Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 47: Trở về



   Editor: Mẹ Bầu

     Nhạc Tu Minh đương nhiên không phải cố ý ép buộc Ứng Uyển Dung. Ông lựa chọn phương thức này chỉ là bởi vì độ khó ít. Trước hết là để cho những người mới được làm quen và hiểu rõ trước với những phương thức quay phim. Cơ bản là động tác diễn xuất cũng không có gì nhiều, chính là thể hiện biểu cảm và lời thoại đúng chỗ, còn những cái khác thì không thành vấn đề rồi.

     Có tin tức mới nhất của Cao Lãng, nên buổi sáng hôm nay tâm tình của Ứng Uyển Dung thực sự không tệ. Cô liền lần lượt trải qua các phân cảnh cần diễn, cô lại còn có thể có thời gian rảnh để an ủi đám người Lục Manh đang cực kỳ căng thẳng.

     Có đôi khi lời thoại tiếp theo, @MeBau*diendan@leequyddonn@ chỉ cần trong người đầy sự khẩn trương, sẽ có cảm giác mình sẽ làm không tốt một sự việc nào đó. Những chuyện này phía sau cô sẽ càng ngày càng không thể buông lỏng tay chân. Những lúc này thứ mà cho các cô thiếu chỉ là một động lực.

     Có thể được đạo diễn Khang coi trọng lại làm sao có thể âm thầm vô danh không có tí ti sở trường nào được chứ!? Chỉ là bọn họ tuổi còn trẻ, càng không thể buông lỏng tay chân được.

     Xem thấy tình hình quay đã tốt hơn, hóa thân thành rồng phun lửa, đạo diễn Nhạc nhìn thời gian, liền bảo đoàn người trực tiếp đi ăn cơm.

     Ứng Uyển Dung còn chưa có ăn được vài miếng cơm , dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com liền nghe thấy bên ngoài có người gọi đi tìm cô có điện thoại. Ứng Uyển Dung đậy lại cặp lồng cơm lại mang theo đi đến nhà khách. Cô còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ là Cao Lãng gọi điện thoại đến hay sao, ngoài anh ra cũng không còn người nào liên hệ với cô.

     Ứng Uyển Dung hướng về phía nhân viên đại sảnh nhà khách nhân nói lời cám ơn. Cô vừa mới nhận điện thoại, nói “A lô”, thì lập tức liền nghe thấy giọng nói của Lý Hương Hoa vang lên.

     "Uyển Dung, con đang bận công việc có phải không? Mẹ vẫn nhớ là thời điểm về nhà mừng năm mới, con đã để lại số điện thoại này. Mẹ muốn tìm con, kết quả luôn luôn không có người nhận. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Mẹ gọi cuộc điện thoại này, không làm quấy rầy đến con đấy chứ?"

     Ứng Uyển Dung lắc đầu, nói: "Không có đâu mẹ. Mẹ, mẹ gọi điện thoại tìm con thế này, có phải là trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

     Nếu không phải là tình huống xảy ra đột ngột, Lý Hương Hoa không có khả năng phải tìm đến cô gấp gáp như vậy. Ứng Uyển Dung đã từng nói với Lý Hương Hoa, vào ban ngày cô cũng sẽ luôn ở trong trường quay để quay phim. Vào buổi tối cô mới có thời gian trở về phòng. Có điện thoại cố định trong phòng, còn có điện thoại ở ngoài sảnh nữa, thuận tiện cho mọi người có thể tùy thời liên lạc với nhau.

     Lý Hương Hoa ở đầu kia điện thoại ấp úng một lát, mới lên tiếng nói: "Chuyện này... Trong tay con có còn tiền dư hay không? Bởi vì trước đó vài ngày chi phí cho việc kết hôn của anh trai con cũng không ít. Học phí của Thừa Văn cũng là mượn tiền nhà người ta. Vốn nghĩ dựa vào cửa hàng bán tạp hóa chậm rãi kiếm tiền. Nhưng không ngờ tới, ngày hôm kia ba con khi xuống ruộng lại bị ngã, hiện tại đang phải nằm viện. Hàng xóm chung quanh đều mượn một lượt cả rồi… thật sự không còn cách nào khác, cho nên mẹ mới liên hệ với con."

     Ứng Uyển Dung nhăn mày lại, hỏi: "Ngài làm sao lại không nói với con sớm một chút chứ? Trong nhà có chuyện xảy ra, mẹ nên liên hệ với con ngay. Bây giờ trước hết để con chuyển tiền về nhà cho mẹ đã, nếu như không đủ, mẹ hãy liên lạc lại với con. Đoàn làm phim ở bên này còn đang bận quay phim tương đối gấp gáp, con không có cách nào để xin phép trở về nhà được. Đành chỉ có thể để cho mẹ và anh cả phải vất vả rồi."

     Lý Hương Hoa vội vàng nói: "Không khổ cực, kỳ thực ba con cũng không có chuyện gì lớn đâu. Chỉ là chân bị gãy xương, cần phải chụp phim và bó thạch cao, không có cách nào để làm công việc ruộng vườn được. Công việc của con vẫn là quan trọng nhất, không có việc gì con cũng đừng xin phép trở về, mọi người ở nhà đều tốt đẹp cả."

     Ứng Uyển Dung hỏi vài câu sau đó liền cúp điện thoại, đi tìm Nhạc Tu Minh, xin phép nghỉ nửa ngày để đến ngân hàng. Cô gửi về nhà cho Lý Hương Hoa toàn bộ số tiền trong tài khoản của chính mình, ước chừng khoảng năm trăm nhân dân tệ (ở đây đề cập đến mức lương của năm 1980 và tỷ lệ bằng năm mươi lần hiện tại – Tác giả).

     Nói chuyện điện thoại xong, Lý Hương Hoa trở về đến bệnh viện huyện. Ứng Đại Hùng thấy vợ của mình đi nửa ngày không trở về, vừa thấy bà tiến vào liền trực tiếp hỏi: "Có phải là bà đã đi gọi điện thoại cho Uyển Dung rồi hay không, hả? Tôi đã nói rồi, tôi không làm sao hết! Bà làm sao mà cứ phải muốn gọi điện thoại cho nó, con bé ở kinh đô làm sao mà có tiền dư thừa chứ! Nếu Tiểu Lãng biết, có phải là sẽ cãi nhau hay không!"

     Lý Hương Hoa bình thường là một người có tính cách kiên cường, thấy chồng của mình một thân bị thương nằm ở trên giường như vậy. Lại nói, không biết sau khi kiểm tra, kết quả đưa ra có bị ảnh hưởng cái gì hay không, bà liền không nhịn được mà đỏ mắt.

     "Vậy ông muốn tôi phải làm sao bây giờ? Cửa hàng bán tạp hóa đã bị người ta đập phá rồi. Văn Triết cũng đã phải chạy tới thị xã để tìm việc làm. Tôi không gọi điện thoại cho Uyển Dung, thì tôi phải nói với ai nữa đây? Thừa Văn lại phải đến trường, trong nhà bây giờ không cái gì để dựa vào..." Nói xong, hai hàng nước mắt của bà lại liền chảy xuống. Cặp mắt bà cũng sưng đỏ cũng không biết là đã khóc mấy ngày rồi.

     Bọn họ cũng không biết là đã đắc tội với thần thánh phương nào. Từ sau khi Văn Triết và Hạ Tiểu Ngưng kết hôn, cuộc sống thoải mái không được vài ngày, thì những điều tồi tệ liền liên tiếp xảy ra…

     Đầu tiên là chuyện Hạ Tiểu Ngưng kết hôn, yêu cầu muốn tiền mừng. Bằng không cô sẽ không ra khỏi cửa nhà mẹ đẻ. Bọn họ liền mang số tiền còn dư ở trong nhà ra để đưa cho bên nhà gái, lúc ấy mới kết thúc thuận lợi. Bằng không thật sự là sẽ bị họ hàng thân thích cười chết rồi.

     Nhưng Hạ Tiểu Ngưng cũng là người thông minh. Cô ta biết việc này bản thân mình có sai, cho nên đêm đó liền trực tiếp quỳ xuống nói là ba mẹ mình giựt giây, bắt phải làm như vậy, cô ta biết mình sai lầm rồi.

     Con dâu khóc thê thảm đáng thương. Hơn nữa lúc này cũng đã thành người một nhà rồi. Nghĩ đến Hạ Tiểu Ngưng, trừ bỏ lễ tết vừa rồi không có sự lui tới khác đối với nhà mẹ đẻ của mình, cái kết cục này cũng đành phải bịt mũi mà đáp ứng rồi.

     Ai biết được, tiếp sau đó càng ngày càng có nhiều kẻ biếng nhác đến quán nhỏ bán tạp hóa này để hóng gió mùa thu. Bao gồm cả anh trai cả của Hạ Tiểu Ngưng, cậu lớn của Ứng Văn Triết. Những việc này Lý Hương Hoa vốn dĩ  không hề hay biết.

     Vẫn là do bà con hàng xóm chung quanh không thể nhìn được việc bị anh trai cả của Hạ Tiểu Ngưng đến chửi rủa không ngừng như vậy, mới đến trước mặt Lý Hương Hoa để nói chuyện. Đến lúc này Ứng Văn Triết mới thừa nhận mấy ngày nay vẫn luôn luôn dối gạt mẹ việc này, vụng trộm đem sổ sách giấu đi, chờ đến khi anh trai cả của Hạ Tiểu Ngưng có tiền về sau trả lại.

     Ngày hôm sau Lý Hương Hoa cũng không ra đồng ruộng nữa. Bà trực tiếp bảo với Hạ Tiểu Ngưng trở về nhà đưa cơm, còn mình ở trong tiệm hỗ trợ. Anh trai cả của Hạ Tiểu Ngưng theo lệ thường lại đến nợ tiền rượu, thuốc lá. Không nghĩ tới lại đụng phải cây đinh, chẳng làm được gì liền lanh lẹ bỏ đi.

     Đến ngày hôm sau, Lý Hương Hoa thấy anh trai cả của Hạ Tiểu Ngưng không đánh mà lui, nên cũng không tính toán gì nữa, việc này coi như cũng cho qua. Ai biết lại có chuyện náo loạn xảy ra. Không hiểu thế nào, tự nhiên có một đám người sống tạm bợ đến trong tiệm đập phá cửa hàng. Ứng Đại Hùng trên đường đi về nhà cũng bị người ta phủ bao tải lên người, đánh cho một trận.