Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!

Chương 92: Hoàn chỉnh văn



Chỉ trong một đêm, có hai tin tức động trời chiếm lĩnh hot search.

Một là Bạch Gia Thi và Tống Lập Thành đã chính thức kết hôn, hai là Bạch Gia Thi đang ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp lại tuyên bố giải nghệ.

Bạch Gia Thi chính là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử showbiz đạt được danh hiệu ảnh hậu, cũng là người đầu tiên khi sự nghiệp đang rộng mở lại tuyên bố giải nghệ.

Nhiều người bảy tỏ sự nuối tiếc, cô là một hạt giống tốt...

Ở trên mạng náo loạn là thế, nhưng ở căn biệt thự ngoại ô, có hai người đang quấn quýt nhau trên ghế sô pha.

Khung cảnh hài hoà, ấm áp.

"Ông xã, chúng ta tổ chức hôn lễ có được không ạ?"

Tống ảnh đế trong lòng run lên, trái tim đập kịch liệt, cuối cùng ngày này cũng tới: "Được!"

Bạch Gia Thi cười hì hì nhéo mặt anh.

Sau đó mở điện thoại lên, nhiệt độ hot search vẫn không giảm đi mà ngược lại còn có xu hương tăng mạnh.

Cô nhìn trên mạng đều đang kêu gào muốn ăn cẩu lương.

Suy nghĩ một lát liền mở album ảnh yêu thích ra, tấm ảnh đăng kí kết hôn màu đỏ rực vô cùng chói loá đang nằm chiễm chệ ở đó.

Cô nhấn nút đăng, kèm một dòng trạng thái "Chào anh, ông xã của em! @Tống Lập Thành"

Trong tấm ảnh, người con gái gương mặt rạng rỡ dựa vào người đàn ông, ánh mắt người đàn ông nhìn cô gái dịu dàng như nước.

Tấm ảnh nhanh chóng nhận được sự quan tâm của cộng đồng mạng.

[ A a a a, ngọt chết tôi rồi! ]

[ Thức ăn cho chó này tôi xin phép ăn nha! ]

[ Nam thần cũng có mặt dịu dàng như vậy sao? Đúng là minh chứng cho câu nói: không phải là anh ấy lạnh lùng mà là chưa gặp được đúng người mà thôi. ]

[ Thời gian trôi qua nhanh thật, chỉ mới đây thôi còn đang theo dõi từng bước đi của tiểu Thi, vậy mà bây giờ chị ấy đã có chồng rồi! ]

[ Con gái mẹ phải sống thật hạnh phúc nhé! ]

[ Hai người nhất định phải sống đến đầu bạc răng long, nếu không tôi có hoá thành ma cũng sẽ ám hai người đó, nước mắt.jpg ]

[ Nhan sắc này của hai người sau này nhất định sẽ sinh ra một đứa con có giá trị nhan sắc đỉnh chóp cho xem! ]

Bạch Gia Thi mỉm cười, sau đó nhìn thấy thông báo weibo mình được tag tên.

Cô tò mò ấn vào, là Tống ảnh đế tag cô.

Dòng trạng thái của anh đồng khớp với cô: "Chào em, bà xã của anh."

Đính kèm là một tấm ảnh Bạch Gia Thi đang mỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, khuôn mặt cô gái không hề trang điểm nhưng cũng đủ làm siêu lòng biết bao con tim.

[ Mặt mộc mà cũng đẹp chết người như thế! Ganh tị quá đi mất. ]

[ Hai con người này tối rồi cũng không cho người ta ngủ, ăn cơm này chắc no tới sáng không ngủ được quá! ]

[ Ông xã, bà xã đồ đó, ngấy quá đi mất! Nhưng mà tui thích. ]

[ Bã là người con gái đầu tiên mà nam thần đăng trên weibo đó! Ngọt ngào quá. ]

[ Đề nghị hai người tung thêm ảnh! ]

[ Khi nào mới có ảnh cưới đây, hóng quá. ]

[ +100 đợi ở đây cho tới khi có ảnh. ]

[ + căn cước công dân, hóng mòn dép. ]

Hiếm khi Tống ảnh đế lại trả lời bình luận: [ Nhanh thôi, không để mọi người đợi lâu đâu. ]

Bạch Gia Thi tym ảnh sau đó tắt điện thoại.

"Anh chụp lúc nào thế."

Anh hôn vào má cô, dịu dàng nói: "Vừa nãy thôi."

Cô bĩu môi giả vờ hờn dỗi: "Chẳng nói gì với em cả."

Anh xoa đầu mỉm cười: "Như vậy mới tự nhiên."

...

Đầu tháng ba, Tống ảnh đế dẫn Tống phu nhân đến tiệm váy cưới xa hoa bậc nhất thành phố.

Vì để có sự riêng tư, Tống ảnh đế đã bao hết tiệm váy cưới một ngày.

Hai người nắm tay nhau đi qua từng dãy đồ cưới lung linh tuyệt đẹp, nghe nhân viên bán hàng giới thiệu chi tiết từng ý nghĩa và phong cách của bản thiết kế.

"Tống phu nhân, không biết ngài có ưng ý mẫu thiết kế nào không?"

Xem qua một vòng, Bạch Gia Thi vẫn chưa nhìn được kiểu nào quá ưng ý, lại nhìn nhân viên bên cạnh nhiệt tình, cô có chút khó xử.

Tống Lập Thành nháy mắt liền hiểu, sau đó nhìn qua cô nhân viên gật đầu nhẹ, cô ấy hiểu ý đi vào trong.

Anh nhìn cô cười: "Anh đã thiết kế riêng cho em một bộ váy cưới rồi, chẳng qua muốn xem em có ưng ý cái nào không, chúng ta sẽ mua về mặc dần."

"..." Nhiều lúc cô cũng không hiểu rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ gì.

Nhân viên cửa hàng đẩy đến trước mặt hai người bộ váy đã được thiết kế vô cùng tinh xảo.

Bạch Gia Thi vừa nhìn đã thích ngay, nhân viên vội dẫn cô đến phòng thử đồ.

Tống ảnh đế ngồi bên ngoài chờ.

Hơn hai mươi phút sau, tấm rèm trước mặt anh được chậm rãi kéo ra.

Bạch Gia Thi một thân váy phồng trắng tinh tế, mang vẻ đẹp cổ điển nhưng cũng rất hiện đại, váy cưới có sự kết hợp hài hòa của kim tuyến, lớp vải kim sa và ren vừa mang đến sự lấp lánh, sang trọng vừa tạo ra độ bồng bềnh cho làn váy. Khuôn mặt cô được trang điểm nhẹ, xương quai xanh gợi cảm, vòng eo mềm mại chỉ bằng một nắm tay và một đôi chân dài ẩn hiện dưới vô số tầng lụa trắng.

Cảnh đẹp trước mắt khiến hô hấp Tống Lập Thành ngưng trệ.

Rõ ràng hai người đã trải qua vô số lần thân mật, thế nhưng khoảnh khắc cô khoác lên mình chiếc váy cưới vẫn không nhịn được sự khẩn trương.

Tống ảnh đế cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhân viên bên cạnh mỉm cười, lễ phép hỏi: "Tống tiên sinh có chỗ nào không vừa ý không ạ?"

Anh lắc đầu: "Mọi người ra ngoài trước đi."

Nhân viên nghe xong chỉ thị, lặng lẽ rời khỏi.

Bạch Gia Thi đỏ mặt: "Ông xã~ Em có đẹp không ạ?"

Tống ảnh đế không đáp lời cô, đi tới gần kéo cô vào lòng, chậm rãi hôn lên cái miệng đỏ au mê người.

Bạch Gia Thi đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh...

Đến khi cô gái nhỏ không thở được anh mới lưu luyến buông tha cho cô.

"Bảo bối, em thật đẹp! Em khiến anh chỉ hận không thể nuốt vào."

Cô đỏ mặt đánh nhẹ vào ngực anh: "Anh không đứng đắn!"

...

Ngày tổ chức hôn lễ đã được bố mẹ hai bên chọn từ lâu.

Mỗi chi tiết đều đạt đến tiêu chuẩn cao nhất.

Hai thợ trang điểm đứng hai bên Bạch Gia Thi, trên bàn có rất nhiều dụng cụ trang điểm.

Bạch Gia Thi ngồi ngay ngắn, không dám cử động mạnh, gương mặt trắng nõn của cô dưới ánh đèn càng trở nên rực rỡ hơn.

Khuôn mặt cô vốn đã xinh đẹp động lòng người, thợ trang điểm cũng không cần tốn quá nhiều công sức đã hoàn thành.

Trong gương, cô gái có nét đẹp vô cùng sắc xảo quyến rũ, môi đỏ căng mọng, đẹp đến mức không chân thật...

Mái tóc dài của cô được búi lên sau đầu để lộ chiếc cổ thiên nga mảnh mai, bên trên đầu được điểm xuyến bằng một chiếc vương miệng đính kim cương lấp lánh.

Bên trong phòng còn có Vân Hi một thân váy trắng tinh khôi đơn giản và mẹ của gia đình hai bên.

Bọn họ giúp đỡ cô mặc váy cưới vào, nhìn cô gái xinh đẹp như công chúa bước ra từ trong những câu chuyện cổ tích trước mặt, mẹ cô không kìm nén được nước mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Con gái của mẹ rất xinh đẹp."

Bạch Gia Thi cố kìm nén lại nước mắt: "Mẹ à, đừng khóc mà."

"Đúng đó chị sui, hôm nay là ngày vui mà." Mẹ Tống vỗ vai an ủi bà.

Mẹ Bạch mỉm cười: "Đúng vậy."

Bên ngoài có người thông báo đã đến giờ.

Mẹ Bạch nhìn cô, dịu dàng nói: "Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy!"

Bên ngoài, Tống Lập Thành một thân tây trang màu trắng, đứng ở trung tâm lễ cưới, mắt nhìn đồng hồ liên tục.

Thời tiết hôm nay mát mẻ thế nhưng người đàn ông lại đổ mồ hôi liên tục, mắt hướng về phía trước đợi chờ cô dâu của mình xuất hiện.

Ở ngoài cánh cửa hôn lễ, cha Bạch đang khoác cánh tay Bạch Gia Thi, tay phải của cô cầm một bó hoa lilac màu trắng, dưới chân là hành lang được lót bằng đá cẩm thạch...

Giờ phút này mọi thứ dường như đang ngưng đọng.

Cha Bạch hơi nghẹn ngào: "Tiểu Thi, cha chỉ muốn nói rằng con mãi mãi là cô công chúa nhỏ của cha mẹ!"

"Bất cứ lúc nào cũng có thể trở về."

Bạch Gia Thi run lên, lúc trước cô nghĩ rằng tại sao bản thân mình lại xuyên vào thế giới này, nhưng bây giờ rốt cuộc đã rõ.

Dường như ông trời muốn bù đắp lại những tổn thương mà cô chịu đựng.

Cho cô một gia đình trọn vẹn, một người đàn ông yêu chiều cô hết mực và một tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Lúc này cánh cửa mở ra, tiếng nhạc du dương phát ra từ những nghệ sĩ vĩ cầm, khung cảnh lãng mạn dần hiện rõ trong tầm mắt cô gái.

Hai bên hành lang có vô số khách mời, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô khoác tay cha Bạch đi đến trước mặt người đàn ông của cô...

Cha Bạch đặt bàn tay cô vào bàn tay to lớn ấm áp của anh, khuôn mặt ông mãn nguyện rời đi.

Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, xoay người đối diện nhau trước bục tuyên thệ.

Người cha xứ đứng trên bục hướng về Tống Lập Thành và Bạch Gia Thi hỏi tuần tự:

"Con có đồng ý lấy anh ấy không? có trọn đời yêu thương, chung thủy với anh ấy không?"

Bạch Gia Thi mỉm cười nói: "Con đồng ý"

"Con có đồng ý lấy cô ấy không? có trọn đời yêu thương, chung thủy với cô ấy không?

Tống Lập Thành nhìn cô dịu dàng: "Con đồng ý."

Vân Hi đứng đằng sau cô, lau nước mắt cùng với Tần Tử Sâm đưa hộp nhẫn cưới đến trước mặt hai người.

Sau khi trao nhẫn cưới, cả hai cùng trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng.

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt.

Ánh mắt người đàn ông chỉ có duy nhất hình bóng của cô gái và cô gái nhỏ cũng vậy.

Anh kề sát vào tai cô thì thầm: "Anh yêu em, cô bé ngốc ạ."

Bạch Gia Thi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống: "Em cũng vậy!"

Chúng ta sẽ ở bên nhau trọn đời, trọn kiếp, cùng nhau sống đến thiên trường địa cửu!

...

Vậy là đã chính thức end truyện rồi, cảm ơn mọi người thời gian qua đã luôn ủng hộ mình.

Chúc mọi người có một đêm giao thừa vui vẻ bên gia đình! ❤️