Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 17: Điều kiện!!



...****************...

Hàn Quân Giao lưu luyến nhìn theo bóng lưng rời đi của Thẩm Lãng, buồn bã nói - Anh ấy, trước đây đều lạnh lùng như vậy sao?

Mộ Hàn Chu khựng lại một lúc, điềm đạm đáp - Chắc là vậy!! Dù sao, hắn ta cũng là người của Hắc băng, từ nhỏ đã được nuôi dạy nghiêm khắc, giỏi nhất là không bao giờ để lộ biểu cảm, nói ít hành động thì nhanh.

Dịch Hành nói - Tân sinh như cậu, có vẻ rất hiểu về cách hành xử của đám xã hội đen nhỉ??

Mộ Hàn Chu không chút giấu giếm đáp - Chỉ một chút thôi!! Đủ để giúp một người bạn theo đuổi thủ lĩnh của bọn họ!

Dịch Hành - Cậu dám đặt chủ ý lên người tôi!?

Mộ Hàn Chu đáp - Tất nhiên, em không phải có ý đó!! Để giúp được Hứa Tiểu Thần, em đã giúp hết vốn liếng rồi đó!

Dịch Hành nghi hoặc hỏi - Hứa Tiểu Thần?

Mộ Hàn Chu chống cằm, cười đáp - Chính là cái người.... tỏ tình với anh gần đây.

Giang Tiêu hỏi - Chính là nam sinh khoa Công nghệ Thông tin sao? Sao em lại quen biết cậu ta, hai đứa khác khoa mà!?

Mộ Hàn Chu đáp - Là bạn cùng phòng ktx, quan hệ vô cùng tốt!!

Giang Tiêu hỏi - Cho dù tốt đến mấy, chuyện của người ta, em ít xem vào đi!!

Mộ Hàn Chu đáp - Ai bảo, crush của Hứa Tiểu Thần là học trưởng chứ! Nếu không em cũng chẳng thèm quan tâm.

Giang Tiêu - Hứa Tiểu Thần!? Cái tên này sao càng nghe càng thêm quen thuộc vậy!?

Mộ Hàn Chu đáp - Chính là nam thần khoa Công nghệ thông tin, chính là cái cậu nhóc nấm lùn đó!? Vốn cậu ta tên là Hứa Thần, vào ktx cuối cùng mới bị bọn em gọi là Hứa Tiểu Thần!!

Dịch Hành nói - Bảo cậu ta từ bỏ đi, tôi sẽ không thích cậu ta đâu!!

Mộ Hàn Chu cười tươi nói - Được!! Vậy chúng ta làm một cuộc giao dịch đi!!

Dịch Hành nhíu mày, tay đang gắp thức ăn cho vào bát không cẩn thận rơi xuống mặt bàn -??

Mộ Hàn Chu nghiêm túc nói - Một giao dịch có điều kiện!!

Dịch Hành buông đũa, ngả lưng ra dựa vào ghế rồi khoanh chân, hai bàn tay đan vào nhau để trên đùi, lạnh lùng nói - Nói thử xem!!

Mộ Hàn Chu nói - Em có thể ở trong bóng tối, khiến Bạch gia phá sản!!

Dịch Hành chợt giật mình, nhìn Mộ Hàn Chu đầy vẻ đề phòng.

Mộ Hàn Chu như đã biết trước, nói - Không cần nghi ngờ!! Học trưởng chỉ cần một mắt nhắm một mắt mở, để em có thể tự do theo đuổi Giang lão sư. Em sẽ giúp anh, tẩy trắng!

Nhớ lại kiếp trước, Dịch Hành dùng hết 7 năm ở nước ngoài thâu tóm tất cả thế lực của hai giới hắc bạch, cuối cùng có thể tẩy trắng các bang trong nước.

Trở thành ông chủ ở thế giới ngầm sau này, người nghe tới tên liền sợ!!

Câu này trực tiếp cắt đường lui của Dịch Hành, không đồng ý cũng không được!!

Dịch Hành nói - Được!! Tôi đồng ý nhưng....

Mộ Hàn Chu nghe vậy, tinh thần giống như đang treo trên sợi tơ lơ lửng trên không trung, từng con gió thổi qua bất cứ khi nào cũng có thể rơi xuống.

Dịch Hành lạnh lùng nói - Với một điều kiện, cậu phải đứng đầu toàn khoa, tất cả các môn đều đạt điểm tuyệt đối.

Vừa nói vừa giơ tay ra, làm ra bộ dạng nếu đồng ý thì bắt đầu giao dịch.

Mộ Hàn Chu không nghĩ gì, lập tức bật dậy khỏi ghế, hai tay nắm chặt lấy bàn tay đang giơ kia đáp - Thành giao!!

Giang Tiêu nhìn hai người, lo lắng hỏi - Làm vậy có hơi quá không? Làm sao đứng đầu toàn khoa, còn phải điểm tất cả các môn đều tuyệt đối chứ? Mà kì thi cuối học kỳ một, ba tháng nữa là đến rồi, lấy cái gì mà chắc rằng sẽ làm được?

Mộ Hàn Chu cười đáp - Thầy tin em đi!! Em có thể làm được!!

Dịch Hành rút tay về, thuận thế đứng dậy rồi đút vào túi quần nói - Cứ vậy đi!! Tôi có việc rồi, xin phép đi trước!!

Mộ Hàn Chu thấy anh còn chưa nói xong đã quay đầu định đi, gọi với theo - Thế còn chuyện của Hứa Tiểu Thần, học trưởng định làm gì?

Dịch Hành dừng lại, quay đầu nói - Đợi giao dịch kia xong thì tính tiếp!!

Không nói thêm gì nữa, cười nhạt rồi quay đầu lại đi xuống cầu thang.

Mộ Hàn Chu tức giận chửi bới - Gian thương!!

Đây là lần đầu tiên Mộ Hàn Chu giao dịch với Dịch Hành, không ngờ không được lợi mà còn bị lỗ một vố đau.

Giang Tiêu kéo Mộ Hàn Chu ngồi xuống, nói - Là em giao dịch trước mà, cũng không nói là Dịch Hành cần làm gì!?

Mộ Hàn Chu lúc này mới ngỡ người ra, gục đầu khóc không ra nước mắt.

Đúng rồi!! Lúc này làm giao dịch, cũng là mình đưa ra điều kiện, yêu cầu gì đó sao? đối phương cũng không phải sẽ đáp ứng yêu cầu?

Lại bị đùa giỡn trong lòng bàn tay rồi!?

Kẻ khóc người cười, Mộ Hàn Chu cúi đầu ăn cơm tran nước mắt, trông đến là tội nghiệp!!

Giang Tiêu ở bên cạnh vỗ về được một lúc, sau đó liền không thèm quan tâm nữa.

Giang Hà thì hay rồi, chỉ chăm gắp thức ăn mặc kệ sự đời.

Riêng Hàn Quân Giao vì lạ nước lạ cái, thấy những món trên bàn nhìn đẹp mắt thì tò mò gắp lên ăn thử.

Vừa cho vào miệng một miếng bánh gạo cay liền cảm thấy ngọt ngọt chua chua, cay cay xen lẫn chút mặn nồng của bánh gạo vui vẻ ôm má nói ngon!!

Cả bữa ăn hôm đó, chỉ mình Mộ Hàn Chu không vui vẻ gì khi ra quầy thanh toán, mặt anh không khác gì đưa tang.

...****************...

Một tuần sau đó, Mộ Hàn Chu lao đầu vào học tập.

Ngoại trừ đi ngủ trên giường, trên lớp tập trung nghe giảng thì còn lại đều cầm lấy một cuốn sách đọc.

Đi vệ sinh, mang một cuốn!!

Đi thư viện ôm một chồng sách đọc, yên tĩnh ngồi ở ngay cửa sổ.

Đến nhà ăn hoặc căn tin trường cũng cầm một cuốn vừa đọc vừa ăn.

Không phải Mộ Hàn Chu không tin năng lực của bản thân, nếu là kiếp trước anh nhất định sẽ đạt được hạng nhất.

Nhưng, anh vừa mới trùng sinh trở về, tất cả các kiến thức lẫn trình độ đều không thể nhớ như in được.

Có rất nhiều thứ mà anh đã quên không nhớ được, Mộ Hàn Chu đành phải tự thân vận động, bồi bổ kiến thức đã lãng quên.

À còn một điều khác với kiếp trước, Mộ Hàn Chu đã theo lời Giang Tiêu vào câu lạc bộ truyền thanh, làm phát thanh viên.

Sáng mang hộp cơm cho Giang Tiêu, trưa học ở Thư viện trường, tối thì ở nhà làm bài tập.

Lịch trình dày đặc của câu lạc bộ này cũng không khiến anh nhục trí, suốt ngày cắm đầu vào học không để ý bất kỳ ai.

Mộ Hàn Chu ngồi trong thư viện, vẫn như trước chọn chỗ gần cửa sổ, ánh nắng chiếu vào chiếc bàn nhuộm cả một màu vàng kim.

Ngồi ngay ở đó, mở từng trang sách đọc Mộ Hàn Chu được ánh nắng chiếu vào phát kim quang sáng chói, bất cứ ai nhìn vào cũng đều đứng ngồi không yên, xì mê ngắm nhìn.

Bây giờ đã cuối chiều, thư viện có rất nhiều người, không biết có phải do Mộ Hàn Chu ở đây không mà....!?

Xung quanh toàn là nữ ngồi chen chúc nhau, chỉ để ngắm nhìn nam thần ở khoảng cách gần nhất.

Bọn họ nói gì kệ họ, Mộ Hàn Chu vẫn miệt mài học bài.

Đột nhiên, phía sau anh xuất hiện bóng dáng của một người, nhẹ nhàng bước tới vỗ nhẹ lên vai rồi ghé sát tai thì thầm - Chăm học quá rồi đó!!

Mộ Hàn Chu giật mình, không cần nhìn cũng biết là ai.

Anh lạnh lùng nói - Tống ca, anh làm em suýt thì đứng tim đó!? Sau này, nhớ nói trước hãng động chạm!!

Tống ca, Tống Hạo Nhiên - Trưởng nhóm của câu lạc bộ phát thanh viên, nam thần khoa Thiết kế đồ họa.

Dựa theo kiếp trước, Mộ Hàn Chu từng bị hắn ta tán tỉnh, làm đủ các trò con bò để theo đuổi được anh.

Trên trường không ai biết Hải Vương Tống Hạo Nhiên, hắn ta không phải dạng người đoàng hoàng.

Hắn ta chính là một tên tra nam không ít lần dính tin đồn tình ái, nam nữ ăn tất.

Bây giờ có lẽ chuyện Mộ Hàn Chu gia nhập câu lạc bộ, cũng là một tay hắn ta sắp xếp.

Tống Hạo Nhiên gật đầu đồng ý, ngồi kế bên chống cằm nghiêng đầu nhìn Mộ Hàn Chu nói - Tiểu Hàn Hàn, có ai từng nói em rất đẹp không!?

Mộ Hàn Chu khựng lại, quay đầu nhìn lại đáp một cách lạnh lùng - Đã từng!!

Tống Hạo Nhiên giật mình, hỏi vui - Đã từng là ý gì? Em không thấy đám nữ sinh trong trường đều bị em thu hút rồi sao, không có chút động tâm sao?

Mộ Hàn Chu lạnh lùng đáp - Em vô tâm, tim đã có chủ, không để ý!!

Tống Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi - Em có người mình thích rồi sao??

Mộ Hàn Chu cúi đầu tiếp tục đọc sách, trên môi khẽ nhếch lên đáp - Uhm~~!! Một người, cực kỳ tốt!!

Anh biết một ưu điểm của Tống Hạo Nhiên là, sẽ không giành đồ đã có chủ!!

Tống Hạo Nhiên cười nói - Vậy đã theo đuổi được chưa!?

Mộ Hàn Chu đáp - Sẽ sớm thôi!!

Tống Hạo Nhiên giật mình hỏi - Vậy là chưa theo đuổi được người ta sao? Là nữ sinh của khoa nào vậy? Có cần anh đây dạy chú vài mánh khóe không!?

Mộ Hàn Chu đáp - Không cần đàn anh lo, em tự biết!!

Thấy Mộ Hàn Chu cứ lạnh lùng như vậy, Tống Hạo Nhiên cũng cảm thấy anh nhàn chán rồi đứng dậy bỏ đi, không một câu tạm biệt.

Mộ Hàn Chu tiếp tục đọc sách cũ mình, không quan tâm sự đời.

...****************...

Chớp mắt cái đã đến đại hội mùa thu, sân trường tấp nập người qua lại.

Người trang trí đèn led trên cây xanh, người thì vẽ những đường kẻ sọc cho sân trường thêm khang trang và sạch sẽ.

Nổi bật nhất chính là mỗi lớp đều chuẩn bị một căn phòng hoa lệ lộng lẫy như lạc vào chốn thần tiên.

Lớp thì mở paty, lớp thì mở quán cà phê, đồ ăn nhanh thậm trí có lớp còn mở luôn khu vui chơi thu nhỏ.

Mỗi lớp đều có trang phục khác nhau, lớp thì nữ mặc đồng phục thỏ đen đón khách, nam thì mặc đồng phục phục vụ như trong khách sạn.

Có lớp thì nữ lại mặc một bộ đầm hoặc váy, nam thì trực tiếp không mặc gì ngoài chiếc quần đùi kari.

Các lớp khác tất bật là vậy, khoa Luật nam nhất thì...??

Trước cửa có một biển báo trang trí vô cùng kì dị với hình nền đen đỏ, với dòng chữ:

[Chào mừng quý khách đến với nhà ma quái đảm!! ]

Bên dưới còn không quên ghi chú tên lớp và địa chỉ nơi đến, trông đến thật là... đáng sợ!!

(bạn nghĩ như thế nào thì nó như vậy!?)

Thứ khiến người sợ hãi chính là bộ đồng phục tự chế của thành viên, không bị xé rách thì cũng phun máu me be bét.

Còn cách trang điểm càng kì dị hơn, nào là đinh xiên đầu, nào là tay chân và người đều chằn chịt vết khâu vá.... nhìn đến là rùng rợn.

Họ vừa đi vừa phát phiếu như phát tờ rơi vậy, gặp người nào đưa người nấy.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ làm lễ, Mộ Hàn Chu bị đưa đến phòng phát thanh trong tình trạng mặc nguyên bộ ma nữ áo trắng.

Thành viên không quan tâm anh đã sẵn sàng chưa, bắt đầu mở mic nói.

- [ Xin chào các giáo sư các khoa, các đại biểu cùng với các bạn học sinh thân mến!!

Trước khi bắt đầu làm lễ, tôi xin phép được trân trọng thông báo một việc!]

. Truyện Cổ Đại