Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 36



Lãnh Minh Quân nói xong, cũng không để ý đến vẻ mặt của Trần Hân Nghiên lúc ấy, anh đưa tay mở cửa xe: “Ngồi vào.”

Thấy cô vẫn đứng im tại chỗ, cúi gầm mặt xuống, Lãnh Minh Quân liền lại gần cô, anh cúi người định bế cô lên thì phát hiện cô nhóc đang thúc thít khóc.

“Ai làm cái gì mà khóc?” Lãnh Minh Quân gằn giọng.

Trần Hân Nghiên bị anh mắng liền lên tiếng phản bác: “Tôi không có khóc. Cái đồ phũ phàng nhà anh.”

“Ừ. Giờ thì lên xe, tôi đưa em về.”

“Về đâu?” Trần Hân Nghiên ngước mặt lên nhìn anh, gương mặt xinh đẹp bây giờ đã tèm nhem nước mắt nước mũi.

“Trần gia.”

Trần Hân Nghiên nghe anh bảo sẽ đưa cô về Trần gia, trong lòng liền cảm thấy lo lắng. Cô không thể để mọi người nhìn thấy bộ dạng cô như lúc này, nếu không cô sẽ bị ba mẹ giáo huấn một trận cho ra trò. Trần Hân Nghiên thấp giọng thương lượng: “Không về đó, có được không?”

Lãnh Minh Quân thẳng thừng đáp: “Không.”

“Ừ, vậy không cần làm phiền tới anh. Tôi tự về được.”

“Tự về được? Em định lái xe về trong bộ dạng này sao?”

“Hửm? Sao không trả lời?”

“Em còn bướng bỉnh thì đừng trách tôi quăng em lại đây. Lên xe.”

“Ừ, vậy anh cứ mặc tôi đi. Dù sao anh cũng đâu còn yêu tôi, hà cớ gì phải ở đây nổi nóng với tôi chứ.” Trần Hân Nghiên nổi cáu khi liên tục bị Lãnh Minh Quân trách mắng.

Lãnh Minh Quân chẳng nói chẳng rằng, anh cúi người bế thốc cả người cô lên, nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào ghế lái, cẩn thận gài dây an toàn rồi mới ngồi vào ghế lái, nhấn ga lái xe rời đi.

“Tôi đã bảo không về Trần gia rồi cơ mà.”

Lãnh Minh Quân nhìn dáng vẻ của cô liền cười khẩy: “Biết sợ sao còn làm? Bộ dạng ngày hôm nay của em nếu để đám báo chí bắt gặp thì sao hả? Em nghĩ cái gì trong đầu vậy Hân Nghiên.”

“Nhớ anh nên muốn gặp anh.” Trần Hân Nghiên lí nhí đáp.

“Nhớ tôi? Tôi không ở quán bar mà nhớ tôi thì chạy đến quán bar tìm.”

Trần Hân Nghiên: “…”

Lãnh Minh Quân bẻ lái, không đưa cô về Trần gia nữa, anh đưa cô về căn biệt thự ngoài ngoại ô. Trần Hân Nghiên thấy anh chuyển hướng liền mừng thầm.

Chiếc siêu xe lao nhanh trên đường, Lãnh Minh Quân cũng không nói chuyện với cô, mặc cho Trần Hân Nghiên tìm mọi cách để bắt chuyện nhưng đáp lại cô chỉ là một bầu trời im lặng, Lãnh Minh Quân chỉ tập trung lái xe.

Chiếc xe dừng trước căn biệt thự, Lãnh Minh Quân hờ hững đi vào bên trong: “Vào hay ngồi đây là tùy em.”

Trần Hân Nghiên mở cửa xe bước xuống, hớn hở đáp: “Vào, đương nhiên là phải vào rồi.”

Lãnh Minh Quân cất bước đi vào trong, Trần Hân Nghiên thấy thế cũng vội vàng chạy vào theo. Lãnh Minh Quân đi vào phòng ngủ lấy một bộ quần áo thoải mái đưa cho Trần Hân Nghiên.

“Cầm lấy.”

Trần Hân Nghiên nhận lấy quần áo để đi tắm, thay quần áo, trở ra đã nhìn thấy anh đang nấu canh giải rượu cho cô. Thấy cô ra, anh đưa tay ra dấu hiệu cho cô đi lại.

“Uống đi.”

Trần Hân Nghiên khách sáo đáp: “Cảm ơn, làm phiền anh rồi.”

“Biết làm phiền người khác thì đừng có làm ra những chuyện ngớ ngẩn.”

“Anh… anh chê em phiền sao?”

“Ừ.”

“Vậy thì xin lỗi Lãnh tổng nhé, em sẽ còn làm phiền anh dài dài, có thể là cả đời này chẳng hạn.” Trần Hân Nghiên nhoẻn miệng cười hớn hở.

Lãnh Minh Quân: “…”

“Uống xong thì về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi đưa em về.”

Trần Hân Nghiên một hơi uống sạch chén canh giải rượu. Lãnh Minh Quân nhìn thấy cô đã uống xong thì quay về phòng nghỉ ngơi. Trần Hân Nghiên thấy anh rời đi liền vội vàng lao đến ôm chầm lấy anh.

“Anh đừng đi.”

“Em biết em sai rồi. Tại sao anh lại giận lâu như vậy chứ?”

“Anh… anh không còn thương em nữa sao?”

Lãnh Minh Quân đứng yên chăm chú nghe cô nói, tay vẫn giữ yên vị trí, không hề có ý định ôm lại cô mà vỗ về. Hồi lâu mới nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.

“Em say rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Em không có say, tại sao anh cứ trốn tránh em như vậy chứ?”

“Tôi không trốn tránh em.”

Trần Hân Nghiên ôm chầm lấy anh, nhón chân hôn lên gò má anh, sau lại gần đến môi anh như thể sợ anh sẽ đi mất vậy. Lãnh Minh Quân hơi sửng sốt nhưng trên mặt vẫn lạnh tanh, không để lộ biểu cảm gì, cũng không hôn đáp trả lại cô.

Trần Hân Nghiên thấy anh không phản ứng nhưng vẫn cố chấp hôn lấy anh, bàn tay to gan mà lần mò xuống bên dưới. Lãnh Minh Quân bất ngờ bị cô tấn công, anh trở tay không kịp, đợi đến khi anh phản ứng lại được thì bàn tay nhỏ nhắn kia đã chạm vào bên dưới của anh.

Lãnh Minh Quân nắm lấy đôi vai gầy của Trần Hân Nghiên, hơi thở anh trở nên rối loạn trước hành động của cô, đôi mắt tối lại, anh nhíu mày nhắc nhở: “Đừng có lộn xộn.”

Cô không có ý định trả lời anh, cứ như vậy hôn lấy hôn để môi anh. Hô hấp của cô cũng dần trở nên bất ổn, cả người mềm nhũn ra, cổ và hai tai đều đã ửng hồng lên.

Trần Hân Nghiên buông môi anh ra, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết cam đảm hỏi anh một câu: “Anh… có muốn không?”

Câu nói vừa thốt ra, Trần Hân Nghiên liền hối hận, ai đời lại đi hỏi thẳng thừng như vậy chứ. Nhưng cô vẫn mặc kệ, cô nhất định sẽ không để Lãnh Minh Quân tiếp tục né tránh, hôm nay cô nhất định phải có được cái gật đầu của anh.

Sự gần gũi thân thể dường như thật sự có thể khiến cho mối quan hệ của cả hai phát triển rõ rệt. Từng cử chỉ vụng về của cô nhưng cũng đủ khiến cả người Lãnh Minh Quân nóng lên, rạo rực theo từng hành động của Trần Hân Nghiên.

Cả gương mặt của cô đỏ bừng như thể bị ngọn lửa nóng bỏng trong người hơ nóng. Trần Hân Nghiên ngần đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh đang rưng rưng nước mắt, giọng cô vừa mềm vừa thấp: “Em đã nhận sai rồi, anh còn muốn bắt nạt em đến bao giờ hả?”

Lãnh Minh Quân chăm chú ngắm cô, ngón tay nhẹ nhàng gạt đi nước mắt trên đôi mắt long lanh kia: “Anh không bắt nạt em. Em nói đúng, chúng ta đã chia tay, anh không nên quản em nhiều như thế.”

Trần Hân Nghiên mím chặt môi, căng thẳng đáp: “Anh thật sự không còn yêu em sao?”

Lãnh Minh Quân lại chọn cách giả điếc, vờ như không nghe thấy câu hỏi của cô. Trần Hân Nghiên cắn chặt môi: “Sao anh không trả lời? Câu hỏi của em làm khó anh sao?”

Lãnh Minh Quân lắc đầu: “Không khó.”

“Vậy anh trả lời đi, anh có còn yêu em không? Suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời em.”