An Tĩnh Trong Em

Chương 131: Con ghẻ



Ừ cũng phải nói rằng, có cái “ô dù” lớn làm gì cũng tiện lợi cả. Tuy biết rằng cái bằng thạc sĩ cũng khá là ngon nghẻ đấy nhưng không thể xét duyệt nhanh chóng được.

Tuy mang tiếng ô dù thế mà An Tĩnh cô cũng như bao thực tập sinh, suốt ngày chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người việc vặt. Có điều nhờ cái bằng thạc sĩ nên mọi người có chút kiêng dè, không có đàn áp cô như bao thực tập vừa vào.

Hầy, cảm ơn trời đất mà.

An Tĩnh xoa đấm cái cổ mỏi nhừ của mình, do ngồi quá lâu nên cả người rệu rạo không muốn động đậy nữa. Nhìn xem cái chồng tài liệu bên cạnh còn nặng hơn cả cân nặng của cô thì khoảng thời gian để xử lý không phải là ít nhỉ.

Cầm tách cà phê đã nguội hồi nào không biết nhấp nháp dư vị đắng ngắt trong khoang miệng. Khẽ chau mày một tiếng, đúng là cái miệng hại cái thân mà. Biết vậy kêu anh nhân viên bỏ nhiều sữa chút thì không đến nỗi rồi.

Ngồi tựa người ra sau ghế, đưa mắt nhìn qua cửa kính thuỷ tinh trong suốt nhìn toàn cảnh cả thành phố xa hoa nhộn nhịp bên ngoài. Phương tây đỏ rực một mảng ảm đạm, còn chút dư vị tiếc nuối của những tia nắng cuối cùng chuẩn bị rút đi. Gam màu nóng nhưng lại khiến cho con người cảm nhận được sự cô độc, quạnh quẽ mà nó thể hiện lấy.

Trong tròng mắt yên tĩnh không chút gợn sóng ấy nhuốm chút màu hoàng hôn của nắng cuối cùng, lại nhìn bên trong căn phòng không còn một bóng người ở đây. Sự cô độc tận cùng lại muốn ngấm ngầm cả xương tuỷ của một người, dù cho nhiệt huyết năng động cũng không thể nào chống chọi được cả căn phòng mới phút trước còn ồn ào náo nhiệt, giây sau lại không có một chút hơi người này.

Chuyện An Tĩnh xuất viện là chuyện của nửa tháng trước, hiện tại bây giờ cô vào công ty với tư cách là thực tập sinh trong phòng nghiên cứu sản phẩm thị trường.

Đang suy nghĩ chút vu vơ, điện thoại chơt rung lên vài tiếng. An Tĩnh nhạy cảm nhận ra, ngay lập tức thoát khỏi suy nghĩ của bản thân mà nhìn màn hình điện thoại.

Mục Chấp: Em đã làm việc xong chưa? Anh đang ở dưới cổng công ty.

An Tĩnh: Em xong rồi. Anh đợi em một chút.

Mục Chấp: Ừ, anh đứng ở trước cổng chờ em.

Sau chuyện vừa rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Hai bạn nhỏ này đang trong thời gian tình tứ qua lại với nhau. Cả hai bên phụ huynh gia đình đều biết được chuyện này mà không ngừng tạo mọi điều kiện tốt nhất cho hai bạn ấy ở bên nhau.

An Tĩnh đọc xong tin nhắn cuối cùng của Mục Chấp gửi, cô không vội trả lời tiếp mà thu dọn đồ đạc của mình. Nhìn sang chồng tài liệu được giải quyết kia, cô khó khăn đem chúng đặt vào cái thùng chứa tài liệu để cất giữ. Dù sao để đây ai đó không biết lại đem ném mất thì khổ. Cô vất vả hơn hai ngày trời để làm nó nha.

Sau khi sắp đặt lấy mọi thứ, An Tĩnh nhanh chóng rời khỏi phòng nghiên cứu. Cả ngày đối mặt với đống số liệu nên có chút choáng váng mặt mày, máu không lưu thông đều đặn. An Tĩnh thầm nghĩ đến.

Lắc cái đầu đang ong ong choáng váng, An Tĩnh nhanh chóng tiến lại cửa thang máy thì bất ngờ gặp ba mình cùng thư kí đi từ thang máy. An Nhạc thấy con gái mình đã ra, liền nói.

“Con nhóc nhà họ An, cuối cùng cô cũng chịu tan làm rồi sao? Tôi tưởng còn phải tới tận cửa để thúc giục cô về nhà nữa chứ?”

An Tĩnh nghe ba mình mắng không khỏi cười trừ, gãi mũi. Được rồi chuyện này mình sai, không có lý do để mà cãi lấy.

Chuyện là vì xử lý đống tài liệu được giao mà An Tĩnh giam mình một gốc gần hai ngày liền, mỗi khi tan làm đều muộn nhất phòng. Mỗi khi về đều do An Nhạc tới giục mới bịn rịn mà đi về.

Nhiều lúc An Nhạc ông không khỏi cảm thán, quả là trò còn giỏi hơn thầy mà. Bản thân ông cũng biết mình rất ham công tiếc việc nhưng mà cái con nhóc này còn hơn cả mình. Hai con mắt thâm quầng như con cú, nhìn thấy mà tức gì đâu.

Cả ba người nhanh chóng bước vào thang máy, An Tĩnh nịnh nọt đứng một bên bóp vai cho An Nhạc. Ông thụ sủng cái sự ân cần thái quá này, liếc mắt.

“Vô công bất thụ lộc, muốn cái gì thì nói nhanh đi.”

An Tĩnh nghe ba mình nói, cười hì hì nịnh nọt.

“Ba à, ba về trước đi. Con có hẹn rồi.”

Nhìn cái điệu bộ cười hớn hở muốn khoa trương thế kia, An Nhạc ông không cần hỏi cũng hiểu đối phương là ai rồi.

“Ba trông cậy hết vào con đó. Nhớ chiếu cố A Chấp cho đàng hoàng. Nếu không coi chừng ba đánh gãy chân con.”

Nghe xong, An Tĩnh có chút méo xệch môi. Ai đời mà gửi gắm con rể mình cho con gái chăm sóc. Ba à, ba có lộn không vậy?

“Ba, con có phải là con gái ba không đó? Sao tự dưng đi bênh vực người ngoài.”

An Nhạc chỉnh trang lại quần áo của mình, rất hài lòng mà trả lời ngay sau đó.

“Nếu không con từ đâu mà có? Từ dưới đất chui lên sao?”

“Mẹ đi thụ tinh ống nghiệm chẳng phải không được sao?” An Tĩnh cãi lại.

An Nhạc liếc mắt khinh thường ra mặt, không khách khí nói.

“Đừng mà có ăn nói linh tinh. Con nhóc nhà con ỷ được ba mẹ chiều chuộng, được di truyền tư tinh hoa của gia đình nên có chút nhan sắc, có chút đầu óc thì đã hơn ai chứ? Không hiểu sao thằng bé A Chấp lại chấp nhận cái khẩu vị như con cả.”

An Tĩnh nội thương sâu sắc, khóc không ra nước mắt mà phản bác lại.

“Con được công nhận là hoa khôi của trường mấy năm liền đó nha. Còn nữa ba thấy mấy người lấy được cái bằng Harvard khi bằng tuổi con chưa?”

“Nếu mẹ con năm đó không phải vì sợ ra nước ngoài thì có khi đã lấy cái tận cái bằng tiến sĩ rồi đấy. Thôi đừng có ở đó mà linh tinh nữa. Nhanh đi ra kẻo thằng bé chờ lâu.”

An Tĩnh bĩu môi đáp lại lời của ba mình đi ra ngoài, không có đợi ba mình mà đi thẳng ra ngoài luôn.

Khi cô vừa bước ra ngoài thì thấy Mục Chấp đang đứng đợi ở cổng. Chiếc áo bành tô dài được treo trên thân thể cao gầy, nhan sắc thì khỏi phải bàn tới rồi. Mục Chấp đứng tựa người sau bức tường, ánh hoàng hôn cuối cùng nhuốm màu lên khiến cho đôi mắt trở nên sâu xa, huyền bí thu hút con người muốn tìm hiểu, khai phá lấy nó.

An Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng này mà mê mẩn ra mặt, nước miếng thiếu điều muốn chảy ra ngoài luôn. Đột nhiên ánh mắt giáo hoạt chợt loé lên, An Tĩnh từ từ tiếng lại gần. Hai tay giơ lên phía trước

Mục Chấp đứng quay người về phía trước, rất nhạy cảm lấy âm thanh đằng sau. Tuy bước chân của An Tĩnh rất nhẹ nhàng nhưng không nghĩa là anh không nghe thấy.

An Tĩnh định bổ nhào lên che mắt Mục Chấp, ai mà ngờ được mà Mục Chấp anh cũng quay lưng lại.

Vì quá bất ngờ, An Tĩnh theo quán tính mà phi thẳng về phía trước. Hai tay đang đưa về phía trước mà ôm lấy Mục Chấp. Đôi môi đỏ mọng như anh đào chín giao hoà trực tiếp lên một chiếc môi lành lạnh.

Đáy mắt của Mục Chấp lúc này khẽ động một chút, hai tay nhanh chóng ôm lấy trước khi An Tĩnh vùng vẫy muốn thoát ra ngoài. Anh ôm chặt lấy cô ngốc trong ngực mình, đôi môi cạy mở muốn nuốt chửng mọi thứ của An Tĩnh.

Nụ hôn sâu giao hoà giữa hai thiếu niên được nhuốm màu hoàng hôn cảnh đẹp không thể nào tả được. Thời gian lúc này như muốn ngưng đọng lại mãi mãi, không muốn nó trôi đi.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!