Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 10: Hộp cơm buổi trưa



****************

Phòng Giáo viên!!

Giang Tiêu đang ngồi bàn mình, chấm điểm bài thi giữa học kỳ khoa mình.

Đang bận rộn thì cô giáo khoa nào đó, ngồi ngay bên cạnh nhìn đồng hồ đeo trên tay nghiêng đầu hỏi - Giang Lão sư, anh không đi ăn sao? Cũng đã muộn rồi, bây giờ không xuống thì sẽ hết đó?

Giang Tiêu mắt vẫn chăm chú vào bài thì, đáp - Mạc lão sư, cô cứ xuống đi! Hôm nay, tôi không đói... với lại, tôi cần chấm xong trước khi về!!

Mạc Hồng, trưởng khoa khoa Điện ảnh gật đầu đồng ý, đứng dậy nói - Vậy, tôi xin phép đi nha~~!! Tạm biệt!!!

Giang Tiêu lạnh lùng đáp - Uhm~~!!

Được một lúc yên tĩnh thì Giang Tiêu lại nghe thấy tiếng bước chân, không nghĩ nhiều nói - Mạc lão sư, sao vừa đi đã quay lại rồi, bộ quên gì sao?

Tiếng bước chân khẽ dừng lại, kèm theo đó là tiếng động của thứ gì đó đập mạnh xuống bàn.

Giang Tiêu giật mình, quay đầu định tức giận quát thì tiếng ai đó cất lên đoạt lời thoại - Mạc lão sư, vừa xuống căn tin chắc sẽ không trở về nhanh vậy đâu!! Hừ~?

Ngẩng đầu lên đã thấy Mộ Hàn Chu đang ngồi ở mép bàn, khoanh tay giận hờn nói - Xin lỗi, em làm thầy thất vọng rồi!! Mạc lão sư, không ở đây!!

Câu cuối âm lượng có chút hờn dỗi, Giang Tiêu dừng lại hỏi - Sao em lại ở đây? Không đi ăn sao? Còn cái này là gì nữa??

Nhìn thứ trước mắt hình vuông, chiều dài tầm 3cm chiều rộng gần 5cm, chiều cao chắc được nửa găng tay, ngạc nhiên hỏi - Sao đưa cho thầy?

Mộ Hàn Chu đáp - Là cơm hộp!! Vẫn còn nóng đó, mau ăn đi!!

Giang Tiêu nhíu mày nói - Thầy không cần, em ăn đi!!

Mộ Hàn Chu cười nhạt nói - Sáng không ăn, trưa không cần, chẳng lẽ.... cần em đích thân mớn cho thầy ăn??

Vẻ mặt đó khiến Giang Tiêu không rét mà run, lạnh lùng nói - Không cần!!

Mộ Hàn Chu cười càng tươi, bước lại gần Giang Tiêu vòng tay ôm lấy cổ.

Anh thừa lúc Giang Tiêu còn chưa kịp phản ứng, ngồi luôn trên đùi của hắn, ghé sát tai thì thầm - Giang lão sư ah~~ Để em bồi thầy ăn cơm ah~~!!

Giang Tiêu bị một màn hành động bất ngờ vừa Mộ Hàn Chu, không kịp phòng bị đã bị cậu trêu chọc mà đứng hình vài giây.

Mộ Hàn Chu thấy vậy liền che miệng cười, thầm nghĩ - "Giang lão sư ah~~ anh đừng hòng thoát khỏi bàn tay của em, em biết rõ về anh hơn chính bản thân anh đó? Cái bệnh bất kỳ ai đụng vào cũng đứng hình vài giây, ai nhìn vào còn tưởng anh chán ghét đụng chạm đó? Cũng chỉ có em biết rõ cách chữa trị thôi, anh sớm muộn gì cũng là người của em!!"

Mộ Hàn Chu nhân lúc này mở hộp cơm ra, mùi hương thơm của đồ ăn toả ra như vũ mới nấu, nhìn vào rất là ngon!!

Hộp cơm có ba tầng, tầng đầu tiên là món nấu xào chiên tôm tổng hợp, tầng hai là món canh chua sườn xào.

Tầng cuối cùng là cơm cuộn trứng, bên cạnh là hoa quả đã gọn sẵn để trong túi li lông.

(như hình đầu tiên, không biết tại sao không thể chuyển lại xuống đây?)

Mộ Hàn Chu lấy cốc trà sữa còn lại mình vừa mới mua, vị trà sữa trân châu đường đen.

Thấy Giang Tiêu vẫn ngồi bất động, gương mặt lạnh lùng vô cảm Mộ Hàn Chu liền muốn tiếp tục trêu chọc.

Vòng tay qua cổ Giang Tiêu, nghiêng đầu tay chạm vào đôi môi hồng trước mắt lướt qua như gió, Mộ Hàn Chu vươn người hôn lấy.

Giang Tiêu lúc nhận thức được nguy hiểm đã thấy khuôn mặt phóng to của Mộ Hàn Chu, giật giật đẩy mạnh ra quát - Em có biết mình vừa mới làm gì không? Chuyện vừa nãy, thầy coi như vô tình, đừng bao giờ vượt quá giới hạn?

Mộ Hàn Chu cười đáp - Coi như vô tình? Giang Tiêu, mắt thầy mù tai thầy điếc hay là thầy cố tình không nhận ra hả? Em từng nói rồi, em thích thầy, em muốn theo đuổi thầy!! Đây hoàn toàn không phải là lời nói giỡn, không phải nói đùa!!

Giang Tiêu lạnh lùng nói - Em có biết mình vừa mới nói gì không hả? Trước hết tôi là một thằng đàn ông, tôi đã hơn bốn mươi mấy tuổi, tôi cũng đã có con và từng ly hôn một lần? Cậu nhóc đừng có chơi trò phi công trẻ nữa, hai chúng ta.... hoàn toàn không phù hợp!?

Mộ Hàn Chu mặt nghiêm túc đáp - Thầy nghĩ, một nam sinh mới lên đại học chưa lâu, hứng lên lại muốn trưởng thành bằng cách gặp và muốn trở thành phi công trẻ với một lão già sống nửa đời người như thầy sao? Với lại, hai chúng ta có hợp hay không, không thử thì làm sao biết được?

Giang Tiêu thở dài, hỏi - Vậy, rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?

Mộ Hàn Chu cười tươi đáp - Chịu trách nhiệm!! Em muốn thầy làm người yêu em, càng lâu càng tốt!! Em thực sự rất thích thầy!!

Giang Tiêu nói - Được!! Vậy để tôi xem, em thích tôi đến mức nào?

Không nói nhiều, Giang Tiêu đã dùng bàn tay to lớn túm lấy cổ Mộ Hàn Chu ấn mạnh đầu, mạnh mẽ hôn anh.

Lúc đầu vì quá bất ngờ cộng thêm đau đớn, Mộ Hàn Chu đã cựa quậy cự tuyệt nhưng sau đó.... chỉ biết phối hợp với nụ hôn mạnh bạo của Giang Tiêu, không phản kháng nữa mà vòng tay ôm lấy đầu hắn.

Một lúc lâu Giang Tiêu mới chịu thả tay ra, thấy Mộ Hàn Chu đã mệt nhọc thở dốc, cả thân thể mềm nhũn đều dựa vào lòng ngực mình.

Giang Tiêu cứ nghĩ Mộ Hàn Chu đang ở tuổi dậy thì, dễ có khuynh hướng tình cảm bậy bạ.

Hôn cậu cũng chỉ là để Mộ Hàn Chu biết rõ tình cảm của mình, cũng để Mộ Hàn Chu nhận thức được giữa nam và nam sẽ không nảy sinh thứ tình cảm kia?

Ai nhờ, nhìn khuôn mặt đỏ ửng hồng hồng nép sâu vào trong lồng ngực mình, Giang Tiêu chợt nhận ra..... Bản thân tính sai rồi?

Nhóc con này... là thật lòng!!

Giang Tiêu lập tức đứng bật dậy, để Mộ Hàn Chu ngồi đó suýt thì ngã ngửa - Ahhh~~

Hắn dang hai tay định đỡ Mộ Hàn Chu nhưng nhận ra sự khác thường của bản thân, rụt tay lại lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác, rót nước uống một ngụm rồi nói - Em mau về lớp đi, tối về chúng ta nói chuyện tiếp!?

Mộ Hàn Chu ngồi trên nền đất lạnh lẽo, nghe vậy có chút buồn bã nhưng vẫn gật đầu nghe lời đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cúi người thấp bước đi của Mộ Hàn Chu trên hành lang, Giang Tiêu có chút đau lòng, thậm chí là có chút khó chịu nhưng.... lại không có cam đảm chạy tới ôm.

Giang Tiêu nhìn hộp đồ ăn để sẵn trên bàn làm việc của mình, trong lòng cảm thấy rất rất là..... kì quái!?