Anh Ấy Không Giống Như Tôi Nghĩ

Chương 15: Sếp Lục thích cậu Giang



Editor: Mirabel

Beta: Aliz

"Sếp Lục."

Lục Cẩn Trạch đang mở họp, bỗng nhiên Tiểu Trần vội vàng đi vào, nói mấy câu bên tai hắn.

Lục Cẩn Trạch sửng sốt, lập tức bỏ cây bút máy xuống, đứng lên.

Cấp dưới đang báo cáo công việc nghe thấy động tĩnh của Lục Cẩn Trạch thì vội vã quay đầu, tưởng mình đã làm sai gì đó, không dám nói lời nào.

Gương mặt Lục Cẩn Trạch hờ hững, bước chân lại nhanh như gió, không nói lời nào mà đi ra khỏi phòng họp.

"Mọi người tiếp tục đi." Tiểu Trần tỏ vẻ "tạm thời đừng nôn nóng": "Sếp Lục có việc phải đi ra ngoài một lúc, có việc gì quan trọng thì chờ anh ấy về lại nói."

Nói xong y cũng vội vàng đi theo Lục Cẩn Trạch.

"Cậu xác định là thật?" Vẻ mặt Lục Cẩn Trạch lạnh lùng, bước chân vững vàng, như sắp đi làm chuyện gì đó quan trọng lắm.

Nhưng chỉ có mình Tiểu Trần biết, chẳng qua là giám đốc Chu bên Vụ Nguyệt gọi cho y, nói cậu Giang đột nhiên bị té xỉu ở đó, được ông ta đưa đi bệnh viện mà thôi.

Tiểu Trần oán thầm, cũng đồng cảm với ban quản lý bị Lục Cẩn Trạch bỏ lại trong phòng họp.

Có cuộc họp nào Lục Cẩn Trạch tham dự mà không quan trọng đâu, mọi người có rất nhiều chuyện cần Lục Cẩn Trạch quyết định, ký tên, hắn đi như vậy làm chậm trễ rất nhiều chuyện.

Hôm nay tóc của ban quản lý công ty lại rụng thêm vài cọng, vất vả quá đi mất!

Tài xế đã chờ sẵn dưới lầu, Tiểu Trần sợ Lục Cẩn Trạch có việc đột xuất cần người hỗ trợ nên gọi trước cho tài xế, nhưng Lục Cẩn Trạch lại nói: "Tiểu Trần lái xe đến bệnh viện với tôi, cậu nói tài xế xuống xe đi."

"Vâng." Tài xế nhanh chóng xuống xe, đổi cho Tiểu Trần ngồi ghế lái.

Dọc đường đi, Tiểu Trần quan sát sắc mặt của Lục Cẩn Trạch qua gương chiếu hậu.

Còn ổn, sếp vẫn chưa bị mê sảng vì "người đẹp" là cậu Giang.

Nhưng y đã sớm nhìn ra tình cảm của sếp Lục dành cho cậu Giang này không bình thường.

Người khác có thể không nhận ra, nhưng Tiểu Trần theo hắn đã lâu, đương nhiên sẽ hiểu hắn hơn người khác một chút.

Ngay từ đầu sếp Lục kết hôn với cậu Giang là xuất phát từ lý do thương mại, một mặt là vì Vụ Nguyệt, một mặt là vì Lục Cẩn Trạch đang trong quá trình đoạt lấy Lục thị, ông nội Giang đã từng giúp đỡ Lục Cẩn Trạch mấy lần.

Ông nội Giang từng nói với hắn, ông giúp Lục Cẩn Trạch không phải là vô cớ, mà là hy vọng cháu trai của ông là Giang Kỳ sau này gặp phải khó khăn gì thì Lục Cẩn Trạch cũng có thể ra tay giúp đỡ.

Thật ra từ đầu Tiểu Trần đã thấy kỳ lạ rồi, tuy rằng ông nội Giang từng giúp Lục Cẩn Trạch, thế hệ trước của nhà họ Giang và Lục cũng từng có hứa hôn, nhưng bây giờ Lục Cẩn Trạch một tay khống chế Lục thị, loại hứa hôn này muốn tuân theo hay không còn không phải do hắn quyết định sao?

Kết quả là Lục Cẩn Trạch vẫn đồng ý liên hôn với nhà họ Giang.

Cũng không chút do dự rót vốn mấy ngàn vạn vào công ty con của Giang thị nhìn có vẻ không chút tiền đồ kia.

Công ty gia đình kia tương lai có đóng cửa hay không, Tiểu Trần không thể đoán được, tạm thời có thể nói tầm nhìn Lục Cẩn Trạch khá độc đáo đi ha. Nhưng trong việc xử lý quan hệ hôn nhân, Lục Cẩn Trạch thực sự là làm Tiểu Trần mở mang tầm mắt.

Hôm trước Lục Cẩn Trạch tiến hành công chứng tài sản với Giang Kỳ theo trình tự, hôm sau Lục Cẩn Trạch đã hỏi luật sư có thể chia một nửa tài sản cho Giang Kỳ không, rồi qua các thủ tục để làm lần ly hôn này không thành được hay không.

Không sai, vòng một vòng lớn, mục đích của Lục Cẩn Trạch không phải là ly hôn với Giang Kỳ, mà là muốn lần ly hôn này không thành.

Người tốt như sếp Lục, Tiểu Trần không thể hiểu nổi.

Nếu sếp không muốn ly hôn thì cứ nói thẳng với cậu Giang là được, tại sao lại muốn hỏi luật sư, còn muốn phân chia tải sản, để cậu Giang không ly hôn với hắn nữa?

Như vậy thì chỉ có một đáp án duy nhất, sếp Lục thích cậu Giang, mà cậu Giang lại không thích sếp Lục.

Hay ho phết à nha.

Tiểu Trần lén lút nhìn Lục Cẩn Trạch qua gương chiếu hậu một cái.

Người si tình trên thế giới này quả nhiên đều giống nhau cả!

Ngay cả sếp Lục mặt lạnh tim lạnh cũng không là ngoại lệ!

May là cậu Giang không hám tiền, có lẽ là thấy sếp Lục muốn đưa cả nửa tài sản cho mình nên sợ hãi, cuối cùng là không ly hôn nữa.

Ừa, có vẻ kế hoạch không vào hang cọp sao bắt được cọp con của sếp Lục miễn cưỡng là thành công một nửa.

Đến bệnh viện, Tiểu Trần hỏi vị trí của Giang Kỳ giúp Lục Cẩn Trạch, rồi tìm đường di.

Giang Kỳ đang truyền dịch, giám đốc Chu vẫy tay với Tiểu Trần và Lục Cẩn Trạch.

Hai người đi qua, giám đốc Chu xoa tay, nói với Lục Cẩn Trạch: "Sếp Lục, không sao đâu, chỉ là phát sốt, lúc nãy sếp Giang đã tỉnh một lần, bác sĩ cho cậu ấy truyền một ít nước muối, bây giờ đã ngủ rồi."

Tiểu Trần nhìn xung quanh, hỏi: "Không có phòng bệnh sao?"

"Có, bác sĩ nói có, nhưng sếp Giang không chịu đi, cậu ấy nói... người ở đây nhiều, náo nhiệt, với cả cậu ấy không sao, không cần phải lãng phí tài nguyên của bệnh viện, bác sĩ cũng nói không sao cả, truyền nước xong rồi uống thuốc thì có thể về."

Lục Cẩn Trạch đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Trần.

Tiểu Trần vội nói: "Giám đốc Chu à, hồi nãy ông trả tiền viện phí đúng không? Chúng ta qua đây tính tiền đi."

"Hầy, không sao không sao, có mấy đồng thôi mà."

"Đâu có được!" Tiểu Trần nhanh chóng túm giám đốc Chu không có mắt nhìn đi.

Lục Cẩn Trạch ngồi xuống cạnh Giang Kỳ.

Xung quanh quá ồn ào, dù Lục Cẩn Trạch không nói gì, chỉ ngồi đó nhưng Giang Kỳ vẫn bị đánh thức.

"Anh... Sao anh lại tới đây?" Giang Kỳ vội vàng ngồi dậy, vừa rồi cậu dựa vào lưng ghế ngủ, ghế cứng cộm đau cổ cậu, trải nghiệm nghỉ ngơi trong phòng truyền dịch công cộng này đúng là thật chẳng ra gì.

Giang Kỳ giơ cánh tay không bị kim tiêm xoa cái cổ đau nhức của mình.

Lục Cẩn Trạch không hợp với phòng truyền dịch công cộng chút nào.

Những người khác đều là sắc mặt suy yếu ngồi truyền dịch, hoặc là cùng người nhà tới khám bệnh, họ ăn mặc tùy ý, đầy vẻ lo lắng.

Còn Lục Cẩn Trạch thì giống như tới đây mở họp, sống lưng hắn thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, cứ như sếp lớn tới thị sát.

Lục Cẩn Trạch quay đầu lại: "Cậu tỉnh rồi à?"

Trong nháy mắt kia, hắn như thể thoát ra khỏi sự lạnh nhạt thường ngày, Giang Kỳ thấy mình có thể cảm nhận được một chút "hơi người" của hắn.

"Chắc là do hôm qua mắc mưa..." Giang Kỳ xoa cổ, nói: "Buổi tối lại không nghỉ ngơi tốt, bật máy lạnh hơi thấp."

Lục Cẩn Trạch không tán thành: "Nếu phát sốt thì không nên bật máy lạnh."

[Sắc mặt em ấy kém quá.]

Đây là suy nghĩ của Lục Cẩn Trạch.

Giang Kỳ nhìn vẻ mặt của Lục Cẩn Trạch.

Hắn không có biểu cảm gì cả.

Nhưng trong lòng rõ ràng là đang lo lắng.

Giang Kỳ bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu cứ rình đọc ý nghĩ của Lục Cẩn Trạch thì không được tốt lắm.

Thật ra lúc trước cậu không có cảm giác vậy, nhưng hôm nay lại đột nhiên...

Cậu mơ hồ cảm thấy, có một số chuyện nếu tiếp tục nghe thì sẽ là không tôn trọng Lục Cẩn Trạch.

Giang Kỳ đưa mắt qua chỗ khác, không biết nên làm gì.

Cậu không thể khống chế "siêu năng lực" của mình, cũng không biết phải làm thế nào để chọn muốn nghe hoặc không muốn nghe suy nghĩ của Lục Cẩn Trạch.

Nhưng may là chẳng những Lục Cẩn Trạch ít nói, mà suy nghĩ trong lòng cũng không nhiều lắm.

"Cậu đói bụng không?" Lục Cẩn Trạch đứng lên: "Tôi đi mua chút đồ ăn cho cậu."

Giang Kỳ ngẩng đầu nhìn giờ, phát hiện không biết từ lúc nào đã tới giờ ăn tối, mà cậu còn chưa kịp ăn trưa.

"Cảm ơn anh." Giang Kỳ nói: "Tôi muốn ăn hoành thánh nhỏ."

Lục Cẩn Trạch nhanh chóng ra ngoài.

Nơi này là bệnh viện, bên ngoài có rất nhiều hàng quán được tạm thời dựng lên để bán cho bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân, không bao lâu sau Lục Cẩn Trạch đã xách một chén hoành thành nhỏ quay trở lại.

Hắn mặc âu phục, trong tay lại cầm chén nhựa đựng hoành thánh nhỏ, loại hoành thánh này không có thịt gì cả, chỉ có hương vị đơn giản thôi, Giang Kỳ không có cảm giác thèm ăn nên món này là thích hợp nhất, chỉ là đối với Lục Cẩn Trạch thì có lẽ đời này hắn chưa từng ăn ở hàng bên ngoài bệnh viện.

Giang Kỳ có hơi muốn cười.

Trong phòng truyền dịch rất ồn ào, có người thậm chí còn rửa mặt chỗ máy lọc nước, khắp nơi đều là mùi đồ ăn kỳ lạ, Giang Kỳ cũng không để bụng, cậu bưng chén nhựa húp một ngụm.

"Trước kia tôi đến bệnh viện truyền dịch một mình cũng mua một chén hoành thánh nhỏ thế này để dằn bụng, chắc anh không biết đâu ha?" Giang Kỳ cười: "Anh mua hoành thánh chỗ nhà này là quán mở trước cổng bệnh viện, mở được mười mấy năm rồi."

Lục Cẩn Trạch muốn nói lại thôi.

"Tôi cũng không thường tới..." Giang Kỳ nói: "Chỉ là hương vị này làm tôi khó quên, có lẽ lúc ở một mình, mọi thứ đều sẽ để lại ấn tượng khắc sâu cho bản thân."

Điều hòa trong phòng truyền dịch hơi thấp, tay Giang Kỳ đặt một bên để truyền dịch, máu không lưu thông nên bàn tay lạnh lẽo, cậu nhẹ nhàng lấy tay chạm vào thành chén.

Nếu mình đã biết không ít bí mật của Lục Cẩn Trạch, thì mình cũng chia sẻ mấy cái bí mật râu ria cho hắn đi... Giang Kỳ nghĩ thầm.

Lục Cẩn Trạch mím môi.

Lục Cẩn Trạch ăn nói vụng về, có mỗi một câu cũng không nên lời, trong lòng lại suy nghĩ:

[Là chuyện lúc tôi ở nước Y sao?]

Đương nhiên không phải rồi, Giang Kỳ nói thầm.

"Là lúc tôi còn nhỏ." Giang Kỳ bổ sung: "Anh còn nhớ con mèo con nọ không? Hồi tôi còn nhỏ muốn nuôi mèo, mẹ tôi không cho nuôi, sau đó tôi lén bắt nó về nhà, có một ngày không biết mẹ tôi cố ý hay sao mà mở cửa nhà ra, mèo con chạy mất, không trở về."

"Tôi khóc, nói mẹ tôi đang nhắm vào tôi, mẹ tôi nói không có, nói tôi còn không nuôi nổi bản thân thì sao mà nuôi được mèo?"

"Sau này, có một người điên ở ngoài khu nhà, nói mèo hoang sẽ có rất nhiều bệnh truyền nhiễm, rải thuốc mọi nơi trong khu, nhóc mèo kia ăn nhầm nên..."

"Có đôi khi tôi nghĩ có phải mình đã sai hay không, vì lúc ở trong nhà tôi đều cho nó ăn đồ hộp, lúc trước nó rất cảnh giác, trước khi gặp được tôi đều không cho tôi tới gần, tôi nuôi nó một quãng thời gian, có lẽ nó cảm thấy loài người không xấu xa, còn sẽ cho nó ăn. Kẻ điên đó mua rất nhiều đồ hộp, bỏ thuốc vào đó, đặt ở mấy góc khu nhà, nhóc mèo đó cảm thấy hương vị quen thuộc, thèm ăn nên đi qua ăn..."

"Có đôi khi tôi lại cảm thấy, nếu tôi có thể trông chừng nó, chịu trách nhiệm với nó, không cho nó chạy lung tung bên ngoài, có lẽ nó sẽ không ăn phải mấy thứ kia..."

"Cậu không sai." Lục Cẩn Trạch đột nhiên nói.

Giang Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Cẩn Trạch thoạt nhìn "ăn nói vụng về" nói suy nghĩ của mình ra: "Cậu không sai, cậu chỉ muốn có một người bạn mà thôi. Mà chú mèo con đó có thể gặp được cậu bằng lòng đối xử tốt với nó trong quãng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời, nó nhất định sẽ cảm thấy đó là may mắn, nó sẽ không trách cậu."

Đôi mắt Giang Kỳ hơi đỏ lên.