Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 14: Vị hôn thê



Giang Tiêu chạy khắp nơi vừa giơ tấm ảnh lên vừa hỏi người đi đường, nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu không thấy.

Vừa gọi tên con vừa chạy đi tìm tất cả ngóc ngách nhưng đều không thấy, Giang Tiêu sắp bật khóc tới nơi thì vô tình va phải một người.

- Ahh~~

Hắn cúi một góc 90° xin lỗi, không để đối phương kịp nói câu gì đã lo lắng chạy đi tìm những nơi khác.

Đột nhiên cổ tay Giang Tiêu bị ai đó kéo lại, giọng nói quen thuộc vang lên khiến hắn phải ngẩng đầu nhìn - Giang lão sư, sao thầy lại ở đây?

Mộ Hàn Chu chính là người đang nắm chặt cổ tay Giang Tiêu, bên cạnh là cô gái kia.... nhìn thật kỹ thì rất đẹp, đẹp không khác gì khoa khôi trong trường.

Cô gái kia níu áo Mộ Hàn Chu hỏi - Anh không sao chứ?

Mộ Hàn Chu cười đáp - Anh không sao!! Em nhìn xem, không bị thương mà, cũng không bị trầy xước gì mà!!

Cô gái kia buông tay ra, lo lắng hỏi - Vừa bị đụng như vậy, nếu không phải sức khỏe anh tốt cộng với phản ứng nhanh thì chắc úp mặt xuống đất không biết bao nhiêu lần rồi!?

Mộ Hàn Chu nhấn mạnh vào trán cô gái, tức giận nói - Hàn Quân Giao, em nên nhớ thân phận cứ mình!! Nếu còn nhiều lời thì đừng trách anh gọi điện cho cô chú, rước em về!?

Cô gái kia bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi không muốn nói tiếp nữa, im lặng đứng bên cạnh.

Mộ Hàn Chu quay lại thấy sắc mặt Giang Tiêu càng ngày càng không tốt, vợ lại từ nãy giờ cứ muốn thoát khỏi bàn tay đang bị anh nắm kia.

Thầy.... thầy đang khóc sao? Có chuyện gì sao? - Mộ Hàn Chu lo lắng hỏi, nắm chặt lấy cổ tay của Giang Tiêu không buông.

Thấy mắt hắn đang trực trào giọt nước sắp rơi xuống, lấy tay quệt ngang rồi dìu dàng hỏi - Giang lão sư, thầy nói gì đi chứ? Cứ im lặng như thế thì em biết phải làm sao?

Giang Tiêu vung tay thoát khỏi Mộ Hàn Chu, bình thản nói - Không liên quan tới em!!

Mộ Hàn Chu tức giận muốn chửi nhưng vẫn kìm lại được, nói - Thầy đừng cứ như vậy thì có thể làm gì được sao, nhìn thầy bây giờ.... rất suy sụp đó? Có chuyện gì cứ nói với em, nhỡ em giải quyết được thì sao, phải không?

Giang Tiêu muốn tránh khỏi Mộ Hàn Chu nhưng không cách nào thoát được, cự tuyệt được một lúc thì cũng lo lắng cho Giang Hà mới nói - Được rồi!! Buông tay ra đi!!

Mộ Hàn Chu buông hai bả vai Giang Tiêu ra, lo lắng hỏi - Giang lão sư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến thầy lo lắng giữ vậy??

Giang Tiêu nói - Giang Hà, hình như.... bị lạc rồi!?

Mộ Hàn Chu giật mình hỏi ngược lại - Giang Hà bị lạc? Sao lại bị lạc? Mà lạc ở đâu? Đã được bao lâu rồi, có báo cho ban quản lý công viên chưa?

Giang Tiêu có hơi ngỡ ngàng trước sự lo lắng một cách thái quá của Mộ Hàn Chu, rõ ràng hắn mới là cha ruột của Giang Hà, tại sao.... Mộ Hàn Chu lại lo lắng mà mất bình tĩnh vậy chứ?

Mộ Hàn Chu thấy Giang Tiêu đột nhiên cưng đơ không nói gì, lay lay hắn tỉnh hỏi - Giang lão sư!? Giang Tiêu, thầy có nghe em nói gì không vậy??

Giang Tiêu giật mình khi Mộ Hàn Chu đột nhiên gọi thẳng tên họ của mình, dường như anh thật sự lo lắng cho sự an toàn của Giang Hà lúc này.

Giang Tiêu lấy lại bình tĩnh mới nói - Thầy cũng không biết!! Thầy đã đi tìm khắp nơi rồi, trò chơi nào giành cho trẻ nhỏ đều đã thử tìm nhưng..... không có!!

Mộ Hàn Chu hỏi - Vậy đã báo với ban quản lý công viên chưa??

Giang Tiêu đáp - Chưa!! Vì thầy chỉ nghĩ, con bé chỉ loanh quanh đâu đây nên vẫn chưa báo cáo.

Mộ Hàn Chu nói - Em có quen với ban quản lý công viên này, để em thử gọi điện rồi báo cho thầy sau nhé, được không??

Giang Tiêu vui mừng gật đầu đồng ý, nhìn Mộ Hàn Chu lấy điện thoại từ trong túi quần ra gọi điện cho ai đó.

Hồi chuông não nề vang lên giữa chốn ồn ào, vậy mà lại vang lên như ghé sát tai ba người.

Tiếng nói đầu giây bên kia vang lên, là giọng nói của một người đàn ông trung niên - [ Alô~~!! ]

Mộ Hàn Chu lúc này mới nói - Bác Trương, là con, Mộ Hàn Chu!!

[ Ah~~ Là Tiểu Chu đó hả?? Sao lại gọi cho bác vào giờ này, có chuyện gì sao? ]

- Bác Trương, cháu có chuyện cần bác giúp!! Chuyện này chỉ có bác giúp được cháu thôi, không ai có thể giúp được cả!?

[ Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy!? Nói thử xem, bác giúp được thì nhất định sẽ giúp. ]

- Là như vầy!! Bạn của cháu có đứa em gái tầm 10t hoặc lớn hơn một tuổi, hình như bị lạc trong công viên này, cháu cần bác dùng loa phát thanh và xem camera để tiện đi tìm!? Không biết có thể không ah~~??

[ Không thành vấn đề. Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, để bác kiểm tra rồi báo cho cháu vị trí chính xác ah!? À~~ nếu có hình thì càng tốt, dễ dàng tìm hơn. ]

- Được!! Đợi cháu gửi hình cho bác!! Vậy nhờ bác cả, cảm ơn bác!!

[ Uhm~~!!]

Điện thoại vang lên da kết thúc cuộc gọi, Mộ Hàn Chu nhìn Giang Tiêu an ủi - Giang lão sư cứ yên tâm, sớm ngày sẽ tìm được Tiểu Hà thôi.

Giang Tiêu gật đầu đồng ý, gửi hình của Giang Hà cho Mộ Hàn Chu rồi chờ đợi tin tức.

Nhìn Giang Tiêu lo lắng đến mức run rẩy, hai bàn tay bị chà xát vào nhau sắp trầy xước tới nơi Mộ Hàn Chu đành nắm chặt lấy bàn tay kia để tránh tự tổn thương bản thân.

Mộ Hàn Chu nói - Giang lão sư, thầy tin em được không?? Tiểu Hà, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Con bé không phải là người mà bất kỳ ai có thể bắt nạt được, huống chi là trêu chọc cô bé!?

Giang Tiêu gật đầu, nói - Uhm~!! Cũng phải, Tiểu Hà đanh đá như vậy, muốn gây khó dễ là chuyện không thể nào!

Mộ Hàn Chu vừa an ủi Giang Tiêu vừa nhìn chiếc điện thoại bên cạnh lo lắng, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng lại không giấu được ánh mắt của người bên cạnh.

Hàn Quân Giao khoanh tay nhìn xuống, thấy hai người rõ ràng đang rất lo lắng mà cố tỏ vẻ bình thường, bên trong chắc chắn là rối như tơ vò.

Cô đành phải làm người xấu, phá hỏng bầu không khí nói - Mộ Hàn Chu, không định giới thiệu cho em vị này sao??

Mộ Hàn Chu lúc này mới nhận ra một việc vô cùng quan trọng, đứng dậy đồng thời buông hai tay kia ra nói - Anh quên mất!!

Cầm cánh tay của Hàn Quân Giao giới thiệu, nhìn vào Giang Tiêu nói - Giang lão sư, Giang Tiêu là giáo viên khoa Luật trường anh!! Là Trưởng khoa khoa Luật, là hình mẫu lý tưởng của anh!!

Giang Tiêu đột nhiên bị nhắc tên, thấy hơi khó chịu trước sự động chạm tự nhiên kia, gương mặt lạnh lùng đáp - Hân hạnh rồi!!

Thấy vậy, Mộ Hàn Chu cũng không nghĩ nhiều, chỉ vào Hàn Quân Giao nói - Còn đây là Hàn Quân Giao, Vị hôn thê được gia đình sắp đặt từ khi còn trong bụng mẹ. Năm nay vừa chuyển đến Đại học Giang Bắc, sợ lạc đường nên gọi điện nhờ em dẫn đi.

Hàn Quân Giao quan sát vẻ mặt bất ngờ của Giang Tiêu, nhận ra sự khác thường nhưng vẫn giả vờ không được ý nói - Lão sư, chào!!

Giang Tiêu giật mình, nghi hoặc hỏi - Vị hôn thê!? Em mới tí tuổi đầu, đã có vị hôn thê rồi sao??

Mộ Hàn đáp - Dạ~~!! Là hôn ước khi còn trong bụng mẹ!! Em cũng là lần đầu tiên nghe ah, sao từ đâu chui ra một vị hôn thê chứ!? Lúc đầu mẹ em gọi báo còn nghĩ là giả, tối hôm qua mới xác định được thực hư.

Giang Tiêu nói - Vậy trước đó chưa từng gặp sao?

Mộ Hàn Chu còn chưa kịp đáp thì Hàn Quân Giao đã cướp lời, nói - Hồi còn nhỏ có gặp một lần, nửa năm đó còn trở thành thanh mai trúc mã nữa nhưng sau đó thì em đi du học Canada. Tuần trước mới trở về, bác gái muốn hai bọn tìm hiểu nhau, và sau đó liền hẹn gặp nhau ở khu công viên này!?

Mộ Hàn Chu nửa đùa nửa thật nói - Nhớ lại lúc đó, em giống như một thằng con trai, suốt ngày đánh nhau rồi bị cô chú nhéo tai xách về phòng mắng chửi suốt ngày.

Hàn Quân Giao cười lạnh - Còn ai kia, lúc nhỏ như một tiểu công chúa dịu dàng hiền thục biết nghe lời, khiến lần đầu gặp nhau.... suýt nữa thì em les luôn.

Mộ Hàn Chu bóp bóp từng ngón tay kêu rộp rộp như gẫy xương, nghiêng đầu nói - Em không nhắc thì anh cũng quên luôn, hôm đó khiến anh suýt nữa thì mặc chứng bệnh nhát gái luôn. Đến bây giờ, anh dám lại gần phái nữ, đi học đều là trường nam sinh.

Hàn Quân Giao cùng Mộ Hàn Chu cãi nhau một lúc, sau đó liền chuyển sang đánh nhau chí chóe nhưng vẫn giữ được phong thái của bản thân.

Giang Tiêu ngồi đó nhìn hai người cười đùa, chống cằm nhìn đến ngẩn người Mộ Hàn Chu rồi bất giác nhận ra bản thân vừa nãy có chút.... ghen tị!!

Đang đấu tranh nội tâm, Giang Tiêu nghe thấy tiếng điện thoại rung lên liền nhấc máy nghe.

Đầu giây bên kia vẫn là giọng nói của người đàn ông trung niên kia, có vẻ đang rất lo lắng và gấp gáp - [ Alo, Tiểu Chu, có chuyện rồi!?]

Giang Tiêu lo lắng hỏi - Có tin tức của Tiểu Hà chưa!? Nó bây giờ sao rồi, có bình an không!?

Người đàn ông kia nhận thấy sự lo lắng của một người cha đối với sự an toàn của con gái, nhìn vào camera im lặng không biết nói gì để hắn yên tâm.

Giang Tiêu thấy sự im lặng sau đó khiến hắn đã lo lắng bây giờ còn thêm sợ hãi tính mạng của Giang Hà đang gặp nguy hiểm.

Hắn hỏi lại - Tiểu Hà nhà tôi thế nào rồi!? Bác mau nói cho tôi biết, con gái tôi thế nào rồi!?

Người đàn ông kia thở dài nói [ Cô bé hiện giờ..... Uhm~~ nói sao ta, đang chơi tàu lượn siêu tốc với một thanh niên!!]

Giang Tiêu nhìn Mộ Hàn Chu và Hàn Quân Giao ở bên cạnh, hỏi - Thanh niên!? Còn đang chơi tàu lượn siêu tốc? Là sao?

[ Tôi cũng không biết là ai, camera quay ở phía sau lưng, chỉ biết thiếu niên đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng đeo cà vạt, quần vải đen đi giày màu đen. Hai người đó có vẻ vô cùng thân thiết, chỉ vừa mới gặp nhau đã đi đâu đi đó rồi!?]

Giang Tiêu nghe vậy cũng không biết là ai, vội cảm ơn rồi nhanh chóng tắt máy trả cho Mộ Hàn Chu.

Mộ Hàn Chu vừa cầm điện thoại của mình từ tay Giang Tiêu, định nói gì thì đã thấy Giang Tiêu rút điện thoại ra gọi cho ai đó.

Sau một hồi gọi tất cả số điện thoại trong máy, kể cả Tiêu Lập Trình đều nhận lời câu trả lời là không biết, không đi, không thấy!!

Mộ Hàn Chu hỏi - Không ai sao? Người thân thiết nhất với Tiểu Hà là Tiêu Lập Trình, cậu ấy không phải đang đi học thêm sao?

Giang Tiêu vừa nói vừa xem lại tất cả các tên trong danh bạ điện thoại - Uhm~~!! Em ấy, dạo này tâm trạng không tốt, suốt ngày cằm đầu vào học hành để quên đi nỗi buồn.

Mộ Hàn Chu thở dài hỏi - Tiêu Lập Trình với Dịch Hành, đều không biết sao??

Giang Tiêu giật mình khi Mộ Hàn Chu nhắc tới Dịch Hành, liền tìm số điện thoại của Dịch Hành mà nhấn nút gọi.

Mộ Hàn Chu hỏi - Thầy từ nãy giờ không nghĩ tới gọi cho Dịch Hành sao!?

Giang Tiêu đáp - Không nghĩ tới?! Già rồi mau quên!!

Mộ Hàn Chu nhìn hắn cười khinh bỉ - Con trai mình nuôi lớn suốt bao nhiêu năm, chuyện quan trọng như vậy mà không nhớ ra sao!?

Giang Tiêu đáp - Mộ Hàn Chu, em đừng có mà quá đáng!! Em rõ ràng biết Tiểu Hành đang học năm cuối, thầy chỉ không muốn làm phiền em ấy ôn tập, dạo này lại không liên lạc thường xuyên nên mới vậy!?

Mộ Hàn Chu nghe vậy liền hiểu, không nói thêm gì nữa nhưng có vẻ không cam tâm lắm.

Phải gọi lần thứ hai Dịch Hành mới nghe máy, câu đầu tiên đã nói - [ Bây giờ, ba mới chịu gọi cho con sao?? ]

Giang Tiêu lo lắng hỏi - Tiểu Hà, có phải.... đang ở chỗ con không!?

Dịch Hành đáp - [ Ba, đoán xem ]