Anh Đã Trở Về Rồi Đây

Chương 11: Phong ba trước cơn giông bão



Cùng lúc đó, khắp các nơi trên thế giới, ba nghìn cường giả thuộc Điện Thần Long đều đã gấp rút đến Long Quốc bằng chuyên cơ. Điểm đến tiếp theo của họ đương nhiên là Tô Hàng.

Toàn bộ các sân bay của Long Quốc đều bận rộn không ngừng. Suốt mấy ngày nay, cục hàng không của họ, xuất hiện hàng nghìn chiếc máy bay. Hơn nữa, điểm đến của họ đều là Tô Hàng.

Sự cố bất thường như vậy, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cục hàng không của Long Quốc, đồng thời báo cáo cho các phòng chỉ huy tác chiến trên không ở các vùng chiến sự khác nhau.

Tuy nhiên hồi âm của họ là không thể chặn lại. Chỉ được thông qua. Hơn nữa tất cả các máy bay dân dụng đều phải tránh sáng tuyến đường an toàn.

Điều này làm cho toàn bộ Cục hàng không của Long Quốc kích động. Họ chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Có thể thấy rằng, sẽ có một sự kiện lớn khó lường nhất định sắp xảy ra ở Tô Hàng.

Đồng thời tin tức ba nghìn cường giả của Điện Thần Long xông tới Long Quốc cũng gây chấn động lớn trong các giới khác nhau ở nước ngoài. Vì vậy, mọi sự chú ý đều đang hướng về Long Quốc, đều ra sức dò la tin tức của Long Quốc cùng với tin tức của ba ngàn cường giả tới đây.

Cuối cùng tin tức mà họ nhận được chỉ là hai chữ Tô Hàng.

Nhìn lại biệt thự Minh Nguyệt, Tiêu Hoàng Nam quay trở lại đại sảnh, Nhất Long từ bên ngoài nhanh chóng bước vào, cung kính nói: “Chỉ huy. Ba nghìn cường giả của Điện Thần Long đều đã đến Long Quốc. Về

mặt thời gian, hôm nay nhóm đầu tiên sẽ đến Tô Hàng trước, những người còn lại, ngày mai tất cả sẽ đến noi."

Tiêu Hoàng Nam gật đầu, vẻ mặt bình thản nhìn xa xăm, cảm xúc chán nản trong lòng rất lâu không thể buông bỏ.

“Còn có Tứ Đại long tôn cũng tới, đang chờ chỉ thị của chỉ huy.” Nhất Long nói, trong lòng đối với Tứ Đại long tôn đó rất kính nể.

Ngoại trừ Tiêu Hoàng Nam, Tứ Đại long tôn là những người anh ngưỡng mộ và sùng bái nhất. Họ chính là bốn vị chủ nhân của Điện Thần Long. Ở nước ngoài uy danh lừng lẫy biết bao.

Lần này, Tứ Đại long tốn đều ở đây, đừng nói đến nhà họ Kim nhỏ bé ở Tô Hàng, thậm chí là cả quân khu Đông Nguyên, trừ mấy chỉ huy của mỗi nơi, so với bọn họ đều không phải đối thủ.

“Được rồi. Để tất cả đóng quân bên ngoài Tô Hàng, đừng quấy rầy người dân, cũng đừng để lộ hàng tung của mình. Lệnh cho Tứ Đại long tôn phải chặn ngay tất cả những kẻ muốn can thiệp vào việc của nhà họ Kim ở Tô Hàng. Mặc kệ là ai, dám nghĩ đến việc cứu viện cho nhà họ Kim, bắn cho tôi”.

Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng nói, cặp lông mày bừng bừng sát khí, hướng thẳng lên trời cao. Nhà họ Kim ở Tô Hàng, hy vọng các người đừng để tôi thất vọng. Cùng lúc đó, Kim Hải Sơn vội vã trở về biệt thự nhà họ Kim.

Đại sảnh nhà họ Kim rất rực rỡ, nguy nga. Xung quanh có bốn cây cột bằng vàng, toàn bộ đều được sơn bằng vàng, bên trên có vẽ bốn con rồng vàng. Vô cùng khoa trương. Mà trên đại sảnh tiếp khách của nhà họ Kim còn có một chiếc ngai bằng vàng giành cho người đứng đầu, giống như chiếc ghế hình rồng của nhà vua trong hoàng cung, vô cùng lộng lẫy.

"Ram."

Người đứng đầu nhà họ Kim, Kim Hải Phong, với vẻ ngoài quyền lực. Đôi mắt ánh lên vài tia lạnh lẽo, đập mạnh một nhát lên lan can hình đầu rồng bằng vàng, giận dữ hét: “Đúng là thằng nhóc kiêu căng. Dám phế bỏ tứ chi của con tôi, còn muốn mang nó đi. Hải Sơn, đối phương nói gì?”

Lúc này Kim Hải Phong rất tức giận, hơn chục nhân vật đứng đầu nhà họ Kim đang ngồi trong đại sảnh, khuôn mặt đều lạnh lùng.

Kim Hải Sơn vội vàng nói: "Anh hai, bên kia chỉ cho chúng ta bảy ngày thôi. Cậu ta nói trong vòng bảy ngày, để nhà họ Kim liên lạc với tất cả những người có thể liên lạc, dùng hết mọi thủ đoạn. Bảy ngày sau, chính là ngày chết”

“Được lắm, được lắm. Đúng là thằng nhãi kiêu ngạo. Hơn ba mươi năm nay, Kim Hải Phong tôi chưa từng gặp kẻ nào kiêu ngạo như vậy ở Tô Hàng. Dám chống đối lại nhà họ Kim của tôi, đương nhiên cậu ta phải chết”

Kim Hải Phong nghe vậy, trên mặt bừng bừng sát khí, khóe mắt tràn ngập sự tàn nhẫn, lúc này lạnh lùng như băng giá ngàn năm, lạnh đến tận xương cốt.

"Anh hai, chúng ta phải làm gì tiếp theo? Hoàng Long còn ở trong tay cậu ta, có cần em phải người đi cứu viện không?” Kim Hải Sơn hỏi.

Kim Hải Phòng trực tiếp xua tay, lạnh lùng nói: “Không cần. Hiện tại chú gọi đến di động của Hoàng Long đi. Tôi muốn biết người bên kia là kẻ nào mà không thèm đếm xỉa đến nhà họ Kim ta”

Rất nhanh, di động của Kim Hoàng Long được bắt máy, Nhất Long đưa máy cho Tiêu Hoàng Nam, anh nói: “Chắc hẳn đây là người nhà họ Kim rồi”

Tiêu Hoàng Nam kết nối trực tiếp với cuộc gọi video, ánh mắt của Kim Hải Phong uy nghiêm, giọng nói lạnh lùng: “Tôi mặc kệ cậu là ai, hạn cho cậu trong vòng một giờ, đem con trai tôi toàn vẹn trở về nhà họ Kim. Mặc khác, tôi muốn cậu quỳ gối trước cửa nhà họ Kim, chờ xử lý”

Tiêu Hoàng Nam cười lạnh một cái, anh đã sớm đoán được người nhà họ Kim sẽ không từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy, nhưng vẫn không ngờ là nhà họ Kim lại ngạo mạn đến thế.

Cho dù Kim Hoàng Long đang ở trong tay anh, nhưng Kim Hải Phong cũng chẳng có lấy nửa phần sợ hãi, ngược lại còn uy hiếp anh trước.

"Ông là Kim Hải Phong?” Tiêu Hoàng Nam hỏi, trong mắt lúc này toàn là sát khí.

“Đúng. Tôi chính là Kim Hải Phong, nếu cậu muốn giữ toàn mạng, thì mau chóng đưa con trai tôi toàn vẹn trở về. Nếu không thì cậu hãy chờ xem nhà họ Kim trả thù cậu như thế nào” Kim Hải Phong nói.

“Vậy thì tôi cũng rất muốn xem nhà họ Kim của ông sẽ làm cái gì. Còn bảy ngày nữa, mong ông hãy chuẩn bị cho tốt. Bảy ngày sau nhất định tôi sẽ đến thăm, Kim Hải Phong, hy vọng ông vẫn còn có thể ngồi nói chuyện được như bây giờ”.

Tiêu Hoàng Nam nói xong những lời này, liền gác máy.

Kim Hải Phong vô cùng tức giận.

Tất cả những người đứng đầu nhà họ Kim đang ở trong đại sảnh cũng rất tức tối, ai cũng giận dữ hét lớn: "Anh cả. Thằng nhãi này thật to gan. Nhất định phải chết”

“Đúng vậy. Anh cả, câu rồi nhà họ Kim không ra tay. Chẳng lẽ bọn chúng đã quên mất thủ đoạn củ nhà họ Kim chúng ta rồi?”

Kim Hải Phong im lặng, sự lạnh lẽo trong ánh mắt của ông ta lúc này như một con rồng bừng tỉnh sau giấc ngủ đông.

Mọi người bàn tán xôn xao.

Ông ta đột nhiên đứng dậy, sát khí ngùn ngụt bốc lên, gầm lên tức giận: “Đúng. Nhà họ Kim đã lâu không ra tay. Hình như bọn chúng đã quên mất thủ đoạn và năng lực của nhà chúng ta rồi. Một khi đã vậy, tôi càng không ngại làm náo loạn dư luận. Hãy để thằng nhãi đó và những kẻ đang theo dõi nhà họ Kim chúng ta nhìn thấy. Nhà họ Kim chúng ta ở Tô Hàng, không phải ai cũng có thể bắt nạt”

“Chú tư. Chú lập tức đem tất cả sản nghiệp nhà họ Kim ra kiểm kê. Đem toàn bộ tình hình tài chính thu thập lại, chúng ta phải đánh một trận thật ác liệt. Mặc khác, thông báo cho các đối tác của nhà họ Kim, nếu cùng nhà họ Kim đồng cam cộng khổ, sau này nhất định sẽ có bảo đáp”.

Kim Hải Phong nói xong, một người đàn ông trung niên đeo kính đứng lên nói tiếp: “Được, em lập tức đi