Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 11: Gia nhập Hội học sinh



...****************...

- Ahhh~~

Mộ Hàn Chu đang ngồi trước cửa sổ, mắt đăm chiêu nhìn gì đó thì bị một vỗ mạnh trên lưng, giật mình quay đầu.

- Tiêu Lập Trình, mày làm cái gì vậy? Hic~~ Đau chết đi được!!

Tiêu Lập Trình ôm bụng cười khúc khích, ngồi xuống bên cạnh vòng một tay qua cổ Mộ Hàn Chu nói - Đang nghĩ gì, tao gọi nãy giờ mà không phản ứng vậy?

Mộ Hàn Chu bỗng dưng đỏ mặt, xấu hổ đáp - Không.... Không có gì cả!! Chỉ là... Uhm~~, là đang không biết gia nhập câu lạc bộ nào?

Tiêu Lập Trình thấy môi cậu sưng đỏ thì đã hiểu, thu lại tay của mình nói - Hay là, cả hai chúng ta gia nhập Hội học sinh đi? Nghe nói Hội trưởng Hội học sinh bị tai nạn, chức vụ hiện tại đang được giao cho một học trưởng khoa nào đó, hay là mày tham gia rồi làm hội trưởng hội học sinh luôn đi?

Mộ Hàn Chu khua khua hai tay, nói - Không được đâu, tao.... tao không thể làm Hội trưởng Hội học sinh được đâu?

Tiêu Lập Trình hỏi - Tại sao? Là không muốn làm, hay là không thể làm?

Mộ Hàn Chu thành thật đáp - Không thích, không muốn và không thể!

- Vì Giang lão sư sao? - Tiêu Lập Trình không nhìn cũng biết đáp án, thở dài nói - Tao không biết mày rốt cuộc thích thầy ấy ở điểm nào, tại sao lại nhận định là thầy ấy nhưng tao mong mày được hạnh phúc, sớm ngày theo đuổi được thầy ấy!! Giang lão sư, thầy ấy là một người đàn ông tốt!!

Mộ Hàn Chu cười đáp - Tao biết mà!! Con mắt nhìn người của tao, chưa từng sai, cũng chưa từng phạm sai lầm lần nào cả!!

Tiêu Lập Trình không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, phá tan bầu không khí vui vẻ nói - Vậy, mày với tao gia nhập hội học sinh đi!? Đi mà, đi mà~~!!

Mộ Hàn Chu bất lực, gật đầu đồng ý.

...****************...

Hội học sinh.

Tại một hội trường rộng lớn, những thí sinh tham gia hội học sinh rất đông, xếp thành rất nhiều hàng nam ra nam nữ ra nữ.

Tạ Nhiễm thân là Phó hội trưởng hội học sinh, ngồi ở bàn giám khảo cùng với Hội trưởng Hội học sinh tạm thời Dịch Hành và thư ký của anh An Dương.

Tạ Nhiễm phỏng vấn từng người, bất kể nam nữ đều vô cùng nghiêm túc nhưng sau đó.... hình tượng nữ thần ngọt ngào của cô đã sụp đổ triệt để.

Cô định cầm hồ sơ của thí sinh tham gia lên bục chọi, may mắn An Dương đã chạy tới ngăn cản kịp thời thí sinh kia mới thoát được một mạng, sợ hãi chạy xuống.

An Dương ôm lấy cô, vừa móc từ trong túi xách ra một cái bánh pudding vừa nói - Tỷ tỷ, đừng nổi giận nữa!! Em có mang món bánh pudding, vị tỷ tỷ thích đó~~!?

Tạ Nhiễm vừa nhìn thấy món pudding kia, hai mắt đã sáng rực cả lên cầm lấy ăn một cách ngon lành.

Dịch Hành ở bên cạnh lạnh lùng nhìn hai người, thấy Tạ Nhiễm đã ăn xong thì nhàn nhạt nói - Mau về chỗ đi! Thật mất mặt!!

Tạ Nhiễm dù có thâm niên làm phó hội trưởng hội học đã 3 - 4 năm nhưng đối với vị Hội trưởng Hội học sinh mới này, trong lòng luôn cảm thấy mình không khác gì một con kiến.

Dù đối phương không mắng chửi, thậm chí không đánh đập và lấy gia thế ra đè người thì luôn luôn khiến cô vừa sợ vừa giận.

Sợ vì.... anh một ngày không nói, ít xuất hiện. Mỗi lần cô tìm anh không khác gì bới tung cả ngôi trường, cho dù thấy cũng không dám nói lớn.

Giận vì... anh, có thể đừng tỏa ra khí lạnh, áp xuất thấp đó không? Mỗi lần đứng gần thì không khác đứng gần tủ lạnh, vô cùng đáng ghét.

Và anh chỉ duy nhất tiếp xúc với An Dương, và chỉ có An Dương mới biết Dịch Hành ở đâu, cũng chỉ có An Dương mới có thể tùy hứng nói chuyện với Dịch Hành mà không hề sợ hãi, không kiêm nể gì mà vừa đánh vừa mắng.

Ai trong Hội học sinh cũng nghĩ hai người đang yêu đương, nếu không tại sao Dịch Hành - Học trưởng khoa y như anh lại nhận lời tạm thời giữ chức Hội trưởng này chứ??

Đây là.... cô đang ghen tị đi?

An Dương trở về chỗ ngồi bên cạnh Dịch Hành, ghé sát vào tai anh nói gì đó vô cùng thần bí.

Dịch Hành nghe xong, khuôn mặt có chút nhíu mày hỏi - Em chắc chứ??

An Dương nhí nhảnh nói thầm - Thật hơn cả vàng!! Em đã tạo cơ hội rồi thì mau nắm chặt cơ hội đi, honey ah~~!?

Dịch Hành gật đầu, chống cằm nhìn lên sân khấu, ánh mắt lóe lên tia sáng kì quái.

An Dương lấy từ trong túi một bịch đồ ăn nhẹ, tính ăn vụng bị Dịch Hành nghe thấy liền nói - Ăn ít thôi, sức khỏe đã không tốt, ăn nhiều sẽ hại sức khỏe!?

An Dương gật đầu đồng ý, cất lại vào trong túi xách, nghiêm chỉnh ngồi gọi người tiếp theo.

Tạ Nhiễm tức giận đến nằm chặt tay, ánh mắt có chút xấu xa nhìn cả hai.

Những thí sinh tiếp theo không có kỉ luật thì cũng không có phẩm chất đạo đức, rất ít người đạt.

Buổi phỏng vấn diễn ra hơn hai tiếng, cả ba đã quá mệt mỏi dự khiến sẽ tạm dừng buổi phỏng vấn ngày hôm nay, ngày mai tiếp tục.

Người cuối cùng là một bạn nam, vừa bước lên đã vô cùng tự tin mà giới thiệu - Xin chào, tôi là....

- Tiêu Lập Trình!? Mộ Hàn Chu!! Đừng dài dòng, nói thẳng vào chủ đề chính đi!?

Không cho người kia kịp ba hoa, Dịch Hành nhìn vào trong hai tờ phỏng vấn trên bàn đã cướp lời, lạnh lùng nói - Tôi không có nhiều thời gian đâu?

Tiêu Lập Trình á khẩu vì.... vì buổi phỏng vấn này cậu đã tập luyện trước gương mất ba mươi phút, thay một bộ đồ đẹp và trải chuốt thêm hai mươi phút.

Nói không bực mình là nói dối, không kiềm chế được định lao xuống giơ tay muốn đánh Dịch Hành một trận.

- Cái tên tiểu tử xấu tính kia, có thể cho tao chút mắt mũi không hả? Dù sao tao trước đây cũng là cậu của mày mà, không phải ruột thịt thì cũng từng thân thiết với nhau mà??

Mộ Hàn Chu thấy cậu đã mất bình tĩnh thì ôm chặt Tiêu Lập Trình vừa nói vừa giữ không cho xuống - Tiêu Lập Trình bình tĩnh đi~~ Đây là nơi phỏng vấn, không phải chợ đừng có hò hét chửi bới lung tung, cẩn trọng mặt mũi đi.

Tiêu Lập Trình không nghe lời cứ cố gắng vươn người thoát ra, Mộ Hàn Chu càng giữ chặt thì cũng bị cậu kéo lê trên đất.

Thấy hai người như vậy, Tạ Nhiễm muốn khuyên ngăn nhưng.... Dịch Hành lại nói - Thả ra đi!! Tôi xem anh ta dám không??

Dịch Hành vừa nói xong cả hội trường đều im lặng, ngay cả tiếng thở nhẹ cũng có thể nghe thấy.

Mộ Hàn Chu cũng nghe lời mà buông tay ra, Tiêu Lập Trình vốn đang vùng vẫy muốn thoát ra, không kịp phản ứng lại đã bị ngã vồ ếch.

Cả hội trường đều vang lên tiếng cười chế giễu, Dịch Hành đứng dậy đập bàn chỉ một cái liếc mắt đã khiến tất cả câm nín như bị cấm ngôn.

Dịch Hành xoay người, lạnh lùng nói với bọn họ - Còn không mau đi, hay là.... muốn tôi gọi bảo vệ đưa mấy người đi?

Ánh mắt sắc bén, lạnh lùng với giọng nói đanh thép khiến cả hội trường không rét mà run, liền nối đuôi nhau chạy ra ngoài.

Chẳng mấy chốc trong hội trường lúc này, chỉ còn năm người họ.

Dịch Hành quay đầu vẫn thấy Tiêu Lập Trình nằm úp mặt trên đó, không có dấu hiệu muốn đứng lên thì nói - Muốn nằm đó tới khi nào? Ở đây chỉ còn người của mình thôi??

Tiêu Lập Trình không ngẩng đầu vẫn giữ nguyên tư thế đó, không nói gì.

Dịch Hành bất lực, chống hông tức tối nhìn hai người con gái duy nhất ở đây, lạnh lùng nói - Về đi, ở đây có tôi giải quyết rồi!!

Tạ Nhiễm muốn nói gì đó liền bị An Dương kéo đi, không trở lại.

Thấy Mộ Hàn Chu vẫn còn đứng đó không đi, Dịch Hành nói - Cả cậu nữa?

Mộ Hàn Chu nghe vậy, lo lắng nhìn Tiêu Lập Trình muốn nói gì đó liền nhớ tới hai người không phải người xa lạ, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu quay đầu đi luôn.

Lúc này, Dịch Hành mới bước lên sân khấu ngồi xổm trước mặt Tiêu Lập Trình, chạm vào đầu cậu mà xoa xoa mái tóc bồng bềnh bóng mượt kia.

Tiêu Lập Trình cũng không cựa tuyệt, Dịch Hành mới nhẹ nhàng nói - Cậu nhỏ ah~~ Cậu đã lớn rồi đó, định giở trò mèo nheo, giận dỗi với tôi làm gì? Hai chúng ta, cũng đâu phải không hiểu về tính cách thật của nhau?

Tiêu Lập Trình được Dịch Hành đỡ lên, nhìn mái tóc che khuất cả khuôn mặt đẹp trai kia mà vuốt lên cho gọn.

Dịch Hành nói tiếp - Cậu đừng có buồn, tôi chỉ là không muốn cậu bị dính vào những mưu đồ của mấy người kia. Sau này có chạm mặt thì hãy coi là người dưng, đừng có thân thiết quá. Hãy bảo trọng!!!

Dịch Hành đứng dậy, quay đầu đi nói như thế rồi sải bước đi nhanh ra khỏi hội trường.

Tiêu Lập Trình lúc này mới ngẩng đầu nhìn, tìm kiếm bóng dáng của Dịch Hành giơ tay muốn ngăn cản, câu nói bị nghẹn ngay giữa cuống họng không phát ra tiếng.

Đập mạnh vào ngực vài cái như muốn giảm đau, trái tim Tiêu Lập Trình lúc này tất đau, đau đến nỗi muốn móc ra cho thoải mái.

Muốn khóc nhưng nước mắt lại không rơi, giống như hồi nhỏ bất lực nhìn người mình quan tâm bị người khác mang đi, lại không cách nào giành lấy chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn theo bóng dáng đối phương rời đi.

...****************...

Mộ Hàn lo lắng muốn quay đầu lại trở về hội trường xem hai người kia, bất giác trong lòng dấy lên sự lo lắng bất an.

Vừa lấy hết can đảm đi được hai bước, từ sau lưng đã vọng tới tiếng nói quen thuộc mà quay đầu.

- Mộ Hàn Chu, em... sao lại ở trường vào giờ này? Không về ktx học bài sao??

Vừa nhìn thấy người tới là Giang Tiêu, Mộ Hàn Chu đã khích động nắm tay hắn nói - Lão sư, em có chuyện muốn thầy giúp đỡ!? Tiêu đồng học hình như gặp chuyện rồi!?

Giang Tiêu không hiểu gì, ngạc nhiên hỏi - Em ấy bị làm sao, có nghiêm trọng không??

Mộ Hàn Chu nói hết cả toàn bộ sự việc vừa xảy ra, sắc mặt Giang Tiêu đã đen xì lúc nào chẳng hay, không nói gì đi đến phía hội trường.

Vừa tới đã nhìn thấy Tiêu Lập Trình ở ngay trên sân khấu, ngồi đó như pho tượng hình như đang run rẩy không thôi.

Giang Tiêu chạy tới, ôm lấy Tiêu Lập Trình hỏi - Tiểu Trình, em không sao chứ? A Hành đã nói gì với em, mà khiến em ra nông nỗi này hả?? Để anh đi dạy dỗ nó, thật không biết tôn ti trật tự mà?

Khi Giang Tiêu định rời đi, một bàn tay đã ngăn cản mọi hành động của hắn Tiêu Lập Trình cười nói - Mọi chuyện đều không như anh nghĩ đâu, tất cả đều là em tự ý hành động không thể trách anh ấy? Tất cả đều là lỗi của em!!

Giang Tiêu nói - Không phải lỗi của em đâu!! A Hành là người như thế nào chúng ta đều hiểu, chuyện mà nó đã quyết định chúng ta đều không thể ngăn cản.

Càng nói càng khích động, Tiêu Lập Trình bật khóc nức nở - Nếu năm đó em mạnh mẽ một chút, thì cũng sẽ không khiến A Hành phải chịu khổ? Cũng sẽ không khiến A Hành phải đến cái nhà mang danh nghĩa người thân, vừa tới liền muốn đưa anh ấy đi!? Nhất định, em chính là vật xui xẻo đã khiến A Hành, một người ngọt ngào dễ thương như thế trở nên như bây giờ, lạnh lùng, ít nói, vô cảm!? Em không biết mình sống trên đời này có ý nghĩa gì?

Mộ Hàn Chu đứng bất động tại chỗ nghe những lời này, chỗ hiểu chỗ lại không hiểu, rốt cuộc thì giữa bọn họ còn nút thắt nào nữa!?

- Em bình tĩnh đi, ai rồi cũng có ý nghĩa phải sống!! Em cũng như vậy, mọi vật trên đời đều có giá trị và lý do mà, phải không??

Giang Tiêu vỗ về Tiêu Lập Trình, vừa an ủi vừa suy nghĩ nên giải quyết vấn đề này như thế nào!?