Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 53: Gặp lại



Editor: Yuri Ilukh

Nhất Diệp dẫn Mã Nhã và những người còn lại về nhà trọ ở Quý La Thành trước, ở Quý La Thành có thế lực của Thiên Trận Môn và lực lượng đóng quân của Huệ thành nên ba người ở đó vô cùng an toàn. Sau đó Nhất Diệp nói với Mã Nhã vài câu rồi trực tiếp bay đi núi Phong Hoà lần nữa.

Vũ Quân chở Nhất Diệp bay ngày đêm không nghỉ về phía núi Phong Hoà, sau 10 ngày thì hai người cuối cùng cũng tới được phạm vi của núi Phong Hoà (Tốc độ bay của Vũ Quân nhanh hơn tốc độ bay của pháp khí của Nhất Diệp nên tới sớm hơn).

"Tiền bối" Nhất Diệp nhìn núi Phong Hoà gần ngay trước mắt thì hỏi, "Chúng ta không đi tới cửa môn phái sao?"

"Không cần, ta trực tiếp dẫn ngươi vào" Vũ Quân trả lời.

"Thật hồi hộp" Càng tới gần núi Phong Hoà Nhất Diệp càng hồi hộp, "Tiền bối, ngài nghĩ nếu phu quân nhìn thấy ta thì chàng ấy sẽ có biểu cảm thế nào?"

Để tạo bất ngờ cho Vũ Quân nên trước khi tới đây Nhất Diệp đã dặn Ô tiền bối không được nói chuyện của cô cho Vũ Quân. Ô tiền bối thấy phu nhân mình thích diễn nên cũng đồng ý với vẻ mặt phức tạp.

"Ngươi cảm thấy sao?" Vũ Quân rất tò mò suy nghĩ của Nhất Diệp về phản ứng của anh.

"Thật ra... ta cũng không biết" Nhất Diệp bỗng không còn tự tin như thường ngày, chợt thấp tha thấp thỏm, "Thật ra trước đây ta đều gạt ngài".

"Hả?" Vũ Quân nghi hoặc quay đầu một chút.

"Lúc trước ta nói phu quân ta và ta vô cùng yêu nhau, thật ra đều là lừa ngài" Chắc do Ô tiền bối đã từng cứu cô nên Nhất Diệp có cảm giác thân thiết với anh.

"Tại sao lại nói vậy?" Ánh mắt Vũ Quân sửng sốt, "Chẳng lẽ.... ngươi không thích phu quân ngươi?"

"Đương nhiên không phải!" Nhất Diệp lắc đầu nói, "Lúc trước là ta quấn lấy huynh trưởng bảo huynh ấy làm mối cho, sao mà ta không thích phu quân được chứ".

"Vậy tại sao ngươi lại nói hai người không yêu nhau?" Vũ Quân càng thêm khó hiểu.

"Vì ta không biết phu quân ta có thật sự thích ta không" Nhất Diệp có chút phiền muộn nói.

Tốc độ bay của Vũ Quân bỗng nhiên chậm lại, anh sợ gió to quá thì không thể nghe rõ Nhất Diệp nói.

"Lúc nãy không phải ta nói rồi sao? Là huynh trưởng làm mối cho bọn ta" Nhất Diệp nhớ lại, "Lúc trước khi huynh trưởng ta sắp phi thăng, ta trở về gấp để có thể nhìn mặt huynh ấy lần cuối".

"Nghe thì có vẻ như không may mắn nhưng mà đó là lần cuối, vì lúc đó tư chất ta không tốt, tu vi cũng không cao, không có khả năng phi thăng mà tuổi thọ cũng chỉ còn lại 20 năm, cho nên nói gặp mặt lần cuối là để huynh ấy gặp ta lần cuối" Nhất Diệp giải thích.

Vũ Quân cũng biết chuyện này nên không lên tiếng cắt lời Nhất Diệp.

"Lúc đó hình như phu quân ta có việc muốn tìm huynh trưởng ta hỗ trợ" Nhất Diệp tiếp tục nhớ, "Ta đoán là có liên quan đến chuyện phi thăng".

Vũ Quân chưa từng nói với Nhất Diệp anh đi tìm Cửu Liên chân quân vì chuyện gì nhưng Nhất Diệp rất thông minh nên cô có thể đoán được thì cũng không có gì kỳ lạ.

"Lúc ta đi ra từ trong đại điện, không cẩn thận đâm vào ngực phu quân ta, ta cũng không biết tại sao chàng ấy lại không né tránh" Nhất Diệp cười nói, "Ta từ trong lồng ngực chàng ấy ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái thì thích chàng ấy luôn".

Đây là lần đầu tiên Vũ Quân nghe Nhất Diệp nhắc tới chuyện này nên lên tiếng hỏi: "Ngươi dễ dàng thích một người như vậy sao? Thứ ngươi thích chắc là mặt của hắn ta đúng không".

"Đó chỉ là lúc đầu" Nhất Diệp phản bác, "Phu quân ta ngoại trừ lớn lên đẹp trai thì tính cách cũng vô cùng tốt, dịu dàng lại mạnh mẽ, hơn nữa cũng rất tốt với ta".

Trong mắt Vũ Quân chậm rãi hiện ra ý cười, "Vậy tại sao ngươi lại bảo cậu ta không thích ngươi?"

"Bởi vì... ta cảm thấy lúc đó chàng ấy tốt với ta đều là vì hoàn thành lời hứa với huynh trưởng ta, hoặc là bọn họ đã đưa ra điều kiện trao đổi gì đó" Nhất Diệp cười khổ, "Thật ra lúc trước ta không nghĩ sẽ làm phu thê với Vũ Quân".

Vũ Quân lại sửng sốt lần nữa.

"Lúc trước ta chỉ bảo với huynh trưởng là mình muốn làm quen Vũ Quân thôi, ta nghĩ rằng đối phương sẽ nể mặt huynh trưởng nên mọi chuyện cũng sẽ không quá khó khăn" Nhất Diệp có chút ngượng ngùng nói, "Nếu vậy thì ta có thể theo đuổi chàng ấy, nếu không theo đuổi được, chỉ phát sinh một số chuyện không thể miêu tả thì cũng đã rất thoả mãn rồi".

Không thể miêu tả? Viên phòng sao? Não Vũ Quân không biết tại sao lại nhảy ra hai chữ viên phòng.

"Tại vì ta chỉ còn lại 20 năm tuổi thọ, sao có thể làm phu thê với một tu sĩ sắp phi thăng được, có một đoạn nhân duyên sương sớm cũng đã rất thoả mãn rồi" Nhất Diệp nói.

Nhân duyên sương sớm? Không phải là viên phòng sao? Vũ Quân cảm giác như mình đã bị tẩy não.

"Cho nên sau khi huynh trưởng ta phi thăng, phu quân ta bỗng nhiên tới sau núi tìm ta nói muốn làm phu thê với ta thì ta cũng ngơ ngẩn cả người" Nhất Diệp nói, "Lúc đó huynh trưởng ta vừa mới phi thăng, trên đại lục tu tiên không còn người nào khiến ta phải lưu luyến nữa nên khi chàng ấy hỏi ta có muốn kết làm phu thê với chàng ấy không thì ta đã đồng ý không cần suy nghĩ".

"Nếu Vũ Quân tự nguyện kết làm phu thê với ngươi thì chắc hắn ta cũng thật lòng" Vũ Quân khẽ giúp mình nói chuyện.

"Phu quân là người thật thà, từ trước tới nay đều là người nhất ngôn cửu đỉnh" Nhất Diệp nói.

"Vậy ngươi còn nghi ngờ cái gì?" Vũ Quân thắc mắc.

"Ngài nghe đến thế mà còn không hiểu sao" Nhất Diệp giải thích, "Lúc trước huynh trưởng ta nhờ chàng ấy quan tâm ta là vì ta chỉ có 20 năm tuổi thọ. 20 năm, đó cũng chỉ là một kỳ hạn không dài".

Vũ Quân bỗng hiểu ra đôi chút.

"Ta nghĩ lúc đó phu quân ta sảng khoái đồng ý với huynh trưởng là do nhìn trúng điểm này. Chỉ cần 20 năm, 20 năm trong cuộc đời của tu sĩ cũng chỉ..."

"Đúng là rất ngắn ngủi" Vũ Quân gật đầu thừa nhận, lúc trước anh cũng nghĩ như vậy.

"Còn bây giờ ta chẳng những đã tìm được thân thể, mà tu vi cũng tăng cao, nếu ta tu luyện tốt thì không chừng còn có thể phi thăng, tuổi thọ cũng bị kéo dài vô hạn" Nhất Diệp nói.

"Ngươi sợ...." Ánh mắt Vũ Quân bỗng sâu thẳm, "Vũ Quân tưởng rằng chỉ cần làm phu thê với ngươi 20 năm, bỗng nhiên phát hiện tuổi thọ của cô kéo dài vô hạn thì hắn ta sẽ hối hận?"

"Vâng" Nhất Diệp gật đầu.

"Vậy sao ngươi vừa thức tỉnh đã muốn đi tìm hắn ta?" Trong lòng Vũ Quân bỗng có chút không thoải mái, "Cô có thể giả vờ chưa từng quen biết hắn ta, dù sao ấn ký phu thê của 2 người cũng đã sớm tiêu tán, hắn ta cũng không tìm được ngươi ".

"Vì ta thích chàng ấy" Nhất Diệp nói, "Ta muốn gặp lại chàng ấy".

Tâm trạng buồn bực của Vũ Quân bỗng chuyển biến tốt đẹp.

"Hơn nữa...." Nhất Diệp nhớ lại, "Hôm nguyên thần của ta bị tiêu tán kia ta đã thấy linh lực trên người chàng ấy không ổn, ta sợ chàng ấy vì bảo vệ ta không tốt mà lưu lại chấp niệm".

Cuối cùng khi bay tới bên ngoài kết giới của núi Phong Hoà thì Vũ Quân cũng không trực tiếp bay vào mà dừng ở trước kết giới, anh quay đầu nhìn về phía Nhất Diệp hỏi, "Nếu hắn ta không lưu lại chấp niệm thì sao?"

"Vậy... ta sẽ nói cho chàng ấy biết ta bây giờ rất tốt, như vậy trong lòng chàng ấy cũng sẽ dễ chịu hơn một chút" Nhất Diệp đã sớm nghĩ tới đáp án.

"Vậy nếu hắn ta lưu lại chấp niệm vì ngươi?" Vũ Quân lại hỏi.

"Vậy... ta nói cho chàng ấy biết bây giờ ta rất tốt, vậy thì có thể tiêu trừ chấp niệm để chàng ấy thuận lợi phi thăng" Nhất Diệp nói.

"Ngươi không nghĩ tới tại sao hắn ta lại lưu lại chấp niệm à?" Ngữ khí của Vũ Quân lần đầu tiên lạnh xuống.

"..." Nhất Diệp có nghĩ tới nhưng cô không dám kết luận, nếu để phu quân lưu lại chấp niệm, vì cô ra đi mà không hoàn thành sự giao phó của huynh trưởng thì sao?

"Vậy là lần này ngươi tới tìm hắn ta thật ra không phải vì muốn cùng hắn ta tiếp tục làm phu thê" Vũ Quân nói, "Ngươi chỉ là phát lòng từ bi, không ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới nói cho Vũ Thiên Huyền biết ngươi còn sống nên hắn ta không cần áy náy có thể đi phi thăng đúng không?"

"Không sai" Nhất Diệp nghe ra sự tức giận trong giọng nói của Ô tiền bối, "Nhưng mà tiền bối này, sao ngài lại tức giận vậy?"

Vũ Quân bực bội vỗ cánh kịch liệt, thân thể động đậy lao vào kết giới của núi Phong Hoà, tiến vào địa phận núi Phong Hoà: "Ngươi sẽ biết nhanh thôi".

Vũ Quân vốn định đưa Nhất Diệp tới đỉnh núi rồi sẽ tìm lý do rời đi, sau đó yên lặng không tiếng động trở lại thân thể của mình thì Nhất Diệp sẽ không biết anh là Ô tiền bối, hai người cũng sẽ không xấu hổ. Nhưng bây giờ Vũ Quân đã đổi ý, anh muốn cho cô gái này biết rõ ràng rốt cuộc anh nghĩ thế nào.

Vũ Thiên Huyền anh không cần Hoa Nhất Diệp cô vô tư hy sinh như vậy.

"Ngọn núi kia là động phủ của phu quân ta sao?" Nhất Diệp cảm nhận được linh khí nồng đậm bên trong kết giới của núi Phong Hoà, cô nhìn tiên khí mù mịt khắp núi non xung quanh rồi tò mò hỏi.

"Lát nữa ngươi sẽ biết" Vũ Quân tăng tốc bay về phía trước.

"Vậy... Ô tiền bối, ngài ở chỗ nào?" Nhất Diệp lại hỏi.

"Lát nữa ngươi sẽ biết" Câu trả lời không thay đổi.

Nhất Diệp chớp chớp mắt, chắc là Ô tiền bối muốn đưa cô đến động phủ của mình chơi nên Nhất Diệp cũng không nghĩ nhiều, cô nhìn ngọn núi cao bọn họ đang tới ngày càng gần thì tim đập có chút nhanh hơn.

Khi Lôi Viêm Thần Điểu bay tới gần động phủ thì cỏ cây xung quanh đều bị gió tạo ra khi vỗ cánh thổi ngã trái ngã phải, hoa rụng đầy đất.

Nhất Diệp nhảy xuống từ trên lưng chim, cô nhìn cửa lớn bị kết giới phong bế thì có chút không dám bước lên.

Vũ Quân thu nhỏ thân yêu bay đến bên kết giới, anh vừa nâng móng vuốt lên, kết giới tiêu tán trong khoảnh khắc.

"Vào thôi" Vũ Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Diệp.

"Phu quân ta ở trong đó sao?" Nhất Diệp hỏi.

"Ở bên trong" Vũ Quân gật đầu.

Chắc do lúc nãy đã nói hết nên cảm xúc hồi hộp của Nhất Diệp cũng giảm đi không ít. Cô chỉ yên lặng tự cổ vũ bản thân thêm lần nữa, mặc kệ lát nữa phu quân cô có phản ứng thế nào cô cũng không được thể hiện quá mức vui vẻ. Ngàn vạn lần không được nhắc tới chuyện làm phu thê lần nữa, nhiều nhất... nhiều nhất thì bảo chàng ấy ở cạnh cô thêm 19 năm nữa thôi.

Nhất Diệp đã xây dựng tâm lý tốt thì nhấc chân bước vào, con chim màu đen phía sau cũng bước vào theo, sau khi bước vào còn thuận tay gia cố kết giới phía sau.

Nhất Diệp đi vào không bao lâu thì nhìn thấy người nào đó đang ngồi ngay ngăn trên đệm hương bồ, hình dáng quen thuộc kia, ngay cả góc áo cô cũng cảm thấy thân thuộc.

"Ph.... phu quân ơi" Nhất Diệp nhịn không được kích động đỏ mặt.

Lôi Viêm Thần Điểu thu nhỏ lại bay lướt qua Nhất Diệp dừng trên vai Vũ Quân.

"Phu quân ơi, ta là Nhất Diệp" Nhất Diệp lại nói một câu nữa.

Vũ Quân vẫn ngồi ngay ngắn bất động như cũ làm Nhất Diệp có chút nghi ngờ.

"Phu quân, phu quân ơi?" Cảm giác có chuyện không đúng thì Nhất Diệp vội vàng đi về trước, lúc này cô mới phát hiện đây chỉ là thân thể mà phu quân cô để lại trong động phủ mà thôi, nguyên thần phu quân cô không ở đây, Nhất Diệp sốt ruột nhìn về phía Ô tiền bối bên cạnh nói, "Tiền bối, hình như nguyên thần của phu quân ta không ở đây".

"Ở đây" Vũ Quân phủ nhận.

"Nhưng.... rõ ràng là không ở mà" Nhất Diệp lại kiểm tra lại lần nửa.

"Hắn ta ở đây, chỉ là không trở về thân thể mà thôi" Đôi mắt đen nhánh của Vũ Quân nhìn chằm chằm Nhất Diệp.

"Ngài nói nguyên thần của phu quân ta ở trong sơn động? Vậy... tại sao chàng ấy không để ý tới ta?" Nhất Diệp khó hiểu hỏi.

"Hắn ta về rồi" Vũ Quân dần dần hư hoá trở về thân thể trong ánh mắt hoảng sợ của Nhất Diệp.

Nhất Diệp nhìn thấy đôi mắt quen thuộc chậm rãi mở lên thì sợ hãi che miệng giống như gặp phải quỷ, lui về sau ba bước.

"Phu nhân" Vũ Quân nhếch miệng cười dịu dàng nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo.

"Ngài.... ngài là.... Ô tiền bối?" Nhất Diệp nói năng lộn xộn.

"Phu nhân" Vũ Quân chậm rãi đứng dậy đi vài bước đến trước người Nhất Diệp, dịu dàng lưu luyến hỏi, "Nàng còn nhớ lúc trước mình đã nói gì không?"

"Hả... nói gì?" Nhất Diệp nói quá nhiều nên có chút không nhớ được.

"Chuyện đầu tiên cần làm khi nhìn thấy ta" Vũ Quân dụ dỗ.

"Viên phòng?" Nhất Diệp phản xạ có điều kiện trả lời.

"Rất tốt" Vũ Quân chợt ôm eo Nhất Diệp, cuốn cả người cô vào lồng ngực mình.

"A!" Nhất Diệp hét ra tiếng.

"Sao phu nhân lại sợ hãi vậy, muốn đổi ý hả?" Vũ Quân hỏi.

Nhất Diệp điên cuồng lắc đầu.

"Ngoan!" Vũ Quân ôm Nhất Diệp di thuấn đến bên cạnh chiếc giường ở gian sau, bá đạo bắt lấy đôi môi của tù binh Nhất Diệp, ngón tay khẽ kéo rớt thắt lưng xanh nhạt của cô.

"Ưm!"

"A!"

"Hmmm~~~"

Nhất Diệp khó nhịn, tiếng động rất nhanh vang vọng toàn bộ động phủ, bên trong động phủ □□ vô biên, vạn vật bên ngoài động phủ cũng như sống lại. Thanh Phong chân nhân cảm nhận được sư đệ đã trở về cũng kinh ngạc không thôi, ông không hiểu tại sao linh thảo lại đua nhau nở hoa lứa này tiếp lứa kia như vậy.

Thanh Phong chân nhân bất chấp khác thường muốn vào trong động phủ xem xét tình huống nhưng bỗng nhiên bị kết giới ngăn lại.

"Tại sao lại cản ta?" Thanh Phong chân nhân không nhịn được hỏi, "Sư đệ, đệ ở đâu? Cho huynh vào đi".

"Ưm... có người" Nhất Diệp nắm lấy bả vai Vũ Quân nhẹ nhàng nói.

"Đừng động!" Vũ Quân xoay lại thả ra một tia linh khí rồi lại tiếp tục động tác dưới thân.

"A... a........A a!" Nhất Diệp đỏ mặt không dám nhìn.

Cây cỏ bên ngoài động phủ cảm nhận được linh khí hệ mộc vui vẻ, mạnh mẽ mọc lên, trong phạm vi mười dặm đều nở đủ mọi sắc hoa.

Thanh Phong cảm nhận được sự từ chối của sư đệ, nhìn hoa cỏ nở rộ đầy đất thì thông suốt nói, "Sư đệ nhất định đang luyện công".

Lời của editor: Mấy cái ô vuông là nguyên tác để vậy chứ không phải tại mình đâu. Không có thịt nên uống tạm canh suông nhé các nàng ;]