Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!

Chương 77: Ra mắt



Ngày 30 tết âm lịch, Bạch Gia Thi cùng Tống Lập Thành trở về ra mắt gia đình.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Bạch Gia Thi đứng ngồi không yên, căng thẳng đến mức không thể nhắm mắt đi ngủ được.

Quần áo trong tủ cũng bị cô lục tung không còn sót lại thứ gì.

Nhìn thấy Tống Lập Thành đi từ phòng tắm ra, cô liền nhanh miệng hỏi: "Bố mẹ anh thích kiểu con gái thế nào vậy?"

Tống Lập Thành nhìn quần áo bị cô làm cho lộn xộn, đi tới ôm cô vào trong lòng: "Chỉ cần là người anh yêu, như nào bố mẹ cũng thích. Em không cần lo lắng."

Bạch Gia Thi như được an ủi, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn không dứt.

Sáng hôm sau cô dậy từ rất sớm, sau khi thử tới thử lui cuối cùng chọn được một bộ váy dáng dài màu hồng phấn, mái tóc được cô chải mượt để xoã sau sai, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng thoạt nhìn mang lại cảm giác gần gũi, dịu dàng nhu thuận.

Bạch Gia Thi đứng trước gương nhìn ngắm nửa ngày, đến lúc cô cảm thấy hài lòng rồi mới đi ra ngoài.

Trong lúc ngồi xe đến, Bạch Gia Thi không ngừng trò chuyện với Tống ảnh đế, hi vọng có thể làm giảm sự khẩn trương của cô, cũng mong có thể lấy thêm được thông tin hữu ích.

"Bố mẹ anh làm gì thế ạ?"

"Mẹ anh là nghệ sĩ dương cầm, nghỉ hưu cách đây hai tháng. Còn bố anh có một công ty nhỏ, nay cũng về hưu rồi."

Nghe anh nói vậy, cô liền trở nên háo hức xen lẫn mong chờ: "Mẹ anh là nghệ sĩ dương cầm vậy anh có biết đánh không ạ?"

"Anh biết một chút. Sao vậy? Muốn nghe hửm?"

Cô gật đầu, có vẻ không còn căng thẳng như lúc trước: "Vâng ạ! Em muốn nghe."

Tống Lập Thành nhìn cô một cái, cười khẽ: "Vậy em trả cho anh cái gì?"

"Gì cũng được ạ."

"Một đêm bảy lần được không?"

Bạch Gia Thi đỏ mặt, chẹp miệng nói: "Anh không đứng đắn!"

Anh cười không đáp, cô ngồi bên cạnh ghế lái nhìn ra cửa sổ, hỏi: "Còn xa không ạ?"

"Còn hơn một tiếng nữa, em ngủ một lát đi."

Cô gật đầu dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: "Đến nơi gọi em nha."

Anh nhìn thoáng qua, thấy cô đã nhắm mắt, nhân lúc dừng đèn đỏ liền lấy áo khoác đằng sau đắp lên cho cô.

...

Bạch Gia Thi ngủ rất ngon, chờ đến khi cô tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú kề sát.

Cô dụi đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ của mình, giọng nói mềm mại vẫn còn đang ngái ngủ vang lên: "Tới rồi ạ?"

Tống ảnh đế hôn lên má cô một cái: "Ừm, tới lâu rồi, vừa nãy bố mẹ anh ra đón nhưng thấy em ngủ say, nên anh không nỡ gọi em dậy. Họ đi vào nhà rồi."

Bạch Gia Thi nghe vậy lập tức tỉnh ngủ, hốt hoảng nói: "Sao anh không gọi em, hu hu hu bố mẹ anh sẽ nghĩ gì đây chứ."

Tống Lập Thành xoa đầu cô an ủi: "Bố mẹ anh không để ý chuyện này đâu. Ngoan, đi vào trong thôi!"

Cô gái nhỏ vẫn lo lắng trong lòng, có ai ra mắt gia đình bạn trai lại đi ngủ như heo trước mặt bố mẹ chồng tương lai không chứ!!?

Chắc cũng chỉ có cô mới có can đảm như thế.

Biệt thự Tống gia ở tách biệt với thế giới bên ngoài, nằm độc lập trên một ngọn núi, cây cối um tùm hoa lá, không khí vừa trong lành lại yên tĩnh, rất thích hợp để an dưỡng tuổi già.

Hai người vừa vào trong, mẹ Tống đã đi từ phòng bếp ra ngoài, nhìn cô trìu mến mỉm cười.

Tống Lập Thành chậm rãi giới thiệu cho họ, mẹ Tống chưa nghe xong đã chờ không được kéo cô về phía mình: "Chào con, dì là mẹ của tiểu Thành."

Cô gái nhỏ đỏ mặt: "Con chào dì ạ."

Mẹ Tống Lập Thành rất trẻ, thật sự quá trẻ! Thoạt nhìn giống như chỉ mới ba mấy tuổi, làn da được chăm sóc kĩ càng, bà có đôi mắt màu xanh đặc trưng của người mỹ, trông rất cuốn hút.

Bà nghe vậy thì cười càng tươi hơn: "Ngoan lắm, con mau ra kia ngồi đi, dì nấu thêm vài món nữa là có thể ăn rồi."

Bạch Gia Thi sao có thể đi ngồi theo lời bà được, nghe vậy liền nhanh miệng nói: "Để con giúp dì một tay ạ."

Mẹ Tống xua tay: "Không được, con mới tới nên chắc cơ thể còn mệt lắm. Để tiểu Thành đưa con lên phòng nó nghỉ ngơi."

Bạch Gia Thi vốn định từ chối nhưng anh đã nhanh tay hơn một bước: "Mẹ nói đúng, anh đưa em đi nghỉ ngơi."

...

Mở cửa phòng ra, diện tích bên trong rất lớn, màu chủ đạo là trắng đen, thiết kế đơn giản nhưng lại tao nhã, rất phù hợp với con người anh.

Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.

Bạch Gia Thi đi tới kệ tủ nhìn một loạt bằng khen của anh, mỉm cười: "Bạn trai em ưu tú quá đi mất."

Sau đó lại nhìn tới trên bàn có đặt một quyển album lớn.

Cô tò mò cầm lên, quay sang nhìn anh với ánh mắt long lanh.

Anh ngồi xuống giường, kéo cô ngồi lên đùi mình.

"Em xem đi."

Cô lật trang đầu tiên ra, hình một cậu bé sơ sinh nằm trong tả, khuôn mặt phúng phính trắng nõn, hồng hào.

"Oa, đáng yêu quá~"

Album ghi lại hành trình trưởng thành của anh, từ một cậu nhóc mũm mĩm trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú.

Xem tới tấm hình anh bị tát, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một dấu bàn tay, cô ngạc nhiên cười lớn...

Tống ảnh đế bấc đắc dĩ chỉ có thể vuốt ve eo cô: "Buồn cười lắm sao?"

Bạch Gia Thi cười đến chảy nước mắt: "Không ngờ ảnh đế đại danh đại đỉnh cũng có ngày bị người ta đánh."

"Nhưng mà cô bé đánh anh là ai vậy ạ?"

"Anh không nhớ rõ nữa, hình như là con bạn thân mẹ anh. Tên là Nguyễn Nhuyễn thì phải."

Bạch Gia Thi nghe xong nụ cười chợt cứng lại, cô hốt hoảng đánh rơi cả cuốn album.

Tống Lập Thành khó hiểu: "Em làm sao vậy?"