vừa nãy con định nói gì với ba vậy?”

An Tĩnh mỉm cười, nụ cười không có chói chang như ánh mặt trời nhưng mà nó không hề nhạt nhoà như vầng trăng ảm đảm. Nó ấm áp lặng lẽ xuyên thấu từ cái nhìn đầu tiên.

“Con định là vào công ty ba. Nhưng không biết ba có muốn mở cửa sau cho con vào không nữa.”

An Tĩnh trong lòng suy nghĩ, trải qua một lần sinh tử, nhớ lại chuyện cũ tiền kiếp, cảm nhận được cái gì nên nặng nên nhẹ. Cô không còn bay nhảy khắp nơi nữa, nên phải để bản thân mình trưởng thành gánh vác mọi thứ rồi.

“Cái con bé này, cái bằng thạc sĩ Harvard của con dùng để chưng cảnh thôi sao? Thiệt tình.”

“Hì hì, nếu ba không nói thì con cũng quên mất tiêu luôn.”

Cả hai cha con nhanh chóng trở về phòng, ánh trăng nhẹ nhàng ngoài hành lang chiếu vào in bóng của hai bóng hình ấm áp này lên hành lang lạnh lẽo.