Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 35



Trợ lý Đặng Dương khó chịu với thái độ trong nóng ngoài lạnh của Lãnh Minh Quân nên liền lên tiếng phản bác.

“Cậu không có chuyện gì khác để làm à? Đông Quân trả lương cho cậu không phải ở đây lo chuyện bao đồng.”

“Không phải tôi đang lo cho bà chủ tương lai của Đông Quân sao? Bao đồng gì chứ?” Trợ lý Đặng Dương lẩm bẩm trong miệng.

“Cậu…”

“Tôi đã gửi bài viết của cô Trần sang cho ngài, ngài nhớ xem nhé. Tôi ra ngoài làm việc đây.”

Đặng Dương nói dứt câu liền cầm lấy điện thoại rời khỏi phòng làm việc của Lãnh Minh Quân. Nếu chậm một chút, e rằng cái mạng quèn này của anh cũng chẳng thể giữ được nữa.

Trợ lý Đặng Dương rời đi, Lãnh Minh Quân mới mở bài viết của Trần Hân Nghiên ra xem, phúc chốc lại nhoẻn miệng cười khi đọc được bài viết cô thẳng thừng bác bỏ những lùm xùm tình cái với Đặng Thức Vinh bằng những lời lẽ vô cùng cứng rắn và quyết liệt trước những bình luận gán ghép cả hai.

Bộ phim của Lãnh Minh Quân và Trần Hân Nghiên dù đã lên sóng được một thời gian nhưng vẫn luôn giữ cho mình một sức hút nhất định, trái lại dự án phim của Trần Hân Nghiên và Đặng Thức Vinh liên tục bị công kích, nhiều người hâm mộ còn đặt cả hai lên bàn cân để so sánh.

Đặng Thức Vinh nhìn một lượt các bình luận người hâm mộ để lại dưới bài đăng của Trần Hân Nghiên liền thẳng thừng ném chiếc điện thoại lên bàn, hắn buông miệng chửi: “Mẹ kiếp.”

Trần Hân Nghiên sau khi bị Lãnh Minh Quân phũ phàng thì lại càng quyết tâm theo đuổi anh lại anh hơn. Lâm Tư Duệ nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Trần Hân Nghiên liền lay lay người cô, cất giọng gọi lớn: “Chị Hân Nghiên.”

“Hửm?”

“Chị làm gì mà ngồi đần ra vậy? Chị gọi em ra đây chỉ để ngồi nhìn nhau như này à?”

“Cậu út em… dạo này sao rồi?” Trần Hân Nghiên dè dặt cất giọng hỏi.

“Chị gọi em ra đây chỉ để hỏi cậu ấy sao rồi?”

“Ừ.”

Lâm Tư Duệ: “???”

“Cậu ấy vẫn bình thường, chỉ có điều dạo này cậu ấy cũng ít về nhà chính, bà gọi thì cậu ấy chỉ bảo công việc ở Đông Quân dạo gần đây rất nhiều nên không có thời gian về nhà chính.”

Lâm Tư Duệ nhìn thấy Trần Hân Nghiên ủ rũ liền lo lắng hỏi: “Chị sao thế?”

“À, chị không sao.”

“Mà chị với cậu út em sao vậy? Hai người đang có chuyện gì khó nói sao?”

Không moi được thông tin từ Lãnh Minh Quân, Lâm Tư Duệ quyết định phải tìm hiểu nguyên nhân đằng sau từ Trần Hân Nghiên, cô không thể vụt mất người mợ út này được.

“Giữa bọn chị có chút hiểu lầm. Chị có hơi quá đáng khi thẳng thừng nói chia tay mà chẳng để cho anh ấy có cơ hội giải thích. Chắc là anh ấy đang giận chị lắm.”

“Hiểu lầm chuyện gì ạ?”

“Scandal tình cảm của Lãnh Minh Quân với diễn viên Tường Nhan ấy.” Trần Hân Nghiên xấu hổ nói.

Lâm Tư Duệ đăm chiêu suy nghĩ: “Scandal tình cảm? Diễn viên Tường Nhan?”

“Ừm. Nhưng mà chị lại trách nhầm anh ấy, lại còn bướng bỉnh không cho anh ấy giải thích nên mới xảy ra cớ sự như ngày hôm nay.”

Nghe Trần Hân Nghiên nói, Lâm Tư Duệ liền cười lớn. Trần Hân Nghiên nhìn thấy Tư Duệ cười liền thêm phần ngượng ngùng, cô đưa tay đánh vào tay Lâm Tư Duệ.

“Có gì đáng để cười chứ?”

“Chị Hân Nghiên à, chị là người trong giới giải trí thì chị phải hiểu rõ mục đích của cái cô Tường Nhan kia là gì chứ, sao lại để mình rơi vào bẫy của người khác dễ dàng như vậy? Còn nữa, nếu cậu út em là một người trăng hoa như vậy thì sao dù đã 30 tuổi nhưng cậu ấy lại chẳng có nổi một mối tình nào chứ? Chị không thấy chuyện này rất vô lý sao?”

“Giận quá mất khôn. Lúc đấy chị có nghĩ được gì nữa đâu chứ, đến lúc hiểu rõ mọi chuyện thì cậu em đã phũ phàng với chị rồi.”

“Chị tìm cậu ấy nói chuyện rồi ạ?”

“Ừ. Ở buổi ra mắt phim lần trước chị có gặp.”

“Cậu ấy không đồng ý cho chị cơ hội sao ạ? Em không tin đâu.”

“Em còn nhớ chuyện hôm trước ở quán bar không? Chị nặng lời như thế, giận cũng phải thôi.”

“Chị… vẫn yêu cậu út em chứ? Còn chuyện với Đặng Thức Vinh thì sao ạ?”

“Đương nhiên, nếu không chị ngồi đây ủ rũ với em làm gì?”

“Đặng Thức Vinh muốn chị tạo hint hẹn hò để tạo scandal tình cảm để quảng bá phim nhưng chị từ chối. Không đạt được ý đồ của mình nên hắn quay ra giở trò.”

“Được rồi, Lâm Tư Duệ em sẽ giúp chị. Chị Hân Nghiên, chị nhất định phải là mợ út của em.”

Lâm Tư Duệ và Trần Hân Nghiên cùng nhau lên một kế hoạch để bắt đầu tiếp cận Lãnh Minh Quân một lần nữa. Cô nhất định sẽ không để anh có cơ hội bỏ trốn.

Cả hai liên tục tạo sự chú ý của Lãnh Minh Quân bằng các việc làm vô tri khiến Lãnh Minh Quân bất lực, cháu gái và người yêu liên tục song kiếm hợp bích khiến anh đau hết cả đầu. Một hai lần anh có thể vui vẻ hùa theo nhưng dường như cả hai ngày càng quá đáng, không biết điểm dừng khiến anh không thể tiếp tục chiều theo.

Lãnh Minh Quân nhìn bộ dạng Trần Hân Nghiên và Lâm Tư Duệ say mèm, lại cộng thêm việc cả hai điều khiển xe khi trong người đã có nồng độ cồn khiến Lãnh Minh Quân không thể kìm chế được nữa.

“Trần Hân Nghiên, Lâm Tư Duệ, quậy bấy nhiêu vẫn còn chưa đủ sao? Hôm nay còn cả gan lái xe khi say rượu?”

“Em có suy nghĩ không mà lại nghe theo Tư Duệ làm những chuyện này? Hả?”

“Còn con? Ai dạy con thế này hả Tư Duệ, có tin ngay trong ngày mai con phải về Mỹ không?”

“Không phải lúc nãy còn mạnh miệng lắm sao? Sao bây giờ không trả lời?”

Lâm Tư Duệ bị anh mắng liền cúi đầu, cô biết mình sai khi làm ra những chuyện ngu ngốc này. Lâm Tư Duệ rụt rè lên tiếng: “Cậu út… Con xin lỗi. Cậu đừng la chị Hân Nghiên, là con không đúng, cậu cứ mắng con đi ạ.”

Lãnh Minh Quân im lặng không trả lời, gương mặt vẫn không hề giãn ra một xíu nào, hai hàng chân mày nhíu chặt. Lãnh Minh Quân đi ra làm việc với cảnh sát giao thông xong xuôi mới quay lại chỗ cả hai đang đứng, nghiêm giọng: “Về thôi.”

“Anh Quân.” Trần Hân Nghiên lí nhí gọi.

Lâm Tư Duệ biết ý liền né người sang một bên, cô ghé vào tai Lãnh Minh Quân nói nhỏ: “Con đón xe về trước.”

Lãnh Minh Quân không đáp, Lâm Tư Duệ liền nói lớn: “Cậu mợ cứ từ từ nói chuyện, không làm phiền hai người nữa. Con về trước đây.”

Trần Hân Nghiên thấy Lâm Tư Duệ rời đi liền ngoái đầu gọi: “Ơ kìa, Tư Duệ.”

Lãnh Minh Quân nhìn cô chôn chân tại chỗ liền lắc đầu: “Lên xe. Tôi đưa em về.”

“Còn xe?”

“Xe sẽ có người lái về cho em.”

“Anh Quân.”

Lãnh Minh Quân không đáp, chỉ ra dấu hiệu cho Trần Hân Nghiên nói tiếp.

“Anh… Em xin lỗi. Anh đừng giận nữa, có được không?”

“Hình như tôi đâu có tư cách để giận em đâu đúng không? Cho nên em không cần phải xin lỗi, lên xe đi, tôi đưa em về Trần gia.”