Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 13



Vũ Linh nhìn thái độ của cả hai liền bật cười, cô ghé sát vào tai Trần Hân Nghiên, nhỏ giọng nói: “Chị Hân Nghiên, chị đừng nói với em là chị không muốn chụp đấy nhé? Lảnh tổng cũng đã đồng ý, chị ngại ngùng gì chứ?”

“Em thì biết gì chứ.”

“Em chỉ biết trên mặt chị hiện rõ ba chữ ‘rất muốn chụp’ đấy.”

“Con nhỏ này.”

“Nào, hai người đứng sát vào.”

“Gần một tí nữa.” Vũ Linh nhìn vào khung hình cứ như hai người xa lạ liền đưa ra đề nghị hai người đứng lần lại một chút nữa.

“Như thế được rồi, em chụp đi.”

“Không phải trong phim hai người đóng vai vợ chồng à, hôn nhau không biết bao nhiêu lần, giờ chụp mỗi tấm ảnh, ngại ngùng gì chứ.”

Trần Hân Nghiên nghe thấy, hai tai liền đỏ ửng lên. Tính tình hay trêu chọc người khác nhưng Trần Hân Nghiên lại rất hay xấu hổ. Trái lại, Lãnh Minh Quân lại vô cùng hợp tác, anh đứng sát vào người Trần Hân Nghiên, tay vòng ra phía sau lưng cô, đặt hờ bên eo cô.

“Được rồi, em chụp nhé.”

“Phải thế chứ, rất xinh đẹp.” Vũ Linh nhìn tấm ảnh, không khỏi khen ngợi một câu.

“Mọi người định đi ăn mừng, anh có đi cùng mọi người không?” Trần Hân Nghiên đưa mắt nhìn sang nơi Lãnh Minh Quân đang đứng, dè dặt cất giọng hỏi.

“Em muốn đi sao?”

“Đương nhiên, dù sao phim cũng đã đóng máy, biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại mọi người đông đủ như thế này chứ.”

“Không phải sợ về nhà sẽ bị mẹ giục có bạn trai à?”

“Gì chứ, không phải tôi đã một người ‘bạn trai’ đây rồi sao, cần gì phải tìm nữa chứ.”

“Ồ, vậy sao?”

“Anh đừng có mà nuốt lời, nếu không...”

“Nếu không làm sao?”

“Tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh.”

“Ừm.”

Cả đoàn phim chọn một nhà hàng để tổ chức ăn mừng phim quay xong và cũng hy vọng sau bộ phim lên sóng sẽ được mọi người đón nhận.

Mọi người ai nấy đều vui vẻ nâng ly chúc mừng, hết ăn uống vui vẻ lại cùng nhau chơi trò chơi, quyết tâm dành hết thời gian của ngày hôm nay để tận hưởng sau chuỗi ngày làm việc vất vả.

“Chúng ta chơi trò chơi đi, mọi người thấy sao?” Một người trong đoàn phim đề nghị.

“Được đó, chơi trò gì bây giờ?” Mọi người đều vui vẻ với lời đề nghị này.

“Chơi trò ‘Thật – Thách’ nhé. Nếu chai rượu này chỉ vào ai, người đó sẽ chọn ‘thật’ hoặc ‘thách’. Nếu chọn ‘Thật’ sẽ phải trả lời thật lòng một câu hỏi của mọi người. Nếu chọn ‘Thách’ thì sẽ làm theo một yêu cầu bất kỳ. Mọi người thấy thế nào?”

“Được, chơi nào.”

“Nào chúng ta bắt đầu.”

Mọi người ngồi vào chiếc bàn tròn, chăm chú nhìn theo sự chuyển động của chai rượu trên bàn. Chai rượu lần lượt chỉ về hướng tất cả mọi người có mặt, các thử thách hay những lời nói thật của những người bị chỉ trúng đều được đưa ra, duy chỉ Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên đều thoát nạn.

Mọi người trong bàn ai nấy cũng đã ngà ngà say nhưng chai rượu vẫn cứ liên tục quay, lần này là trúng vào Trần Hân Nghiên.

“Hân Nghiên, trúng cô rồi. Cô chọn thật hay thách?”

“Tôi chọn thách.” Trần Hân Nghiên suy nghĩ một lúc liền táo bạo đưa ra lựa chọn của mình.

“Ồ.” Mọi người trong bàn ồ lên trước lựa chọn của cô.

“Thử thách của Hân Nghiên là...” Một người trong bàn giở mảnh giấy ghi thử thách ra đọc.

“Hôn người ngồi bên trái mình trong vòng 30 giây.”

Hôn người bên trái, Trần Hân Nghiên liền quay sang nhìn xem ai là người ngồi bên trai mình là ai, khi thấy dáng ngồi yên tĩnh của Lãnh Minh Quân trước sự reo hò của mọi người, Trần Hân Nghiên liền cảm thấy ngu ngốc với sự lựa chọn của mình.

“Hai người hôn nhau trong phim nhiều như vậy, không lẽ lại chịu thua trước thử thách này.”

“Hân Nghiên, cô thực hiện thử thách hay chịu phạt đây?”

“Thực hiện thử thách hay chịu phạt sao? Đây không phải là hình phạt của đời cô à?” Trần Hân Nghiên thầm nghĩ trong lòng.

Trần Hân Nghiên dè dặt đưa mắt quan sát thái độ của Lãnh Minh Quân. Anh vẫn ngồi yên không một biểu cảm trên gương mặt khiến Trần Hân Nghiên thật sự chẳng biết phải làm sao cho thỏa đáng.

“Tôi chọn uống.” Trần Hân Nghiên thật sự không thể đắc tội với Lãnh Minh Quân nếu không...

Trần Hân Nghiên vừa cầm ly rượu đưa lên đã bị tay của Lãnh Minh Quân ngăn lại, anh ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Sao thế? Nhận tôi là ‘bạn trai’ mà lại chọn uống rượu thay vì hôn tôi à?”

“Ý anh là?”

Ngay lập tức Lãnh Minh Quân đã cúi người xuống, áp môi mình lên môi cô, nhẹ nhàng hôn lấy thay cho câu trả lời của mình.

“Aaaa, ngọt chết tôi rồi.”

“Khai mau, hai người đang yêu nhau có phải không? Tại sao lại ngọt ngào như thế chứ?”

Trần Hân Nghiên chưa hết ngượng ngùng vì nụ hôn của Lãnh Minh Quân liền bị những lời nói kia của mọi người làm cho đỏ mặt hết lên.

“Hân Nghiên, cô đỏ mặt rồi.”

Trần Hân Nghiên thực hiện thử thách xong, một lần nữa cái chai lại tiếp tục quay và lần này cái chai đã dừng lại ở vị trí của Lãnh Minh Quân.

“Lãnh tổng à, anh chọn thật hay thách?”

“Tôi chọn thật.”

“Hiếm có cơ hội được nghe những lời thật lòng của ảnh đế. Nào nào mọi người nghĩ xem chúng ta nên hỏi gì đây?”

Sau một loạt ý kiến bàn tán xôn xao về câu hỏi cho Lãnh Minh Quân cuối cùng cũng có một người lên tiếng hỏi.

“Ảnh đế, anh nói xem anh có tình cảm đặc biệt dành một nữ diễn viên nào khi đóng phim chung không?”

Lãnh Minh Quân hướng mắt dịu dàng về Trần Hân Nghiên nhưng cũng nhanh chóng quay đi tránh sự chú ý của mọi người, chỉ chậm rãi lên tiếng trả lời: “Tôi có.”

Mọi người lại một lần nữa ồ lên vì thích thú, có vẻ như trò chơi ngày hôm nay đã kéo gần mọi người lại với nhau hơn, ai ai cũng thoải mái trò chuyện không còn sự câu nệ nào như lúc trước.

Cuộc vui nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn, đến khuya mọi người cũng giải tán để trở về nghỉ ngơi. Mọi người ai cũng có men trong người nên cũng lần lượt gọi xe để trở về hoặc trợ lý đến đón, duy chỉ Lãnh Minh Quân vẫn còn tỉnh táo.

“Em định lái xe về?”

“Ừm.”

Lãnh Minh Quân nói gì đó với trợ lý Đặng, anh ta nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng tiến về phía Trần Hân Nghiên.

“Cô Trần, chìa khóa xe của cô đâu?”

“Hửm?”

Lãnh Minh Quân thấy Trần Hân Nghiên vẫn đang chần chừ không hiểu chuyện gì liền lên tiếng.

“Tôi đưa em về. Xe em trợ lý Đặng sẽ lái về nhà họ Trần cho em.”

“Không cần đâu. Tôi tự lái xe về được.”

“Không được phép từ chối. Em định lái xe về trong tình trạng này? Em không thể khiến người khác yên tâm được à?”

Lãnh Minh Quân đưa tay vào túi áo của Trần Hân Nghiên, lấy ra chìa khóa xe của cô, anh ném về phía trợ lý Đặng: “Cầm lấy.”

“Lãnh tổng, anh lái xe cẩn thận, tôi đi trước.”

“Ừm.”

“Em còn định đứng đây đến bao giờ?”

Trần Hân Nghiên thấy Đặng Dương đã lái xe của mình rời đi liền lên tiếng: “Ai cho anh tự ý quyết định?”

“Ngoan, lên xe đi. Tôi đưa em về nhà.”