Anh Chồng 70 Vạn

Chương 2



“Ừm, không cần đâu, chỉ là diễn thôi mà…” Chú rể cố gắng thoát khỏi tay tôi nhưng không thành công, tuy không quá trâu nhưng tôi rất mạnh vì tôi chuyên đi vật tay với các cô gái từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành. Không ai có thể thoát khỏi tôi chứ đừng nói đến chồng tương lai của tôi.

Mẹ ơi, con hoàn toàn hiểu được.

Nếu cưới một anh chàng đẹp trai giàu có thì con sẽ làm đến cùng.

"Anh không hiểu đâu, đây là mục đích của đội cưới của chúng tôi, để khách hàng được hưởng sự đối xử như thượng đế, sự nghiêm túc là thái độ của chúng tôi, kiên trì là dịch vụ hậu mãi của chúng tôi, nụ cười của anh là niềm tin của chúng tôi, nếu anh cần cũng có thể gia hạn miễn phí đến suốt đời.

Anh lại trợn tròn mắt nhìn tôi: "???"

Anh có vẻ bối rối, chắc chắn anh nghĩ đã bị lừa, tôi cười khổ nắm lấy tay anh rồi xoa xoa, không biết anh dùng kem nền của hãng nào, tôi cứ xoa hết đi mới vừa lòng. Kem nền màu Châu Phi phủ khắp bàn tay bị tôi lau đi một cách loang lỗ, má ơi từ da đen thành chó đốm luôn rồi.

Anh tựa hồ vừa mới chú ý tới: "Ồ, cái này..."

Tôi ngắt lời anh ấy và nở một nụ cười ngu ngơ: "Em hiểu, thời hạn sử dụng của Đào đóng hộp là 15 tháng, Coca nên uống trong vòng 24 giờ sau khi mở và khoảnh khắc xấu xí này chỉ trong chốc lát sẽ mất."

Tôi hiểu cách bảo vệ của những anh chàng đẹp trai là phải tự làm xấu mình trước những đứa háo sắc, điển hình là tôi. Bây giờ các chàng trai trẻ phải tự bảo vệ mình khi ở bên ngoài, nếu không gặp phải một đứa mê trai đầu thai cũng không hết như tôi thì thật tệ.

Anh vỗ trán đầy vẻ bất lực, “Quên đi, nếu muốn thì có thể ở lại thêm chút nữa.”

Tôi vui như muốn nhảy lên ôm lấy tay anh: “Được rồi, chồng.”

Anh ta: "???"

Thấy anh muốn nói gì, tôi liền nói trước: "Nghiêm túc đấy! Đó là thái độ chăm sóc khách hàng của chúng tôi!"

Anh ta tỏ vẻ cầu cứu nhưng bất thành, nên đành thở dài: "…"

Anh ấy nhìn tôi lưỡng lự định nói nhưng rồi dừng lại, anh ấy cũng ngập ngừng nói: “Mẹ em…” Anh lại tiếp tục ngẫm nghĩ về lời nói của mình, “Trả em bao nhiêu?”

"Nói đến tiền thì quá thiếu thành ý rồi, lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã bị vẻ đẹp của anh choáng ngợp. Trông anh đẹp đến nỗi nước mắt của anh chảy ra như nước sông nước suối, tràn ngập sông Tiền Đường. Anh là thần của vị thần, là bông hồng của em. Anh soi sáng cuộc đời đen tối của em và đã mang lại ý nghĩa cho thế giới của em, anh khiến em nhận ra rằng thần tiên có tồn tại. Anh đẹp đến mức mém nữa làm mù mắt chó của em, em tình nguyện làm chó trung thành của anh... không em tình nguyện làm cô dâu của anh.”

Rõ ràng là anh bị sốc, thậm chí có chút choáng váng: "Ý em là muốn lấy tôi thật?"

“Phải, là anh!” Tôi tức giận đến muốn gọi tên anh ấy, nhưng lại phát hiện ra, ăn uống lâu như vậy, tôi lại không để ý đến tên chú rể trên sân khấu.

"Là anh! Ừ anh... gì đó!"

“Ha ha ha!” Anh cười lớn lộ ra hàm răng trắng bóng, một nửa vẻ đẹp không bị che đi bởi lớp kem nền của anh lại hiện ra, đẹp đến mức khiến tôi lóa mắt. Tất cả là lỗi của tôi, lẽ ra hôm nay tôi nên đeo kính râm tránh tổn hại đến mắt và trái tim thiếu nữ của tôi.

Thấy anh ấy cười ra nước mắt và định lau đi, tôi lập tức ngăn anh ấy lại, bây giờ, còn quá sớm để vẻ đẹp của anh được lộ ra ngoài. Tôi sợ cô dâu ban đầu sẽ cướp lại cuộc hôn nhân này. Thế là tôi lén nhặt lọ kem nền dạng lỏng trên bàn sau lưng anh, bóp một nắm vào tay mình.

“Để em lau cho anh nhé!”

Nhẹ nhàng thêm một lớp kem Châu Phi che cho vẻ đẹp của anh ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ là tay tôi lấm lem như vừa đi đào than. Sau màn tung tăng, đã đến lúc cô dâu chú rể lên sân khấu, tôi cứ tưởng chỉ ban nảy là xong, bây giờ lại phải lên sân khấu, tiệc kết hôn này cũng quá hoành tráng rồi. Tuy địa điểm rất rộng, thiết bị âm thanh rất mạnh khiến ngực tôi có chút khó chịu, tôi vô thức ôm lấy cánh tay bên cạnh, có một số người bây giờ mới nhận ra điểm khác lạ mà thì thầm. Vì nhà chú rể được tính là có tiếng nên họ chỉ thì thầm với nhau mà thôi, nhưng xui cho họ tai tôi thính hơn chó, tiếng thì thầm đó vẫn lọt vào tai tôi:

“Tại sao cô dâu này có vẻ khác với cô dâu trong ảnh?”

"Ồ, không phải là cậu không biết về ảnh photoshop ngày nay đâu."

“Có nên nói hay không, đứa con này của lão Lâm trông cũng quá xấu rồi.”

“Nghe nói Lâm gia lúc đầu không nhận hắn, có lẽ là bởi vì hắn quá xấu.”

Các người mới xấu, cả nhà các người đều xấu, dù sao lớn nói về ngoại hình của người khác cũng rất vô vị, nên tôi không quan tâm. Mẹ tôi lại tiếp tục trở thành người chủ trì hôn lễ, bà đọc lời thề trước mặt tôi và chú rể:

"Lâm Cảnh Chi tiên sinh, ngài có muốn…"

Ôi, tôi đang suy nghĩ thì ra chồng tôi tên là Lâm Cảnh Chi. Vậy đứa trẻ mang họ của anh ấy hay của tôi thì tốt hơn? Đây là thời gian tuyệt vời, tôi nhìn mẹ chờ đợi.

Mẹ tôi mỉm cười gật đầu với tôi: "Xin lỗi, cô dâu, cô có muốn..."

Tôi cuống cả lên ban nãy chỉ cắt bánh, bây giờ đến phút quan trọng thì mẹ tôi ngập ngừng: "…"

Mẹ ơi tên con đâu, tên của tôi đâu sao lại thành cô dâu rồi? Chú rể bên cạnh tôi đã bắt đầu cười, tôi nhìn anh ấy tràn đầy tức giận, có gì vui mà cười cơ chứ. Vốn dĩ sau khi trao nhẫn, về cơ bản không liên quan gì đến chúng tôi nữa, nhưng một số khách ở bên dưới bắt đầu la ó và yêu cầu cô dâu chú rể hôn nhau, có lẽ vì cho rằng chú rể xấu xí và muốn hành hạ cô dâu, nhưng không biết được tôi đang rất mong chờ.

Hiển nhiên ai cũng biết đây chỉ là một cuộc hôn nhân không có tình cảm và chỉ có lợi ích. Nhưng tôi... vẫn muốn có được chuyện tốt như vậy? Lâm Cảnh Chi người chưa bao giờ cau mày khi nghe mọi người nói về xuất thân và ngoại hình của mình, lần này hơi cau mày, chắc anh nghĩ mọi người đang cố gắng làm khó tôi đây mà, nhưng thật ra tôi rất thích.

Anh ghé sát vào tai tôi nhẹ nhàng nói: “Đừng để ý tới bọn họ.”

Tôi rất cảm động, anh ấy quan tâm đến tôi, anh ấy có tôi trong lòng. Vì vậy, tôi cố kìm nén những giọt nước mắt vui sướng, vòng tay qua cổ anh và hôn anh.