Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 48: Tiệc Mừng Thọ



📌Warning: Cảnh báo chương truyện có yếu tố bạo lực, tình tiết chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, tuyệt đối không được thực hiện theo.

Thế Huân giao lại công việc quan sát hàng hóa cho Tứ và Nhị. Chân trái anh gãy không tiện đi đứng và anh cũng muốn ở nhà chăm ông nhiều hơn. Thế Huân chỉ gãy chân trái nhưng anh nhất quyết ngồi hẳn xe lăn, anh cho rằng đi đứng không thể hiên ngang vậy thì ngồi một chỗ áp đảo người khác còn hơn. Chi Lan nghe xong lý do này, cô chỉ biết nhún vai, quá quen với mấy cái lí lẽ ngang tàng của anh.

Mãi đến ngày dự tiệc tại nhà họ Huỳnh, Chi Lan mới hiểu ra lý do anh muốn ngồi xe lăn.

7 giờ tối.

Rolls-Royce tứ quý bảy đỗ trước cổng nhà họ Huỳnh. Tiệc mừng thọ gia chủ được tổ chức tại gia, vì cơ bản biệt thự nhà họ Huỳnh không thua kém bất gì nhà hàng khách sạn năm sao nào. Ông Đạt cho rằng tiệc trang trọng nên tổ chức ở nhà, dễ dàng kiểm soát và quản lý hơn. Hai năm làm con dâu nhà họ Huỳnh, Chi Lan quá quen với lối suy nghĩ này.

Nhất đỡ Thế Huân xuống xe lăn đã chuẩn bị từ trước, anh ta toan vào đẩy xe lăn nhưng Chi Lan ngăn lại, tự tay cô sẽ đưa anh vào trong. Nhất không tiện từ chối, anh ấy vâng một tiếng rồi đi theo sau. Chi Lan đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, cả đời này cô không thể nào quên. Kiếp trước hôn lễ của cô và Huỳnh Khang được tổ chức ngay tại đây, ngày hôm đó cô đã hồn nhiên cười tươi, vì cô cho rằng đời trước gả cho Huỳnh Khang là lựa chọn tuyệt vời nhất, nhưng cô đã lầm. Gả cho Huỳnh Khang là nước đi tự kết liễu đời mình.

Thế Huân yên vị trên xe lăn, vest đen chỉnh tề, đồng hồ vàng trên tay lấp lánh. Tấm lưng luôn thẳng tắp càng bật lên khí thế uy quyền có sẵn từ trong máu, dù ngồi xe lăn vẫn cao ngạo tôn quý, hoàn toàn không giống dáng vẻ người gãy chân. Gương mặt điển trai hơi ngước lên như một lời công bố không khuất phục ngầm.

Mợ cả nhà họ Lê hôm nay chưng diện mỹ miều, váy body ôm sát đường cong hoàn hảo, màu đỏ đô tôn lên làn da trắng như tuyết. Đường xẻ từ đùi xuống tận chân váy để lộ đùi thon trắng ngần. Trên cổ là chuỗi ngọc trai bóng bẩy, giá trị lên đến chín con số. Cổ tay hiện hữu vòng vàng khảm đá sapphire, biểu thị thân phận tối cao. Mũi giày cao gót nhọn giẫm từng bước lên thảm đen, bước nào cũng tràn ngập tự tin quyền quý.

Xe lăn di chuyển chầm chậm vào trong, mỗi khi lướt qua đều gặt hái được sự kính cẩn tôn trọng, thậm chí cô còn cảm nhận được sự ngưỡng mộ từ ánh mắt các nàng khuê các quyền quý tại Lâm Thượng. Mười tám tuổi trở thành mợ cả Lâm Thượng, người người cúi chào, mỹ mộng này đâu phải ai cũng có thể chạm tới.

Chỉ là các nàng mộng mơ không thể mường tượng ra, nửa đời phồn hoa này thật chất là loạn thế kinh mộng.

“Không có việc thì không được xa anh nửa bước.” Thế Huân trầm giọng nói.

Có lẽ từ sau lần rơi xuống biển, Thế Huân không yên tâm để cô một mình. Anh muốn cô luôn trong tầm mắt, bảo đảm cô luôn an toàn.

Chi Lan cúi người ghé vào tai Thế Huân thầm thì: “Em không sao.”

Đương nhiên cô phải từ chối Thế Huân, bởi cô đã có hẹn với Nhược Tâm. Chị ấy vừa gửi tin nhắn cầu cứu cô vừa nãy, thông qua mấy con chữ chị ấy nhắn, Chi Lan cảm thấy Nhược Tâm đang đau khổ tận cùng. Chi Lan xem chị ấy là chị em tốt, tất nhiên bỏ nhau lúc này.

Đôi mày rậm nhíu lại, Thế Huân định mở miệng không đồng ý, lời chưa kịp thốt ra khỏi môi, anh đã bị một đám người đến chào hỏi nồng nhiệt. Cùng lúc đó Chi Lan trông thấy Nhược Tâm mặc váy đen, tay khoác tay ông chủ đông đô, vẻ mặc vô cùng miễn cưỡng. Nhược Tâm dùng khẩu hình rất tốt, tranh lúc Vũ Quang không để ý, chị ấy mấp máy môi: “Cứu chị! Mau cứu chị!”

Tình nghĩa chị em đáng quý ở những lúc này, dáng vẻ bị cưỡng chế của Nhược Tâm thôi thúc Chi Lan ra tay cứu người. Không biết có cứu được không, nhưng phải am hiểu tình hình trước đã. Cô đánh bạo cúi đầu nói với Thế Huân: “Anh có khách, em ở đây không tiện, em đi tìm chị Tâm nhé.”

Câu vừa dứt, Chi Lan xoay gót đi vội, trong lòng thầm cảm ơn mấy vị khách lạ mặt kia thay cô cầm chân Thế Huân. Cô tiến về phía Nhược Tâm, nhưng chị ấy biến đâu mất dạng. Dường như là bị ông chủ Đông Đô kéo đi, Vũ Quang hứng thú với Nhược Tâm nhiều như vậy ư?

Chi Lan nhấc chân tiến về phía trước, ngụp lặn trong tầng tầng lớp lớp người tham dự, mắt đảo liên tục tìm kiếm Nhược Tâm. Thế Huân phía bên này được đón tiếp nồng nhiệt, tai to mặt lớn đến chào hỏi không ít, xung quanh vây kín người. Dần dần cả hai người cách xa nhau, mỗi người một nơi.

Khách khứa đến đông đủ, chủ nhân của bữa tiệc bắt đầu xuất hiện. Chi Lan vô thức hướng mắt lên sân khấu, đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến lễ mừng thọ của ông ta. Kiếp trước cô chỉ được xuất hiện đúng ba mươi phút, sau đó bị đuổi quay về phòng, bởi ông Đạt cảm thấy con dâu khiếm khuyết là một sự sỉ nhục. Ông ta chỉ chấp nhận những thứ hoàn hảo, để Huỳnh Khang lấy cô chẳng qua là bất đắc dĩ. Đối với ông Đạt, đứa con dâu như Chi Lan là nỗi ô nhục.

Giọng ồm ồm của ông Đạt phát biểu, từng câu từng chữ lọt vào tai khiến cô chán ghét, hy vọng vài năm tới ông ta sẽ may mắn ngậm miệng vĩnh viễn.

Con cháu nhà họ Huỳnh thể hiện lòng hiếu kính, mỗi người góp vào đại tiệc một lời chúc. Nào là sống lâu trăm tuổi, sức khỏe dồi dào gì gì đó. Chi Lan càng nghe càng thấy hận, cô nhếch môi cười trào phúng.

“Phúc trạch nhà họ Huỳnh sâu dày, chúc ông lần cuối mừng thọ”

“Ồ! Con dâu hụt cay cú ba chồng thế cơ à?” Giọng nữ tràn ngập mỉa mai cất lên ngay sau lưng Chi Lan.

Giọng nói này cô vĩnh viễn không thể nào quên, con ả diễn viên khốn kiếp. Chi Lan không để lời mỉa mai vào tai, cô xoay người cười tươi nhìn Lệ Chi.

“Hóa ra là diễn viên trẻ Lệ Chi, à…” Chi Lan bỏ lửng câu nói, mày trái nhướn lên.

“Cô đi nhầm chỗ rồi thì phải, nơi này không phải phim trường, hạng người như cô làm sao đủ tư cách bước vào.”

Sắc mặt Cao Lệ Chi thoáng thay đổi, mấy tháng không gặp nhau, miệng lưỡi Chi Lan bén hơn hẳn. Cô ta yểu điệu vén tóc ra sau tai, nhấc chân bước lên trên hai bước, khoảng cách sát gần như muốn đối đầu với Chi Lan.

“Cô gái mù lòa của tôi ơi, đứa con dâu bị ruồng bỏ như cô có tư cách gì bảo tôi không xứng?”

“Ruồng bỏ tôi? Ai mới là người bỏ ai, cô đần độn quên hết rồi sao?”

Cao Lệ Chi ngửa cổ cười, gương mặt kiều diễm toát lên sự khinh bỉ tột cùng, cô ta cười cợt che miệng: “Xem cô kìa, lại lấy tiền nhà họ Đặng ra dọa tôi à?”

Chắc chắn Huỳnh Khang đã tiêm nhiễm vào đầu Lệ Chi thứ bùa mê thuốc lú gì rồi, trí thông minh của ả càng ngày xuống âm. Thứ khiến Chi Lan kiêu hãnh nhất chính là gia tài kếch xù cô thừa kế. Người không có tiền mới cảm thấy bản thân mình bị tiền dọa mà thôi.

“Nhà họ Đặng ngoài tiền ra còn có lòng thương người, món đồ chơi cũ rích tôi chơi chán rồi, bố thí cho cô đỡ thèm vậy.”

Cao Lệ Chi bị khinh thường tột cùng, danh dự lẫn lòng tự trọng biến thành miếng rác bị Chi Lan giẫm lên. Bị chọc trúng chỗ đau, Cao Lệ Chi nổi giận đùng đùng, trước đây Chi Lan quấn lấy Huỳnh Khang như hình với bóng, tình cảm sâu nặng như vậy, bây giờ có thể thẳng thừng nói ra câu đồ chơi vứt bỏ. Âu cũng là do quá cay cú chuyện hủy hôn mà thôi, thật ra Chi Lan chỉ là con mèo xù lông che đi dáng vẻ yếu ớt.

Cô ả nhếch môi cười, chỗ nào Chi Lan càng đau, ả ta càng xoáy sâu vào đấy, làm gì được nhau?

“Vợ danh chính ngôn thuận trước sau cũng là tôi, cô chơi thế nào mặc xác cô, kết quả người anh ấy chọn vẫn là tôi.”

Chi Lan mỉm cười ngọt ngào, đây chính là đường cô vẽ sẵn đợi Cao Lệ Chi đâm đầu vào. Cô ngẩng đầu nhìn cô ta cười khẩy, cười đến mức hai vai run lên. Đúng là đồ ngu ngốc.

“Vợ của Huỳnh Khang à? Vậy thì cúi người chào mợ cả đi.”

“Mợ cả? Cô có khiếu kể chuyện hài đó.”

“Không chào đúng không?”

Cao Lệ Chi nheo mắt, cười cợt: “Không xứng để chào.”

Bốp.

“Vô lễ!”

Cái tát giáng thẳng vào mặt Cao Lệ Chi khiến cô ả lảo đảo ngã xuống đất, đầu óc quay cuồng, má phải nóng ran, da thịt căng lên hằn rõ năm dấu tay. Hai mắt cô ta trợn lên, không tin vào mắt mình, Chi Lan nhu nhược ngày nào dám thẳng tay tát vỡ mặt cô ả, giấc mơ hoang đường gì thế này?

Cái tát của Chi Lan khiến mọi sự chú ý đều dồn về phía này, Cao Lệ Chi bị nhìn hóa thẹn, thẹn quá lại hóa giận. Dù sao cô ả cũng là người nổi tiếng, bị đánh ngã xuống đất thế này còn ra thể thống gì nữa. Cô ả vội vàng lấy tay ôm mặt, điên cuồng tuôn lời miệt thị Chi Lan.

“Con mù như mày chỉ biết dùng tiền bức người, cãi không lại thì vung tay đánh, kẻ điên nào giáo dục ra thể loại này vậy? Tao khinh.”

Câu nói của Cao Lệ Chi vô tình chọc phải “kẻ điên” thật sự. Tiếng ồn xào xung quanh bị thứ gì đó đè xuống tắt ngấm, sự im lặng bất thường trỗi dậy khiến lòng Lệ Chi chùng xuống, cảm giác sợ hãi cũng từ đó ập đến như sóng thần hung tàn. Ép cô ả phải ngẩng đầu lên nhìn tình thế.

Chiếc xe lăn màu lạ lẫm tác khỏi hàng người, dần dần tiến đến ngay trước mắt Cao Lệ Chi. Người đàn ông ngồi trên xe lăn khoác vest đen, dáng ngồi thẳng lưng, nghiêm nghị buộc người khác phải cúi đầu. Mắt đen kịt như bầu trời đen ánh lên hàn quang lạnh lẽo, sát ý giấu được trong đáy mắt cuộn lên, mỗi cái nhìn quét qua đều khiến con mồi run lên mất kiểm soát. Gã đàn ông này mặt mũi lạnh tanh, mắt gã hướng xuống nhìn cô ả hệt như Satan khinh thường loài người. Vẻ đẹp cao quý của một con quỷ định đoạt mạng sống.

Cô ả nhận ra người đàn ông này, gã là người đón Chi Lan ở phim trường. Huỳnh Khang phải cúi đầu trước hắn, cung kính gọi một tiếng “cậu cả”. Ánh mắt đáng sợ của cậu cả ngày hôm đó, cô ả vẫn chưa quên nổi.

Cậu cả nhấc tay lên, ngón tay thon dài trỏ thẳng vào người Cao Lệ Chi, cổ tay có đồng hồ vàng lóe sáng.

“Muốn mù thử không?”

Cao Lệ Chi run lên mất kiểm soát, cả người cô ả mềm nhũn, ngay cả ngồi dậy cũng không làm được.

“Đến đây.”

Lời nói chậm rãi, ngữ điệu vô cảm từ miệng cậu cả thốt ra khiến cô ả không có cách phản kháng, chỉ có cách phục tùng mặc dù đó không phải là sự lựa chọn của Cao Lệ Chi. Cô ả đứng dậy, bước đi một cách máy móc, tựa như người đàn ông kia đang nắm dây cước điều khiển là cổ ả tiến về phía mình. Lệ Chi không dáng đứng ngang tầm mắt cậu cả, cô ả phủ phục trên đất. Một câu cũng không nói nổi.

Khói thuốc bắt đầu bốc ra, lượn lờ khắp nơi, xộc thẳng vào mũi khiến cô ả cau mày. Một bàn tay thô bạo bóp chặt cằm Lệ Chi, kéo mặt ả phải ngước lên nhìn ác ma khát máu. Bàn tay bóp chặt cằm càng siết chặt hơn, Cao Lệ Chi có cảm giác hàm sắp gãy lìa. Rất nhanh sau đó đôi đồng tử giãn ra cực độ, thứ đỏ chót nghi ngút khói dí sát vào mặt.

“Mắt trái hay mắt phải.”

Người Cao Lệ Chi túa đầy mồ hôi, tay chân bủn rủn, giây phút này cô ta chỉ biết run lên, ngay cả cách mở miệng cũng quên luôn.

Thế Huân không có kiên nhẫn, anh trừng mắt gằn lên: “Nói!”

Điếu thuốc bừng cháy kia càng dí sát vào mặt cô ả hơn, cuối cùng cô ả cũng thức tỉnh, bắt đầu vùng lên khỏi cái sợ để phản kháng. Quai hàm bị Thế Huân bóp chặt, không có cách nào mở miệng ra, chỉ có thể ra sức lắc đầu lia lịa. Giây phút này cô ta thật sự hối hận, Cao Lệ Chi vừa sang Nga đi liên hoan phim hai tháng liền, chuyện ở Lâm Thượng cô ta không biết, cô chỉ nghe phong thanh cậu cả kết hôn, đầu đuôi chi tiết lại không rõ. Cô ta không nghĩ đứa ngu ngốc như Chi Lan có thể lấy được cậu cả. Song, nhìn thấy người đàn ông điên cuồng đáng sợ thế này, cô ta tự biết trên đời chỉ có Chi Lan mới dám lấy. Danh phận mợ cả không phải treo ở cửa miệng mà là thật.

Thế Huân gõ nhẹ đầu lọc, tàn thuốc rơi xuống người Lệ Chi bỏng rát. Cô ta đánh bạo vùng dậy, muốn thoát khỏi bàn tay cứng như sắt đá của cậu cả, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, dĩ nhiên không tài nào thoát được. Ngược lại còn khiến Thế Huân nổi ý muốn bẻ gãy hàm ả.

“Vậy thì hai mắt.”

Cô ả kinh hãi, mắt trợn trắng nhìn người đàn ông trước mặt. Rõ ràng không cho cô ta có cơ hội trả lời, việc mù mấy mắt đều do cậu cả định sẵn.

Thế Huân vung tay dí thẳng đầu thuốc đỏ lửa, Cao Lệ Chi nhắm chặt mắt, cảm giác thiêu đốt chạm vào da thịt, rát đến mức nước từ khóe mắt tràn ra. Điếu thuốc chưa có cơ hội dí vào đồng tử, chỉ mới ngoài da cũng đủ khiến cô ta chết đi một nửa hồn thể. Cảm giác sợ hãi, áp bức trước cách xử lý tàn nhẫn khiến Cao Lệ Chi bật khóc nức nở, biết rõ mình sẽ bị dí thuốc vào mặt, nhưng không thể vùng dậy, đó chính là cách hành hạ con mồi kinh khủng nhất, khiến cho nó cảm thấy bất lực trước số phận.

“Cậu cả dừng tay!” Tiếng gọi hốt hoảng xuất hiện thu hút sự chú ý của Thế Huân, anh thu tay về, nâng mắt nhìn người trước mặt.

Huỳnh Khang hối hả chạy đến, Cao Lệ Chị vẫn đang bị cậu cả giữ chặt, hắn nhìn qua tình hình một lượt. Sắc mặt u ám của Thế Huân như một lời cảnh báo Cao Lệ Chi đã phạm tội tày trời.

Thế Huân ném điếu thuốc vào người Cao Lệ Chi, mày trái nhếch lên.

“Cảnh cáo bao nhiêu lần rồi?”