Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!

Chương 93: Ngoại truyện 1: Tuần trăng mật



Sau khi tổ chức hôn lễ, Tống ảnh đế và Tống phu nhân cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật.

Vì chuyện này mà Tống ảnh đế hào hứng đến nổi mất ngủ mấy ngày liên tiếp.

Hai người họ cuối cùng cũng có thời gian yên tĩnh bên cạnh nhau.

Nhưng đến ngày lên đường.

Tống Hạo, Tần Tử Sâm, Vân Hi và Doãn Bằng đều xách va li đi cùng.

Nói muốn đi du lịch...

Tống ảnh đế đương nhiên là không đồng ý, nhưng Tống phu nhân lại nói đi càng đông càng vui...

Tống ảnh đế chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Cuối cùng không gian riêng tư của hai người liền biến thành sáu người.

Tống ảnh đế tự an ủi chính mình rằng đến nơi sẽ tách ra, hai người họ vẫn có thời gian bên nhau.

Nhưng lúc lên máy bay, Vân Hi lại lôi kéo Tống phu nhân ngồi cùng mình, điều này làm Tống ảnh đế rất rất không vui!

Nhưng anh không thể làm được gì khác, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm hai người.

Có thể ánh mắt Tống ảnh đế quá mức mãnh liệt, Vân Hi đã đại phát từ bi nhường chỗ cho anh ngồi cạnh Tống phu nhân.

Điều này làm Tống ảnh đế rất mãn nguyện.

Máy bay đi hơn năm tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đáp xuống sân bay của Paris Pháp.

Tháng bốn, thời tiết Paris rất lạnh...

Dù Tống phu nhân đã mang hai áo lớp dày nhưng vẫn bị thời tiết nơi đây làm cho run người.

Cả đám nhanh chóng bắt taxi tới khách sạn đã đặt trước.

Bởi vì chưa thích ứng được thời tiết nên bọn họ đành phải thống nhất sáng ngày mai rồi mới đi chơi.

...

Lúc Tống phu nhân tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy thân ảnh người đàn ông đang đứng ngoài ban công hóng gió.

Khuôn mặt anh trầm ngâm, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Ngay cả khi cô ra ngoài anh cũng không phát hiện.

Phải đến lúc cảm nhận được hơi ấm đằng sau lưng, anh mới cử động, xoay người lại ôm cô vào lòng.

"Anh đang suy nghĩ gì thế ạ?"

"Không có gì cả."

Tống phu nhân bĩu môi ngẩng mặt lên khỏi lồng ngực anh, không vui nói: "Anh lừa em, mau nói thật cho em biết đi. Nhà anh phá sản hả?"

Tống ảnh đế ngẩn người cười khẽ: "Không lừa em, nhà anh cũng không có phá sản."

"Vậy sao anh lại không vui!"

Nghe đến đây, Tống ảnh đế hơi uỷ khuất nói: "Vốn dĩ đây là tuần trăng mật của chúng ta..."

Nháy mắt cô liền hiểu ra mọi chuyện, bảo sao cả ngày hôm nay anh cứ rầu rĩ không vui.

Tống phu nhân cười khẽ nhón chân lên hôn vào khoé miệng anh: "Vậy ngày mai chúng ta lén đi hẹn hò riêng được không ạ?"

"Thật không?"

Cô gật đầu chắc nịch: "Em lừa anh làm gì chứ!"

...

Hôm sau, hai người đã cố tình ra ngoài từ sớm, nhưng cuộc đời luôn không theo ý ta mong muốn, họ bắt gặp Tống Hạo từ trong phòng đối diện đi ra.

Cuối cùng cuộc hẹn hò hai người liền biến thành sáu người cùng nhau tới sân trượt tuyết.

Trái với tâm trạng phấn khởi của mọi người, Tống ảnh đế lại u ám, lạnh mặt cả đường đi...

Xưa nay, Pháp được xem là một trong những đất nước lãng mạn nhất thế giới và Paris chính là một thành phố hoa lệ với những cửa hàng, ngọn đèn lung linh trên khắp các mặt đường cổ kính, đặc biệt nó sẽ càng lộng lẫy hơn khi bước vào mùa đông.

Ngoài trời tuyết đang rơi, nhìn Paris giống như được khoác trên mình một bộ cánh màu trắng tuyệt đẹp.

Nơi dừng chân đầu tiên trong lịch trình hôm nay là khu trượt tuyết nổi tiếng Les Trois Vallées.

Khi bước vào, Tống phu nhân cảm giác như đang bước vào những câu chuyện cổ tích thần tiên với những mái nhà phủ đầy tuyết và lấp lánh những ánh đèn.

Ở đây chia ra hai khu khác nhau, một là dành cho người chơi chuyên nghiệp và hai là cho người chơi nghiệp dư.

Đương nhiên là bọn họ chọn chơi nghiệp dư rồi.

Tống ảnh đế đang buồn bực không vui, đột nhiên bị một quả cầu tuyết tập kích bất ngờ.

Anh quay đầu nhìn hướng phát ra của quả cầu.

Tống phu nhân bị anh phát hiện cũng không chột dạ, cô cười hì hì ném thêm một quả cầu nữa.

Tống ảnh đế lần thứ hai bị tuyết ném vào người.

Anh bất đắc dĩ phủi áo, cứ tưởng câu chuyện sẽ dừng lại ở đây.

Nhưng lúc cô xoay người lại liền bị anh bất ngờ ném tuyết vào lưng.

Cô như con mèo nhỏ xù lông, quay người trừng mắt:

"TỐNG LẬP THÀNH! Anh to gan lắm, lần này anh tiêu đời với em rồi."

Nói xong cô liền cúi người xuống làm mấy quả bóng tuyết, ném liên tiếp vào người anh.

Tống ảnh đế cũng không chịu thua, cũng liên tục ném tuyết vào người cô.

Thế là cuộc chiến ném tuyết bắt đầu diễn ra.

Hai người chơi vui đến nổi quên trời quên đất, đến khi cảm thấy mệt mới cùng nhau lăn ra tuyết thở phì phò.

Cả hai đều không hẹn mà cùng nhau xoay người nhìn đối phương, trong mắt họ chỉ chất chứa hình bóng nhau.

Không có những lời nói đường mật, hay những hành động mãnh liệt mà chỉ đơn giản là nắm tay nhau rồi cùng nhau cười khúc khích khó hiểu.

Như vậy thôi nhưng nó lại ngọt ngào hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Giá như giây phút này cứ dừng lại mãi mãi.