Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 46: Gặp Gỡ Người Phụ Nữ Kỳ Quái



Chi Lan lau nước mắt đi thẳng không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần, cô lang thang trong không gian mênh mông, trời càng lúc càng u ám, nhưng có đen tối cách mấy cũng không bằng những vỡ vụn trong lòng. Cô vừa đi vừa mò mẫm tìm trên đất, Chi Lan muốn tìm hai cành cây thẳng, nhưng tuyết trắng phủ đầy khắp nơi, tìm được cành cây như cô muốn dường như là vô vọng.

“Cô gái.”

Tiếng gọi già nua khiến Chi Lan giật mình ngoảnh đầu lại, cách xa nơi cô đang đứng một khoảng xuất hiện một người phụ nữa kì lạ, bà ta khẽ gọi cô giọng rất nhỏ nhưng lại nghe rõ lạ thường.

Trông thấy Chi Lan ngẩn ngơ, bà ta lại gọi thêm một lần nữa: “Cô gái.”

Người phụ nữ cất giọng gọi lần thứ hai, Chi Lan khẳng định bản thân mình không ảo giác, trước mặt cô chắc chắn có người. Giữa nơi hoang vu như dốc núi Jabal Althalj, tại sao lại xuất hiện người này. Hơn nữa người này không phải người Trung Đông, cũng không giống người bản xứ. Chi Lan nheo mắt cố nhìn rõ gương mặt người phụ nữa kia, tuổi tác không thấp, trên gương mặt xuất hiện kha khá nếp nhăn, cô nhìn qua một lượt, cuối cùng quyết định nhấc chân tiến về phía trước. Khi đến gần hơn cô phát hiện ra dưới mắt bà ta có một nốt ruồi lệ.

Dường như có một thứ ma lực nào đó thôi thúc Chi Lan mở miệng, cô vô thức hỏi: “Bà gọi tôi?”

Người phụ nữa kia gật đầu, bà trỏ tay vào áo giữ nhiệt trên người Chi Lan: “Tôi lạnh quá, cô có thể đổi cái áo này với tôi không?”

Cô ngạc nhiên nhìn bà ta, đề nghị kì quặc thế?

Bà ta tiếp tục nói: “Đổi cái áo của cô lấy hai cây gậy đi núi này.”

Lời bà ta nói mang theo một chút tà mị, cô cúi đầu nhìn hai cây gậy đi núi trong tay bà ta, đích thực đây chính là thứ cô đang cần tìm. Một sự trùng hợp khiến cô ngỡ ngàng, từ đâu ra xuất hiện người phụ nữ trao đổi lợi ích với cô, hơn nữa toàn thân bà ta được phủ một lớp bí ẩn khó lường nào đó. Nhìn kiểu nào cũng thấy quái dị.

“Đổi chứ?” Bà ta hỏi một lần nữa.

Chi Lan nhìn hai cây đi núi thật lâu, cô rất cần chúng, chắc chắn phải đổi rồi. Cô gật đầu, vội vàng cởi áo giữ nhiệt ra, gió lạnh thổi vào khiến mặt cô tái đi ngay lập tức. Người phụ nữ bí ẩn đổi hai cây gậy đi núi cho Chi Lan, bà ta nhìn cô thật lâu, không chút kiêng dè nhìn thẳng vào mắt.

Một lúc sau bà ta nói: “Mắt cô rất sáng, đánh đổi rất nhiều mới có được.”

Từng câu từng chữ của người phụ nữ trước mắt khiến cô sửng sốt, chỉ một câu này thôi, cô có cảm giác như bà ta hiểu rõ cả cuộc đời của cô, rõ tường tận mọi ngóc ngách. Ngay cả câu “đánh đổi rất nhiều mới có được” cô có cảm giác nó không chỉ có một tầng nghĩa. Người phụ nữ bí ẩn nở một nụ cười, sau đó bà ta khoác áo rời đi, hướng bà ta đi là hướng ngược lại với cô.

Chi Lan cầm gậy đi núi trong tay, cô nhấc chân chạy theo.

“Rốt cuộc bà là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?”

Bước chân người phụ khựng lại, bà ta nghiêng mặt nhìn, góc nghiêng thần bí càng tôn lên nốt ruồi lệ dưới mắt.

“Bóc quẻ xấu, không đành thấy cố nhân gặp nạn.”

“Đi nhanh lên đi, cô gái.” Dứt lời bà ta vẫy vẫy tay, thân hình bị gió tuyết thổi mờ dần.

Cô ngẩn người nhìn bà ta, cảm giác kì lạ ngột ngạt dâng lên trong lòng.

Người phụ nữ này dường như có mối liên quan nào đó thắt chặt cuộc đời cô.

Tìm được thứ mình muốn, Chi Lan ôm hai cây gậy đi núi quay về phía hốc đá, cô gạt bỏ chuyện gặp người phụ nữa kì bí sang một bên, bây giờ là lúc tăng tốc đưa Thế Huân ra ngoài.

***

Trong hốc đá.

Thế Huân tựa lưng vào tường đá cứng nhắc, tĩnh lặng nâng mắt nhìn ra ngoài. Gió tuyết ngày càng nổi lên nhiều hơn, giống hệt trận gió lớn ngày hôm qua vậy. Anh nghiêng đầu thôi không nhìn cảnh vật bên ngoài, người đã đi lâu rồi, không cần phải dõi theo nữa.

Anh nhắm hai mắt dưỡng thần một chút, nhưng tâm vẫn không tịnh, trong lòng loạn lên, linh cảm mách bảo phải nhìn ra ngoài một lần nữa. Thế Huân nghiêng đầu, đôi mắt đen hé mở hướng ra bên ngoài. Đôi đồng tử của anh bất giác mở to, cả người cứng đờ, đập vào mắt Thế Huân là bóng dáng nhỏ nhắn đội gió tuyết phóng như bay về phía này. Áo giữ nhiệt trên người cô biến mất khiến thân hình gầy gò lộ ra ngoài mặc kệ cho gió tuyết vùi dập. Thế Huân nhướn người muốn xông ra ngoài ôm lấy cô gái kia vào lòng, chắn bằng hết gió tuyết cho cô, nhưng sức lực không cho phép, anh chỉ có thể nhích người ra ngoài một chút.

Hai mắt anh tối đi, tức giận đấm mạnh vào hốc đá, máu từ tay tuôn ra ngay lập tức. Thế Huân xem đau đớn này là hình phạt dành cho sự vô dụng của anh. Bóng dáng Chi Lan ngày càng rõ hơn, dần dần hiện lên trước mắt, quần áo đã bám đầy tuyết, bờ môi trắng bệch nhưng đóng băng, toàn thân cô run cầm cập nhưng vẫn cố ôm gặt gậy trong tay.

Thế Huân thu lại vẻ bất lực, anh lạnh lùng nhìn cô, hai mắt trừng trừng đáng sợ.

“Tôi bảo em thế nào?”

Chi Lan chui thẳng vào trong hốc đá cô không trả lời anh, cúi người đặt gậy đi núi xuống đất, sau đó xé thêm một lớp áo mỏng bên trong.

Sự im lặng chống đối của Chi Lan khiến anh càng tức giận hơn, gió bên ngoài đã nổi nếu cô không đi nhanh có lẽ hai người sẽ tiếp tục mắc kẹt. Thế Huân vươn tay giữ chặt cổ tay cô, đôi mắt đen như thợ săn mồi hung hãn nhìn nhìn con thỏ đoản mệnh trong tay, tựa như con mồi phản kháng thêm chút nào nữa, nó sẽ bị nã cho chết tươi.

“Tôi bảo em cút đi, em nghe không hiểu à?”

“Buông ra!” Cô lạnh lùng hất tay anh ra, sau đó Chi Lan nhanh như cắt vươn tay bịt miệng Thế Huân lại.

Mặt mũi cô lúc này đáng sợ không kém vẻ dọa người của anh là đau, đôi mày xinh đẹp cau lại, mắt nâu trừng lên dọa ngược lại anh. Cô thẳng tay rút súng ở thắt lưng ra, không chút kiêng nể chĩa thẳng vào người anh.

Mấy tháng trước anh đã dạy cho cô một bài học về chủ động, người chủ động trước là người lợi thế kiểm soát con mồi, bất cứ lúc nào cô muốn, cô có thể nghiền nát đối phương.

Hành động của Chi Lan khiến Thế Huân ngỡ ngàng, anh nhìn súng chĩa vào tim một lúc, sau đó ngước mắt nhìn Chi Lan, bất chợt mắt anh nheo lại.

Đây có phải là Chi Lan của anh không?

“Súng của anh hết đạn, nhưng của em thì còn, anh đuổi em đi nữa thì đừng trách.”

Cô thật sự phát điên rồi, sự chở che bất chấp của anh làm cô phát điên.

Chi Lan làm sao không biết Thế Huân đang nghĩ gì, anh cố ý nói mấy lời như thế để đuổi cô đi. Anh muốn cô thoát thân trước, nhưng Chi Lan thà chết cóng còn hơn bỏ anh mà đi. Thế Huân lúc nào cũng lợi dụng việc ra lệnh ép buộc cô phải làm theo, bây giờ mệnh lệnh đối với cô chỉ là trò đùa mà thôi. Người chiếm ưu thế mới là người có quyền ra lệnh.

“Anh thích ra lệnh với em như vậy, bây giờ đến lượt anh.”

“Anh đi theo em, đó là mệnh lệnh.” Chi Lan dứt lời, họng súng càng dí mạnh vào người anh hơn.

Thế Huân ngẩn người nhìn bộ dạng hung hăng đáng sợ của Chi Lan, mặt mũi cô hầm hầm, tay cầm súng lạnh lẽo. Chẳng hiểu vì sao khóe môi anh lại cong lên thích thú, thậm chí anh còn cười nữa.

Sắc mặt Chi Lan càng xấu đi, cô đang bị con mồi xem thường, rõ ràng con mồi biết cô là thợ săn dỏm, nó không những không sợ mà còn cười cô. Lần đầu tiên tạo phản đã thất bại thảm hại rồi, cảm giác này không dễ chịu chút nào.

Thế Huân thích thú nâng mắt nhìn Chi Lan, con thỏ gặm cà rốt anh nuôi trong nhà hôm nay đã biết cắn ngược lại anh rồi. Bộ dạng thỏ con dọa thợ săn rất nghiêm, mang đậm phong thái bức người của anh, Chi Lan đúng là trò giỏi. Nhưng anh không thấy sợ, ngược lại còn cảm thấy rất hài lòng.

Cảm giác thất bại dâng lên trong lòng cô, Chi Lan chán nản cất súng đi, cô ngồi thụp xuống không nói với anh một lời nào nữa. Dùng hai cây gậy đi núi thay cho hai thanh nẹp kẹp chặt chân trái của Thế Huân, lấy vải từ chiếc áo mới xe buộc chặt, cố định cái chân gãy cho anh. Đây là cách sơ cứu tạm thời, ít ra chân phải được giữ thẳng.

Thế Huân cụp mắt nhìn cô giận dỗi nẹp chân cho anh, mắt hơi đo đỏ trong đáng thương vô cùng. Cô không có gan bắn chết anh, anh thừa biết điều đó, nhưng lần này Thế Huân không muốn đuổi cô đi nữa. Anh chỉ muốn ở bên cạnh Chi Lan.

Anh hắng giọng: “Mạng của anh từ giờ là của em.”

Chi Lan đã buộc chân xong, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Mệnh lệnh thì sao?”

“Nghe em.”

Vẻ mặt hờn dỗi hoàn toàn biến mất, hai mắt cô sáng lên, khóe môi bất giác nở thành một nụ cười. Nhân lúc kiểm soát được Thế Huân, cô mặc cả thêm: “Từ giờ về sau không được ra lệnh cho em nữa.”

“Nghe em.” Anh đáp.

“Có chuyện gì cũng không được giữ trong lòng một mình.”

“Nghe em.”

“Không được lừa em nữa.”

Anh nheo mắt: “Lừa em cái gì?”

Bất chợt gò má cô đỏ lên, cô cắn môi: “Anh ngẫm lại xem bản thân đã lừa em cái gì.”

Thế Huân nhận ra ngay vấn đề “lừa” mà Chi Lan nhắc đến, rõ ràng hôm đó anh không lừa cô, anh không có nói sẽ buông cô ra.

“Anh cười cái gì?” Chi Lan thẹn quá hóa giận, cô gắt lên.

“Được rồi, mọi việc đều nghe em hết.”

Không nhiều lời thêm nữa, cô dìu anh ra khỏi hốc đá ngay lập tức. Thế Huân đứng dậy được rồi, anh cởi áo giữa nhiệt khoác lên người cả hai, tay choàng qua vai Chi Lan, hai cơ thể nương tựa vào người nhau tạo thành chút ít hơi ấm. Chân Thế Huân được nẹp lại, di chuyển đỡ khó khăn hơn nhiều, cả hai cùng nhau dò dẫm trên tuyết, di chuyển về phía trước.

Hai người cứ thế chầm chầm bước đi, đi thêm một đoạn dài. Từ xa xuất hiện một đội tuần tra ráo riết tìm người, cô nghe loáng thoáng thấy giọng Nhất, anh ấy lo lắng gào lên: “Tìm kĩ vào, tìm cậu cả cho bằng được.”

“Khẩn trương lên trước khi gió tuyết nổi thêm trận nữa.”

Thế Huân thoáng ngạc nhiên, Nhất không bảo toàn thuộc hạ và cho người tìm anh ngay khi trời có gió tuyết lớn. Điều này là điều cấm kị đối với anh, tuyệt đối không được làm những chuyện bất lợi gây tổn thất thuộc hạ. Nhưng phút này anh thấy Nhất trái lệnh cũng không sao, nó còn vô tình trở thành vận của anh.

Chi Lan điên cuồng vẫy tay hô to: “Nhất! Ở đây!”

“Ở đây!”

“Ở đây này!”

Tai Nhất thính, Chi Lan vừa gọi đã nghe thấy, anh ta dẫn thuộc hạ tiến về phía hai người, Chi Lan cũng dìu Thế Huân tiến lên phía trước, không lâu sau hai bên đã chạm mặt nhau.

“Cậu cả, chân cậu gãy rồi.” Nhất hốt hoảng nhìn chân trái Thế Huân.

Thế Huân gật đầu.

Nhất vội vàng sai người đến cõng anh đi trước, cánh cứu trợ chỉ ở gần đây. Chi Lan vẫn còn có thể đi được, cô theo sau Nhất, nhìn ngó một lúc chợt nhớ ra điều gì đó.

“Nhất, anh có thấy người đàn bà kì lạ nào xuất hiện gần đây không?”

Nhất hơi ngạc nhiên, anh ta ngoảnh đầu: “Tôi gặp được một người phụ nữa mặc áo giữ nhiệt của mợ cả, dưới mắt bà ta có một nốt ruồi.”

Chính xác là người đàn bà kì bí đó rồi.

Nhất nói thêm: “Bà ta chỉ hướng cho tôi đi tìm, nếu không chúng tôi đã không đủ thời gian tìm hai người trước khi trời nổi cơn giống thứ hai.”

“Bà ta đâu rồi?” Cô vội vàng hỏi, cô muốn gặp lại người phụ nữa đó một lần nữa.

Nhưng không như Chi Lan mong đợi, anh ta lắc đầu: “Biến mất rồi.”

Biến mất rồi?

Dựa vào sức lực của bà ta, làm sao có thể biến mất giữa thời tiết và địa hình khắc nghiệt thế này được.

Rốt cuộc là bằng cách nào?