Anh Đã Trở Về Rồi Đây

Chương 12: Nhà họ Khương



Trận cuồng phong này đã khiến cho không ít thể lực ở Tô Hàng cảm nhận được sự nặng nề trước nay chưa từng có. Cả Tô Hàng đều đặc biệt trở nên rất khẩn trương.

Tổng Thành Đạt trong văn phòng của Viện Kiểm sát, lúc này đang đối mặt với ba ông chủ nhà họ Kim, sắc mặt âm trầm, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.

Họ nhìn thẳng Tổng Thành Đạt, trực tiếp nói: “Viện trưởng Tổng, lần này nhà họ Kim phải tiến hành một hoạt động quan trọng, các khu vực của sự kiện này có ghi trên bản đồ, khoảng hai nghìn người tham gia. Tôi hy vọng người của ông sẽ không xuất hiện trong phạm vi mười dặm của nhà họ Kim ngày hôm đó. Ngoài ra, nếu ông có nghe thấy động tĩnh gì không tốt, cũng chờ đến khi nhà họ Kim xong việc đã rồi nói. Nếu không, tôi không biết đến lúc đó có việc ngoài ý muốn xảy ra hay không?

Ngang ngược, vô lễ, uy hiếp người khác.

Tổng Thành Đạt sắc mặt khó coi, giận dữ đập bàn, phẫn nộ quát: “Kim Văn Hải. Nơi này là Viện Kiểm sát, không phải chỗ của nhà họ Kim các người. Mấy người lại dám ngang nhiên uy hiếp tôi. Các người có tin tôi lập tức cho người bắt hết các người lại không?”

Bực bội. Trong lòng Tống Thành Đạt rất tức tối.

Nhà họ Kim này thật sự rất ngông cuồng. Ngạo mạn. Ngang nhiên không để Viện trưởng Viện Kiểm sát ông ta vào mắt. Bọn họ ở đây giễu võ dương oai, coi thường luật pháp.

“Ha ha, Viện trưởng Tổng, chúng tôi đương nhiên là tin rồi. Nhưng anh cũng đừng quên, chủ hai nhà họ Kim chúng tôi chính là người của Quân khu Đông Nguyên, phân khu Nam Hà thuộc Chiến bộ. Hơn nữa nhà họ Kim chúng tôi cũng không làm gì phạm pháp. Chúng tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở. Viện trưởng Tống, tôi hy vọng anh có thể hiểu được”.

Kim Văn Hải khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, nói với một giọng lạnh lùng, sau đó phất tay trực tiếp rời đi cùng với một vệ sĩ riêng.

Choàng.

Tổng Thành Đạt đánh vỡ tách trà ngay khi ông ta vừa rời đi, tức giận chỉ vào cửa rồi gầm lên: “Tự phụ. Quả tự phụ. Nhà họ Kim của ông ta là cái thá gì. Dám ở đây to tiếng với tôi.”

Đúng lúc này, Triệu Đức Minh vừa vặn đi tới cửa, nhìn Tống Thành Đạt đang thở hổn hển, liền gõ cửa: “Viện trưởng Tống, có chuyện gì sao?”

Nhìn thấy Triệu Đức Minh, Tống Thành Đạt liền hít sâu một hơi, lạnh lùng hỏi: “Cậu sang đây làm gì? Không phải cậu dẫn người đi canh gác biệt thự sao? Có chuyện gì?”.

Triệu Đức Minh có chút ngượng ngùng, nói: “Viện trưởng Tổng, không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi chỉ muốn hỏi xem phải xử lý những người trong biệt thự đó thế nào. Tôi thấy Kim Hoàng Long nhà họ Kim bị bọn họ dẫn vào, ở cửa cũng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cậu ta, thật sự là thảm không chịu được, chúng ta có nên... không?”

“Đừng lo. Bảo người của cậu coi như không nghe thấy gì. Có xảy ra chuyện gì cũng không được xen vào. Chuyện này không phải là chuyện tôi và cậu có thể can thiệp được. Không thấy cả Hàn Lục Dân cũng đích thân đến đây sao?”

Tổng Thành Đạt lạnh lùng quát lớn, như muốn bùng nổ cơn tức giận trong người. Nói xong, Tống Thành Đạt dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nhặt mũ của mình đặt lên trên bàn, vội vã đi ra ngoài. Triệu Đức Minh cũng nhanh chóng trở về khu biệt thự.

Đúng lúc này Tống Thành Đạt đặc biệt bắt xe riêng đi đến tư dinh của chủ tịch Thành phố Tô Hàng - Tô Tuấn Khải, là một biệt thự nhỏ bình thường được ngăn cách từ trên xuống dưới.

“Chủ tịch, người nhà họ Kim đã tới tìm tôi, nói người của tôi mấy ngày này trong phạm vi mười dặm 

không được xuất hiện gần nhà họ Kim, ông nói xem, bây giờ tôi phải làm sao?”

Tổng Thành Đạt đứng ở phía sau Tô Tuấn Khải dò hỏi, trong mắt hiện lên sự tức giận, phẫn nộ đối với nhà họ Kim.

Ông ta vẫn phân biệt rõ ràng, dù sao ở đây vẫn là Tô Hàng, Tô Tuấn Khải vẫn là người có tiếng nói nhất. Cho dù bọn họ có là người Bắc Minh, thân phận cao quý không phải bàn, nhưng đây là ở Tô Hàng, mọi việc đều phải nghe theo Tô Tuấn Khải.

Lúc này Tô Tuấn Khải nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, hai mắt híp lại, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Đối với Tô Hàng, nhà họ Kim rất có tiếng nói, chúng ta không nên động vào, nhưng lần này bọn họ lại đắc tội với kẻ không nên đắc tội. Rất nhiều chuyện, không cần chúng ta phải ra tay. Cho người của anh toàn bộ trực sẵn. Canh giữ cho tôi ngoài phạm vi mười dặm. Một khi có tình huống ngoài ý muốn xảy ra, thì toàn bộ sẽ xông lên”.

“Bắt ai?” Tống Thành Đạt hỏi. “Đương nhiên là nhà họ Kim”

Tô Tuấn Khải quay đầu lại nói: “Anh cũng biết rõ nguồn gốc của nhóm người đó, đó là chỉ huy hiện giờ của quân khu Bắc Minh. Chẳng lẽ một dòng họ Kim nhỏ nhoi có thể chống lại? Nhà họ Kim chắc chắn không thể xuống tay với một đứa trẻ bốn tuổi. Huống chi, đó lại là con gái của chỉ huy quân khu Bắc Minh. Là công chúa nhỏ của Long Quốc đó.”

“Đúng”

Tống Thành Đạt cao giọng đáp, cũng không trì hoãn bèn vội vã rời khỏi biệt thự. Tô Tuấn Khải vẫn đứng phía trước cửa sổ, tay chắp sau lưng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Phải thay đổi rồi”

Tại biệt thự Minh Nguyệt, Tiêu Hoàng Nam đang cùng Khương Phương Ngọc vừa mới tỉnh lại ngồi trong vườn hít thở không khí trong lành.

Khương Phương Ngọc liên tục nhìn Tiêu Hoàng Nam, đôi mắt cô đỏ hoe, cô nhớ lại toàn bộ khoảng thời gian năm năm qua.

Tiêu Hoàng Nam nắm chặt bàn tay lạnh giá, yếu ớt, mềm mại của Khương Phương Ngọc, trìu mến nói: “Phương Ngọc, rất xin lỗi, từ nay về sau, có anh ở đây rồi, sẽ không còn kẻ nào dám bắt nạt em và Ca Cao nữa. Hãy tin anh.”

Khương Phương Ngọc ừm một cái rồi gật đầu, nước mắt đã sớm trào ra, sau đó liền dựa vào lòng của Tiêu Hoàng Nam, nói: “Hoàng Nam, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu Ca Cao”

Nhưng đột nhiên, cô lại ngồi thẳng dậy, lo lắng hỏi anh: “Đúng rồi, làm thế nào anh lại quay lại đây? Kim Hải Sơn không gây khó dễ cho anh chứ? Anh có bị thương không?”

Kẻ kia chính là em trai thứ ba của người đứng đầu nhà họ Kim, thủ đoạn rất tàn độc, sao Tiêu Hoàng Nam có thể bình an vô sự trở về?

Sau năm năm, Khường Phương Ngọc đột nhiên cảm thấy người đàn ông chỉ có vài mối quan hệ đang ngồi trước mặt đã trở nên bí ẩn tới mức không thể nhìn thấu. Tiêu Hoàng Nam cười nói: “Năm năm trước, anh nghe lời em, đi về phía Nam và gia nhập quân đội. Anh đã làm việc trong Chiến bộ và học được một số kĩ năng. Những kẻ bên cạnh Kim Hải Sơn đều là đám côn đồ, lưu manh, còn không phải là đối thủ của anh. Yên tâm đi, chuyện nhà họ Kim để anh giải quyết, em hãy an tâm ở trong này dưỡng thương cùng với con gái của chúng ta.”

Khương Phương Ngọc nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nắm chặt tay của Tiêu Hoàng Nam, vô cùng sợ hãi, sốt ruột nói: “Hoàng Nam, mau dẫn em trở về nhà họ Khương, em xin ông nội ra tay. Nhà họ Kim không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh làm Kim Hoàng Long bị thương, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Em đi hỏi ông nội, nhất định ông có cách”

Nói xong, Khương Phương Ngọc liền sốt ruột đứng dậy, nhưng miệng vết thương ở vai phải lại rách ra, làm cô chao đảo, phải dựa vào Tiêu Hoàng Nam.

Tiêu Hoàng Nam đau lòng nhìn Khương Phương Ngọc đang dựa vào trong ngực mình, biết cô không thể tự đi được, vì thế bèn nói: “Được rồi, để anh đưa em đi”

Hiện tại trong lòng Tiêu Hoàng Nam, lời nói của Khương Phương Ngọc chính là quân lệnh. Cô nói cái gì, 

thì anh sẽ làm cái đó.

Chỉ huy quân khu Bắc Minh gì cơ chứ, Khương Phương Ngọc đối với anh là tất cả. Anh vô điều kiện tin tưởng cô, nghe lời cô. Anh phải bù đắp cho cô toàn bộ thiệt thòi trong năm năm qua.

Tiêu Hoàng Nam tự mình lái xe, không mang theo người nào khác, đưa Khương Phương Ngọc đến trước cửa của nhà họ Khương.

Lại đến đây, trong lòng Tiêu Hoàng Nam vẫn còn chút tức giận, nhẹ nhàng đỡ Khương Phương Ngọc tiến lên phía trước. Anh định gõ cửa nhưng Khương Phương Ngọc lại bảo để tự cô gõ.

Két.

Cửa lớn từ bên trong mở ra, một người làm trong nhà thò đầu ra, nhìn thấy Khương Phương Ngọc đang đứng trước cửa, trong mắt ông ta tràn ngập sự chán ghét cùng oán hận. Nhưng nhìn thấy người bên cạnh cô là Tiêu Hoàng Nam, ánh mắt của ông ta lập tức chuyển sang sợ hãi.

“Các người... sao hai người lại ở đây? Ở đây hai người không được chào đón” Người đàn ông giúp việc bất mãn nói, định đóng cửa lại.

Râm.

Tiêu Hoàng Nam giơ tay, trực tiếp ấn tay lên cánh cửa nặng trịch, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Nếu nhà họ Khương còn muốn giữ cánh cửa này, thì bảo ông Khương ra đón”.

Giọng anh độc đoán và lạnh lùng, khiến người giúp việc kia không thể đóng cửa lại dù chỉ nửa phần. Người đàn ông này, quả thực thật đáng sợ.

“Hừ. Ông đây muốn xem xem, là ai, dám ở trước cửa nhà họ Khương tôi ồn ào. Còn muốn ông đây tự mình ra nghênh đón”.

Đột nhiên, một âm thanh ầm ầm như tiếng sấm rền vang lên giữa không trung, mang theo sự tức giận, từ phía sau cánh cửa không xa truyền đến.