Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 47: Trở Nặng



Hai người may mắn thoát nạn nhờ vào người phụ nữ kì lạ ngày hôm đó, cô cho thuộc hạ tìm thử một vòng nhưng bà ta bặt vô âm tín, có tìm cách mấy cũng không ra. Người phụ nữa kia giống như ảo ảnh lập lòe trong tuyết, hiện hình một lúc rồi tan biến vào hư không. Hình ảnh cùng câu nói của bà ta khắc sâu vào tâm trí Chi Lan, khiến cô nằm giường bệnh mà lòng không yên chút nào.

Giường bệnh của Thế Huân ngay bên cạnh cô, anh xoay đầu thấy cô nhìn trần nhà chằm chằm, hàng mày cau lại, chơi một trò đuổi bắt với những suy nghĩ trong đầu. Anh lên tiếng: “Nghĩ gì thế?”

Chi Lan xoay người nhìn anh, chân trái Thế Huân đã được băng bó tỉ mỉ, hết ngày hôm nay cả hai người có thể xuất viện rồi.

Cô nghĩ ngợi một lúc mới đáp lời anh: “Hai cây gậy đi núi mà em tìm được ngày hôm đó…”

Thế Huân nhớ cây gậy mà cô đề cập đến, nó cũng là một dấu chấm hỏi trong anh, giữa gió lớn suýt bão như thế, Chi Lan tìm đâu ra hai cây gậy như vậy?

“Ở đâu ra?” Anh hỏi.

“Một người phụ nữ quái lạ cho em.” Cô thành thật nói thẳng với anh, Chi Lan tiếp tục nói: “Bà ta rất kì lạ, dưới mắt có một nốt ruồi lệ, hơn nữa…”

“Bà ta nói mắt em sáng là do đánh đổi rất nhiều, em có cảm giác như bà ta biết tất cả về em.”

Thế Huân trầm ngâm, mãi một lúc cô mới nghe lời anh đáp: “Em đang kể chuyện cổ tích à?”

Cô thở dài, đúng là kể ra nghe rất khó tin, nhưng đó hoàn toàn là sự thật.

Câu chuyện về người phụ nữ kỳ lạ dần dần khép lại trong vô vọng, ngày cuối trước khi về Lâm Thượng, Chi Lan vẫn cho người truy tìm lần cuối, kết quả vẫn như ban đầu, không có chút dấu vết nào.

Hai người lên chuyên cơ quay về Lâm Thượng, tình trạng sức khỏe đã ổn định trở lại, chỉ có chân trái bị gãy của anh phải bó bột cứng ngắc, đi đứng khó khăn.

Thế Huân tận dụng thời gian trên máy bay, mở điện thoại kiểm tra một số báo cáo công việc. Hộp mail đến đã đầy, mail đầu tiên trong hộp thư đến lọt ngay vào mắt anh, Thế Huân cau mày, lập tức mở xem mail.

From: Venn.

Gửi lời hỏi thăm tình hình sức khỏe ông lớn nhé!

***

Thay đổi nhiều chặn bay khác nhau, kết thúc mấy ngày ròng rã trên máy bay, cuối cùng Chi Lan cũng về đến Lâm Thượng.

Sắc mặt khó coi của Thế Huân từ trên máy bay đến khi đáp xuống đất liền vẫn giữ nguyên như một. Anh siết chặt điện thoại trong tay, cho người lái xe về thẳng biệt thự riêng. Hàm ý của mail Venn gửi làm khiến anh cảm thấy bất an.

Quản gia Nhân nhận được thông báo hôm nay cậu mợ cả quay về, ông ấy đã đứng chờ sẵn từ lâu.

Thế Huân chỉ gật đầu với ông ấy một cái, sau đó nhanh chân bước thẳng vào trong, anh muốn gặp ông nội ngay. Chi Lan vẫn chưa biết chuyện, trong lòng cô thầm thắc mắc tại sao anh lại gấp như vậy.

Bác Nhân đi ngay bên cạnh cô, ông ấy không giấu được lo lắng nữa, vội nói: “Bệnh suyễn của ông lớn tái phát rồi.”

Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn bác quản gia: “Thật ư? Ông vừa mắc chứng suy hô hấp, bây giờ lại tái phát hen suyễn?”

Sắc mặt bác quản gia rất tệ.

“Bác sĩ Du đã cho ông lớn thở máy rồi.”

Đã phải thở máy rồi ư? Chuyển biến bệnh tình của ông nội quá nhanh. Cô và Thế Huân vắng nhà chưa đầy hai tuần nữa mà? Bước chân Chi Lan không thể nào chậm rãi được nữa, nhất định Thế Huân đã biết chuyện, nên anh mới gấp gáp như vậy. Cô nhấc chân chạy thẳng vào trong nhà, phải xem tình hình của ông nội ngay lập tức.

Chi Lan băng qua phòng khách rộng lớn, mũi chân dồn dập hướng về phía căn phòng sau, người giúp việc đứng bên ngoài đợi hầu rất đông, có lẽ Thế Huân đã vào trong gặp ông trước rồi. Người giúp việc trông thấy cô lập tức cúi đầu thưa: “Mợ cả.”

Cô không còn tâm trạng để tâm đến bọn họ, lướt ngang qua hàng người, vươn tay toan mở cửa.

Cạch.

Cửa đã bị khóa từ bên trong, đôi mày cô khẽ cau lại. Ông và Thế Huân có việc riêng. Chi Lan không kìm được lo lắng trong lòng, đi qua đi lại trước cửa không biết bao nhiêu vòng, không biết tình hình của ông thế nào, sắc mặt của bác quản gia rất xấu. E rằng…

“Cô về rồi.”

Giọng nam ấm áp phát lên ngay sau lưng, Chi Lan bất giác xoay người lại, chủ nhân của giọng nói là Hoài Du. Anh ta nhìn cô một lúc lâu, cô nhận ra ánh mắt của Hoài Du rất khác, dường như là dịu dàng hơn. Song, cách nhìn như thế khiến cô nâng cao cảnh giác, Chi Lan gật đầu một cái thay lời chào Hoài Du.

Hoài Du cũng không sấn tới áp sát cô như thường ngày, anh ta giữ một khoảng cách nhất định.

“Từ khi tỉnh lại tôi chưa một lần thấy cô, đây là lần đầu tiên đấy.”

Cô không đáp lời câu nói kia mà rẽ hướng hỏi chuyện ông nội: “Ông bị làm sao thế? Rõ ràng đã khỏe lại rồi mà.”

“Phòng trầm hương cháy cuốn theo tấm ảnh của ông lớn chụp cùng phu nhân, ông không tìm lại được nên tinh thần suy sụp ngã bệnh.”

“Ông Tuấn đã có tuổi, phổi tổn thương sau đám cháy cộng thêm sức khỏe tinh thần suy nhược. Đổ bệnh là chuyện hiển nhiên, bệnh cũ tái phát, bệnh mới chồng lên, thần thánh cũng không tránh được kiệt quệ.”

Xem ra tình hình không mấy khả quan, ông nội thích phòng trầm hương như vậy, số trầm hương đó lại có giá trị liên thành, bị lửa nuốt sạch sẽ chỉ còn tro tàn. Tổn thất lớn như thế, ông nội gục ngã cũng phải. Chi Lan nghe nói ông phải thở máy, thông thường bệnh nhân thở máy thì bệnh tình rất nghiêm trọng.

“Chữa thế nào đây?” Cô vội hỏi.

“Tạm thời thở máy một thời gian, tôi sẽ kết hợp với thuốc đặc trị xem sao. Nếu không ổn thì phải tiến hành phẫu thuật lắp ống thở.”

***

Bên trong phòng bệnh.

Ông Lê Tuấn gầy đi rất nhiều, người chỉ còn da bọc xương, hai mắt thất thần nhìn vào một khoảng vô định trên không trung. Máy thở bao trùm lấy khuôn miệng nhăn nhúm, truyền từng hơi oxi hỗ trợ ông hít thở. Ông Tuấn cảm thấy phổi mình như bị nghẹn, mỗi lần hít thở nó căng ra đau nhói.

Thế Huân ngồi bên giường nắm chặt bàn tay nhăn nheo, dáng vẻ lãnh đạo kiêu ngạo đã hoàn toàn biến mất, cuối cùng ông nội chỉ là một ông lão tuổi già sức yếu mà thôi.

“Bà mất lâu lắm rồi, ông hiểu mà.”

Đáy mắt mỏi mệt của ông Tuấn xáo động, những ký ức thời trai trẻ kéo về tâm trí ông. Trầm Hương mất rất lâu rồi, ông không còn nhớ rõ là bao nhiêu năm, ông không đếm bởi đâu đó trong Lê Tuấn vẫn không tin Trầm Hương đã chết. Thứ kỉ niệm duy nhất có chứa bóng dáng hai người đã cháy sạch, ông nhắm mắt lại ngăn cảm giác thất vọng trào dâng.

“Đừng tự hành hạ mình nữa, cái gì đã qua ông cứ để nó qua đi.” Thế Huân chậm rãi nói, anh biết căn phòng trầm hương giá trị liên thành chỉ là một lớp ngụy trang. Ông nội không thích loại cây gỗ đó, ông chỉ thích cái tên của nó thôi, vì nó là tên của bà nội.

Ông đã từng cố chấp ép ba anh lấy mẹ cũng vì lẽ đó, tâm nguyện của bà nội là muốn Phùng Linh được gả cho Thế Bình. Thuở còn trẻ ông nội đã bỏ lỡ rất nhiều tâm nguyện của bà, khi chết lại moi nó ra thực hiện cho bằng hết.

Mất tất cả rồi mới ôm chấp niệm tìm lại, làm sao có thể nữa?

Ông Lê Tuấn nhếch môi cười, ông cười Thế Huân hay đang cười chính ông đây? Không ai trong hai người biết rõ, ông vươn tay kéo máy thở xuống, khó khăn nói: “Con bảo ta chuyện đã qua đừng tìm lại nữa, con thì sao?”

“Chuyện Bình và Linh, con tường tận hết còn gì?”

Quả nhiên không qua mắt được ông nội, Thế Huân âm thầm điều tra về ba mẹ, ông biết hết. Anh cũng đoán được là ông biết, thậm chí là ngầm cho phép anh tìm hiểu. Có lẽ ông nội cho rằng anh đã đủ cứng cáp để hiểu hết dây mơ rễ má phức tạp của nhà họ Lê. Thế Huân đã trưởng thành, anh biết phân định trái phải.

Thế Huân không phủ nhận câu vạch trần của ông, nếu ông đã thẳng thắn như thế, anh không ngại hỏi tới: “Ông vẫn còn một đứa cháu khác?”

“Nhà họ Lê chỉ có con là cháu đích tôn của ta.”

“Đứa bé trong bụng người đàn bà Pháp…”

“Nghiệp chướng không đủ tư cách” Ông Lê Tuấn cắt ngang lời anh, ông không muốn đề cập đến chuyện quá khứ nữa vì thế câu chuyện rẽ hướng thành công việc làm ăn: “Dạo này điều hành lô hàng thế nào rồi?”

“Không thuận lợi, băng bọn Venn liên tục nhắm đến phi vụ làm ăn là nhà họ Lê đảm nhận, mục đích chỉ là chống phá hạ bệ uy tín.”

“Ồ! Cái bọn rách nát lộng hành quá nhỉ?”

Ông Lê Tuấn từng nghe qua băng đảng mới nổi, thằng cầm đầu tên Venn, trước giờ hắn chưa từng lộ mặt.

“Venn có thể là con của Helen, động cơ chống phá rất rõ ràng, mục đích nhắm thẳng vào mạng người.”

Đứa trẻ năm đó có lá gan lớn như vậy sao? Xem ra cũng không phải là một kẻ tàn phế, ít ra còn có thể rục rịch phản kháng, không làm mất mặt nhà họ Lê. Hiện tại ông không muốn nhắc về chuyện quá khứ, trước mắt còn có chuyện thú vị hơn. Ông nói: “Điều tra thêm đi.”

Sau đó ông Lê Tuấn đề cập vào chuyện chính: “Ba ngày nữa là tiệc mừng thọ ông chủ Tây Đô, có thể Tây Đô nhân dịp này công bố người thừa kế cũng nên, chuyện như thế này không thể thiếu mặt nhà họ Lê.”

Tiệc mừng thọ ông chủ Tây Đô sáu mươi tuổi, cũng có thể là ngày vinh quang của Huỳnh Khang, dạo gần đây Tây Đô không muốn ngồi một ghế, hướng về một người. Thế Huân cũng muốn đến xem thử cái ghế mới nhà họ Huỳnh muốn ngồi, rốt cuộc là hoàn hảo đến mức nào. Có thể khiến nhà họ Huỳnh lay động, chắc chắn là mối lợi ích không tồi.

“Con sẽ đến.” Thế Huân đáp.

“Nể tình phục tùng nhiều năm, nhắc nhở nhỏ nhẹ thôi.”

“Con hiểu rồi.”