Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 14



Trần Hân Nghiên cũng thôi đôi co với anh, ngoan ngoãn ngồi vào xe. Lãnh Minh Quân che chắn cho cô ngồi vào ghế phụ rồi cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái, nhấn ga rời đi.

“Sao anh lại đưa tôi về?” Trần Hân Nghiên nhìn anh, khó hiểu lên tiếng.

“Đây không phải là nghĩa vụ của một người ‘bạn trai’ sao?”

“Lãnh tổng à, anh cũng diễn đạt quá rồi đó, không hổ danh là ảnh đế.”

“Giúp người thì giúp cho trót, tôi cũng không hẹp hòi đến nỗi để em tự lái xe về sau khi uống rượu.” Lãnh Minh Quân thản nhiên nói.

“Ồ.”

“Không được sao?”

“Tôi cũng đâu nói là không được.”

“Ừ.”

Xe dừng trước nhà họ Trần, Lãnh Minh Quân mở cửa, che chắn cho Trần Hân Nghiên xuống xe.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

“Ừm.”

“Anh về cẩn thận nhé.”

“Ừm. Em vào nhà đi.”

“Tạm biệt.”

Trần Hân Nghiên vừa quay đầu rời đi vào đã thấy bóng dáng mẹ cô ở trước cửa.

“Quân à con.” Bà Trần Lâm Ánh nhìn thấy bóng dáng Lãnh Minh Quân liền lên tiếng.

“Dạ con chào bác.”

“Ừm.”

Trần Hân Nghiên không biết mẹ cô có ý định gì khi xuất hiện ở đây giờ này, cô kéo tay mẹ mình, cô nói nhỏ vào tai bà.

“Sao mẹ biết con về giờ này mà mẹ xuất hiện đúng lúc vậy?”

“Tôi lại chả đẻ ra cô à.” Bà vừa nói vừa đưa tay dí vào trán cô.

“Trễ rồi, mình vào nhà thôi.”

“Ừm.”

“Con về cẩn thận nha.” Trần phu nhân nói vọng ra với Lãnh Minh

“Dạ con chào bác con về.”

Lãnh Minh Quân đợi hai mẹ con Trần Hân Nghiên đi vào bên trong thì cũng lái xe rời đi.

“Hai đứa quen nhau sao?” Bà Trần Lâm Ánh nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của cả hai ban nãy liền lên tiếng.

“Đóng phim chung mấy tháng trời không quen biết thì là gì hả mẹ?”

“Ý mẹ không phải như thế?”

“Sao ạ?”

“Con bé này. Mà thôi hai đứa cứ tiến triển như vậy là được rồi, không cần vội.”

“Ơ...”

“Thôi con lên phòng nghỉ ngơi đi. Mẹ đóng cửa rồi cũng về phòng đây.”

“Dạ vâng ạ.”

Trần Hân Nghiên nhanh chóng trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Thời gian tới sẽ không còn thức khuya dậy sớm để quay phim nữa, cô sẽ dành thời gian cho bản thân và đợi đến ngày bộ phim được lên sóng.

Bộ phim đóng máy, Lãnh Minh Quân cũng trở về với công việc thường ngày của mình. Từ khi thành lập công ty giải trí Đông Quân, anh hoàn toàn lui về sau hỗ trợ cho các thế hệ sau, anh không nghĩ một ngày nào đó mình sẽ quay trở lại đóng phim.

Bộ phim của cả hai vẫn chưa ấn định được ngày công chiếu nhưng hàng loạt các cảnh quay hậu trường được tung lên khiến cho người hâm mộ xôn xao và nóng lòng chờ ngày phim công chiếu.

“Ảnh để thật sự đã quay trở lại màn ảnh sao?”

“Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi, thật tuyệt vời.”

“Tôi ngồi đây đợi ngày phim công chiếu để chiêm ngưỡng hai nhan sắc này.”

Người hâm mộ liên tục để lại bình luận trên khắp các diễn đàn, sức hút của Lãnh Minh Quân quả thật rất lớn dù cho nhiều năm nay anh không hề tham gia đóng phim, chỉ tập trung cho công việc ở công ty riêng của mình.

Trời đã sáng, ánh nắng mặt trời chui vào từng khe hở của tấm rèm cửa, phản chiếu vào căn phòng. Trần Hân Nghiên dùng chăn quấn chặt kín người trông không khác gì một con nhộng, cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường to lớn cuối cùng cũng chịu tỉnh giấc.

Trần Hân Nghiên cảm nhận được cơn đau nhức từ đầu, đêm qua có lẽ cô đã hơi quá chén. Trần Hân Nghiên nhớ lại trò chơi tối qua, Lãnh Minh Quân ấy thế mà lại chủ động hôn cô, hành động có vẻ không thích hợp với dáng vẻ lạnh lùng, cấm dục của anh lắm.

Trần Hân Nghiên thôi không suy nghĩ về chuyện tối qua, cô xuống giường vệ sinh cá nhân, chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.

“Alo.”

“Sao thế chị Hân Nghiên?” Vũ Linh thấy Trần Hân Nghiên gọi đến liền nhấc máy.

“Lịch trình những ngày tới của chị như thế nào?”

Vũ Linh mở lịch trình của Trần Hân Nghiên ra xem qua một lượt, nhanh chóng lên tiếng trả lời câu hỏi của Trần Hân Nghiên.

“Tạm thời hai ngày tới lịch trình của chị trống, sau đó sẽ tham gia sự kiện ra mắt sản phẩm mới của bên Trần tổng. À, cuối tuần sau sẽ tham gia lễ ra mắt phim của chị với Lãnh tổng, chị chuẩn bị đi nhé.”

Trần Hân Nghiên nắm được trọng điểm trong lời nói của Vũ Linh, cô thắc mắc: “Nhanh như vậy bộ phim đã được thông qua rồi sao?”

“Vâng. Em vừa mới nhận được email của đạo diễn Lâm sáng nay. Bộ phim này được đầu tư bởi công ty giải trí Đông Quân, chị nói xem với khả năng của Lãnh tổng thì bộ phim này được thông qua là chuyện sớm muộn.”

“Nhưng với tốc độ làm việc này có phải là quá nhanh rồi không?”

“Chị không thấy người hâm mộ đang nháo nhào lên vì bộ phim này sao. Đâu thể nào cho quần chúng ăn dưa mãi có phải không? Bộ phim này lên sóng chắc chắn sẽ viral trên khắp các diễn đàn cho mà xem.”

“Em luyên thuyên gì đấy?”

“Không nói chuyện với chị nữa, lịch trình cụ thể em sẽ gửi qua cho chị. Tạm biệt chị.”

[...]

Lãnh Minh Quân xử lý xong công việc ở Đông Quân sau đó cũng trở về nhà chính vài hôm để thăm mọi người.

“Ơ, con về một mình à?” Lãnh phu nhân nhìn thấy con trai lái xe về một mình liền cất giọng hỏi.

“Đặng Dương xin nghỉ phép một hôm để về quê nên con về một mình.”

“Ý mẹ không nói đến Đặng Dương. Hân Nghiên đâu? Con bé không về cùng con à?” Lãnh phu nhân nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng của Trần Hân Nghiên đâu.

“Mẹ thích cô ấy vậy à?”

“Phải, mẹ đã chấm Hân Nghiên làm con dâu mẹ.”

Lãnh Minh Quân nghe Lãnh phu nhân nói xong cũng chỉ gật gật đầu rồi đi vào nhà, không hề có thái độ phản bác lại lời nói của bà.

Lãnh phu nhân thấy anh không tỏ thái độ khi bà nhắc đến Hân Nghiên liền lẩm bẩm trong miệng: “Thằng này hôm nay sao thế? Đổi tính à?”

“Cậu út.”

“Ừ.”

“Cậu đã liên lạc với chị đẹp chưa? Người mà con xin số điện thoại cho cậu ấy? Thế nào? Có phải mắt nhìn người của con rất chuẩn không?”

“Lâm Tư Duệ.”

“Dạ?”

“Con rất rảnh sao?” Lãnh Minh Quân đưa cặp mắt không mấy thiện lành nhìn về phía đứa cháu gái nghịch ngợm kia.

Lâm Tư Duệ nhìn thái độ kia của Lãnh Minh Quân liền đưa tay bịt miệng mình lại, cô không muốn chọc giận người này đâu. Nhưng chỉ vài giây sau cô đã không nhịn được mà lên tiếng.

“Cậu không thích chị ấy sao?”

“Chị ấy rõ ràng rất đẹp, rất xứng đôi với cậu mà.”

Lâm Tư Duệ đúng là một người hâm mộ cuồng nhiệt của Trần Hân Nghiên, mỗi lần nhắc đến cô, Lâm Tư Duệ luôn kèm theo một gương mặt rất vào hứng và cũng không kém phần hãnh diện khi nhắc đến Trần Hân Nghiên.

“Con rất thân với cô ấy?”

“Ai ạ? Ý cậu là chị Hân Nghiên?”

“Ừ.”

“Không gọi là thân, chị ấy là thần tượng của con. Con chỉ gặp chị ấy ngoài đời một lần khi đi mua sắm tại một cửa hàng.”

“Ồ.”

“Sao thế ạ? Cậu không thích chị ấy sao?”

“Con lo chuyện của con đi, đừng xen vào chuyện của cậu.”

Lâm Tư Duệ thấy Lãnh Minh Quân mãi không có chút rung động nào với chị đẹp của mình liền phàn nàn: “Chị Hân Nghiên quen cậu không phải là thiệt thòi cho chị ấy lắm sao? Bà ngoại nói đúng, cậu vừa có tuổi vừa khó tính, ai mà chịu được cậu chứ.”