Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 12



Lãnh Minh Quân trực tiếp nhét hai túi đồ vào tay cô, giọng nói có phần lúng túng khác với dáng vẻ cao ngạo của anh.

“Tôi hy vọng những thứ này sẽ có ích cho cô.”

“Hả?”

“Cô uống một ít nước đường đỏ xem bụng có để hơn chút nào không?”

“Sao anh lại biết những chuyện này?”

“Tôi không có bị thiểu năng.”

“Ồ, tôi cũng không nói anh bị thiểu năng. Đẹp trai như anh mà bị thiểu năng thì không phải phí của trời lắm à?”

“Vẫn còn đùa được?”

“Nếu không thì anh kêu tôi phải khóc à?”

“Vào nghỉ ngơi đi, trong đó có túi chườm nóng, tôi đã bỏ nước nóng vào rồi, cô lấy ra dùng nhé.”

“Cảm ơn anh.”

“Ừm. Nghỉ ngơi đi.” Lãnh Minh Quân vừa nói vừa đưa tay xoa xoa đầu cô khiến trái tim của Trần Hân Nghiên như có dòng điện chạy ngang, cảm giác lâng lâng khó tả.

Trần Hân Nghiên cầm hai chiếc túi vào phòng, nào là túi chườm nóng, nước đường đỏ hay những vật dụng linh tinh khác đều có cả.

“Chu đáo như vậy.” Trần Hân Nghiên nhìn đống đồ anh chuẩn bị cho mình, thầm khen ngợi một câu.

Cô lấy bình đựng nước đường đỏ ra uống một ngụm rồi cầm lấy túi chườm nóng lon ton đi về giường nằm, tâm trạng không hiểu vì lý do gì mà cũng trở nên vui vẻ.

Hôm sau, mặt trời vừa ló rạng Trần Hân Nghiên đã thức giấc, cơn đau bụng do đến kỳ của cô cũng vơi đi, cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi rời khỏi phòng, cô định sẽ đi dạo một lượt vòng quanh đây vì thời gian vừa qua với lịch quay bận rộn nên cô không có cơ hội thăm quan nơi này.

Vì thời gian quay hôm nay của cô là buổi chiều nên buổi sáng Trần Hân Nghiên quyết định đi dạo, kiếm một quán nào đó để ăn sáng sau đó mới trở về phim trường. Cô vừa mới ra khỏi sảnh khách sạn đã gặp Lãnh Minh Quân.

“Lãnh tổng.”

“Ừm, đã đỡ hơn chút nào chưa?” Lãnh Minh Quân nhìn thấy sắc mặt của Trần Hân Nghiên hồng hào, không còn nhợt nhạt thiếu sức sống như hôm qua, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn.

“Đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn Lãnh tổng đã quan tâm.”

“Cô đang đi đâu à?”

“Đi dạo. Anh ăn sáng chưa? Tôi mời anh ăn sáng nhé?”

“Cũng được.”

“Đi thôi.”

“Đi bộ?” Lãnh Minh Quân nhìn xung quanh, hình như chẳng có chiếc xe nào cả.

“Ừm, tôi muốn đi dạo một lát rồi mới ăn sáng.”

“Ừm.”

Thế là cả hai cùng nhau đi dạo, để tránh sự chú ý của mọi người, cả hai diện trang phục đơn giản, đeo khẩu trang, anh thì còn đeo cả kính râm.

“Lãnh tổng này...”

“Hửm?”

“Cảm ơn anh vì túi đồ tối qua, nếu không có túi chườm tôi không biết phải làm sao nữa.”

“Không cần khách sáo. Mỗi khi đến ngày đều đau như vậy sao?”

“Ừm.”

“Lãnh tổng...Anh vẫn chưa có người yêu sao? Sao tôi thấy ba mẹ anh liên tục gán ghép anh với tôi thế?”

“Còn Trần tiểu thư thì sao? Không phải ba mẹ cô cũng thế à?”

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Trần tiểu thư đây là muốn nghe đáp án hay là... tìm cơ hội?” Lãnh Minh Quân ghé sát vào tai Trần Hân Nghiên nói nhỏ.

“Nếu tôi nói là cả hai thì sao?” Không để Lãnh Minh Quân lên mặt được quá lâu, Trần Hân Nghiên liền nhanh chóng đáp.

Lãnh Minh Quân cười nhẹ, khóe môi cũng nhếch lên, tâm tình rộn ràng vì câu nói của Trần Hân Nghiên cũng nhanh chóng giấu đi, dửng dưng đáp: “Đang bày tỏ?”

“Không.”

“Vậy không biết tôi có người yêu chưa thì liên quan gì đến Trần tiểu thư nhỉ?”

“Đương nhiên là có. Tôi có chuyện nhờ Lãnh tổng đây ra tay cứu vớt.”

“Hửm?”

“Tôi... Tôi lỡ mạnh miệng nói với mẹ khi bộ phim này đóng máy tôi sẽ phải có bạn trai. Thế nên... có thể nhờ Lãnh tổng...”

“Sao phải là tôi?”

“Vì người mẹ tôi nhìn trúng là anh. Dù sao hai nhà cũng là chỗ thân quen nhiều năm, anh có thể giúp tôi được không. Đổi lại tôi cũng sẽ giúp anh tránh sự thúc giục của hai bác, không phải là đôi bên đều có lợi sao?” Trần Hân Nghiên nghiêm túc lên tiếng phân tích cho Lãnh Minh Quân nghe.

“Ai nói với cô tôi cần người để đối phó với ba mẹ mình?”

“Không phải vậy sao?”

“Nếu tôi không muốn sẽ chẳng ai ép buộc được cả, tìm một người đóng giả bạn gái sao? Thật ngớ ngẩn.”

“Lãnh Minh Quân. Anh nói tôi ngớ ngẩn?”

“Có sao?”

Hết cách, Trần Hân Nghiên thật sự cần sự giúp đỡ của Lãnh Minh Quân nên liền kìm nén cơn giận, nhẹ giọng nài nỉ.

“Nhưng tôi thật sự cần anh giúp đỡ. Nếu không tôi chết chắc.”

“Tôi giúp cô, đổi lại tôi được gì?”

“Bất cứ thứ gì anh muốn.”

“Không hối hận?”

“Tuyệt đối không hối hận.”

“Ừm.”

“Anh đồng ý giúp tôi chứ?”

“Ừm.”

“Cảm ơn Lãnh tổng.”

“Không cần cảm ơn. Nhớ những gì hôm nay cô nói là được.”

“Tất nhiên.”

Trần Hân Nghiên dứt khoát trả lời, có được cái gật đầu của Lãnh Minh Quân không phải dễ dàng cho nên dù là điều kiện gì Trần Hân Nghiên cô đều đồng ý, thay vì yêu đương với một người mình không hề quen biết thì ‘yêu đương’ với một ảnh đế đẹp trai có vẻ cũng không tệ lắm.

Cả hai đi dạo được một lúc liền tấp vào một quán ăn gần đó để dùng bữa sáng. Trần Hân Nghiên đẩy menu về phía Lãnh Minh Quân, ôn tồn nói.

“Anh chọn món đi, tôi mời.”

“Tôi không có thói quen để phụ nữa trả tiền.”

Bộ phim của Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên cũng đã quay đến những phân đoạn cuối cùng, thời gian này hình như Lãnh Minh Quân cũng quan tâm, để ý đến hoạt động của cô hơn. Trần Hân Nghiên cũng thế, không biết là vì Lãnh Minh Quân đồng ý giúp đỡ cô hay vì điều gì mà cũng không còn quá khó tính hay cáu bẩn với anh.

Các thành viên của đoàn làm phim hôm nay cũng có mặt đông đủ, phía trước có treo băng rôn ghi chữ “Nghi thức đóng máy đoàn phim”. Mọi người có mặt ở đây chủ yếu là để cùng nhau chụp ảnh đóng máy.

Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên là hai diễn viên chính nên hiển nhiên vị trí ở giữa là của hai người. Trần Hân Nghiên chọn cho mình váy với thiết kế thanh lịch, kết hợp với áo mangto, trước ngực ôm một bó hoa to, mắt hướng về phía ống kính nở một nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ. Với chiều cao nổi bật, cả hai nổi bật giữa khung hình, chỉ cần liếc mắt một cái thì mọi tâm điểm đều đổ dồn vào hai người.

Sau khi chụp ảnh tập thể, mọi người chia nhau ra từng tốp nhỏ để cùng nhau chụp ảnh kỉ niệm. Tuy thời gian quay chỉ vài tháng ngắn ngủi thế nhưng tất cả mọi người cũng tạo lập được tình cảm nhất định dành cho bộ phim, cho đoàn phim và cả những người đồng nghiệp.

Trần Hân Nghiên chụp ảnh với tất cả mọi người trong đoàn làm phim, đến lượt Lãnh Minh Quân thì lại ngập ngừng.

“Hai người có muốn chụp ảnh kỉ niệm không? Em chụp cho hai người nhé?” Vũ Linh thấy cả hai ngập ngừng liền đưa ra đề nghị.

“Không.”

“Có.” Lãnh Minh Quân nhìn về phía Trần Hân Nghiên dứt khoát đồng ý.