Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 54: Ta cũng thích nàng



Editor: Yuri Ilukh

Núi Phong Hoà có vị trí vô cùng đắc địa, dưới đất có linh mạch tung hoành, linh thực trải rộng khắp ngọn núi, dãy núi kéo dài, thảm cỏ xanh mướt, chỉ là bây giờ khắp nơi xanh biếc lại đang nhuộm muôn màu rực rỡ.

Tại ngọn núi cao nhất nơi đây nửa tháng này bỗng nở hoa đầy núi.

Mấy ngày đầu khi Vũ Quân mới nếm thử □□, phảng phất có chút thực tuỷ biết vị nên kéo Nhất Diệp ở trên giường phiên vũ phúc vũ một lần rồi lại một lần không biết ngừng là gì (Tác giả: Mọi người phải hiểu là thể lực của tu sĩ không thể so với người thường nên giả thiết này là hợp lý). Chỉ cần Nhất Diệp tỉnh táo lại thì lại bị Vũ Quân làm cho hôn mê, làm cho người vàng từ trong ruột cho tới đầu óc như Nhất Diệp mà cũng sợ xanh lè.

Chắc do Nhất Diệp kêu la quá thảm thiết nên cuối cùng Vũ Quân cũng buông tha cho cô, nhưng anh cũng không rời khỏi động phủ mà ngồi ở bên cạnh tu luyện, mà lần tu luyện này mất luôn nửa tháng.

Nhất Diệp xem như có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục thể lực.

Sau khi sức khoẻ khôi phục thì Nhất Diệp cũng không dám lộn xộn, cô ngồi ở trên giường không dám gây ra tiếng động, lẳng lặng ngồi cạnh phu quân mình, nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua.

Da mặt dày tu luyện ngàn năm của Nhất Diệp khi nghĩ tới mấy chuyện kia cũng đỏ cả lên, không biết tại sao phu quân chính trực nghiêm trang, đơn thuần nhà cô lại biến thành cái dạng này. Nếu biết Ô tiền bối chính là phu quân mình thì lúc trước cô có tuỳ tiện nói nhiều lần rằng muốn ngủ với phu quân, muốn viên phòng với phu quân như vậy không?

Nhất Diệp nghiêm túc nghĩ nghĩ, cô cảm thấy chắc là cô sẽ không nói, nhưng mà bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Nhất Diệp cười cười, nhịn không được dùng ngón tay sờ sờ giữa mày, ở đó có ấn ký phu thê do Thiên Đạo thừa nhận, lúc trước trước khi viên phòng thì phu quân cô đã chống vào trán cô tạo lại ấn ký phu thê lần nữa.

Chuyện này có phải đồng nghĩa với việc phu quân cô cũng thích cô không? Nếu không thích cô thì chàng ấy hẳn là không cần ký khế ước với phu thê với cô lần nữa. Nếu mà ký khế ước phu thê rồi thì cũng sẽ không cùng cô viên phòng, nếu có cùng cô viên phòng thì chắc là cũng sẽ không.... kịch liệt như vậy.

Nghĩ đến đây thì Nhất Diệp lại nhịn không được đỏ mặt.

"Tách".

Bỗng nhiên một tiếng nước vang lên, Nhất Diệp ngẩng đầu thì phát hiện Vũ Quân đã đứng trước người cô.

"Nàng đang nghĩ gì mà vui vẻ vậy?" Vũ Quân hỏi.

"Phu quân tỉnh rồi à?" Nhất Diệp vui vẻ nói.

"Đang nghĩ gì vậy?" Vũ Quân dùng ngón tay nhẹ nhẹ chạm vào gương mặt Nhất Diệp, ánh mắt vô cùng sâu xa.

"Không có gì?" Nhất Diệp đỏ mặt lắc đầu.

"Hửm??" Vũ Quân nghi ngờ, giọng nói đầy vẻ không tin.

"Hm.... nghĩ về chàng" Giọng nói quá ngọt làm Nhất Diệp đành phải thừa nhận.

"Nghĩ đến ta?" Ánh mắt Vũ Quân càng thêm sâu thẳm, anh dùng ngón tay nâng cằm Nhất Diệp lên chậm rãi cúi đầu hôn lên.

Cũng do mới đi lên từ linh tuyền nên trên môi Vũ Quân có luồng khí lạnh nhàn nhạt làm môi Nhất Diệp bị lạnh run run, Nhất Diệp nhéo nhéo ống tay áo trắng tinh của Vũ Quân.

Khoé miệng Vũ Quân khẽ nhếch lên, dùng tư thế này ép xuống.

"Ph.... Phu quân!" Nhất Diệp bị sự đột ngột của anh doạ sợ.

"Hửm??" Vũ Quân đang gặm gặm lỗ tai Nhất Diệp nên giọng nói mang theo hơi thở ái muội chui thẳng vào trong tai Nhất Diệp.

"Không.... Không có gì" Nội tâm Nhất Diệp phỉ nhổ bản thân không chống cự được sắc đẹp.

"Ha...." Vũ Quân bật cười, ngón tay thuần thục cởi dây áo mà anh đã từng cởi.

Vũ Quân lại lần nữa thoả mãn nguyện vọng muốn viên phòng của Nhất Diệp, đồng thời cũng làm Nhất Diệp hiểu rõ cái gì gọi là □□, bởi vì rất nhiều lần Nhất Diệp cảm thấy mình thật sự muốn chết.

Đến khi Nhất Diệp rời khỏi động phủ thì đã là ngày hôm sau.

Nhất Diệp nhìn muôn ngàn bông hoa hồng hồng tím tím phủ khắp núi đồi thì ngạc nhiên lên tiếng, "Sao lại nở nhiều hoa vậy?"

"Nàng không biết?" Vũ Quân hoang mang liếc nhìn phu nhân mình một cái.

"Không biết" Nhất Diệp lắc đầu.

"Mỗi lần nàng kích động không khống chế được linh lực của bản thân" Vũ Quân giải thích, "Nàng là hệ mộc đơn linh căn, trời sinh có thể cảm nhận được cỏ cây, công pháp tu luyện lại là phương pháp thượng phẩm của linh căn hệ mộc, linh lực của nàng là đồ vô cùng bổ đối với thực vật".

"Chuyện này thì ta biết" Cô biết chuyện linh lực của mình có thể giúp cây cỏ sinh sôi, nhưng mà cô, "Ta kích động khi nào...."

Nhất Diệp mới nói được một nửa thì mặt liền đỏ lên.

"Nhớ ra rồi?" Vũ Quân buồn cười nói.

Nhất Diệp hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào, nhìn cả núi nở hoa kia thì rốt cuộc cũng biết được mình có bao nhiêu kích động!!!

"Vậy.... vậy phu quân ơi.... ta có chuyện hỏi chàng" Nhất Diệp cứng đờ người nói sang chuyện khác.

"Chuyện gì vậy?" Vũ Quân cũng không vạch trần cô.

"Chính là... tại sao chàng lại biến thành Ô tiền bối" Nhất Diệp nói tới đây, nhớ tới chuyện Lôi Viêm Thần Điểu hoá thành Vũ Quân hôm trước thì cô lại xấu hổ đỏ mặt, "Còn... còn lừa ta".

Vũ Quân nhấp môi, thật ra từ sớm anh đã nghĩ Nhất Diệp sẽ hỏi vấn đề này, cũng đã nghĩ tới lý do để giải thích. Anh nắm tay Nhất Diệp đi về phía trước, đi một mạch tới đỉnh núi, nhìn mây trắng trùng trùng điệp điệp dưới chân thì anh mới mở miệng nói.

"Lúc trước ta đi tìm Cửu Liên chân quân là vì muốn tìm phương pháp phi thăng" Vũ Quân giải thích.

Chuyện này Nhất Diệp có thể đoán được.

"Trước đó ta cảm nhận được trong cơ thể mình có một sức mạnh kỳ quái ngăn cản ta phi thăng, đến tận khi Cửu Liên chân quân truyền dẫn chân ý của Thiên Đạo thì ta mới biết sức mạnh khác trong cơ thể ta đến từ Yêu tộc".

"Yêu tộc?" Nhất Diệp nghĩ đến hình dáng của Ô tiền bối, "Lôi Viêm Thần Điểu?".

"Không sai" Vũ Quân gật đầu nói, "Nhưng thời điểm ban đầu ta chỉ biết mình có nửa dòng máu của yêu tộc, đến tận khi chúng ta tới Phàn Thành, gặp được thủ giới sử từ thượng giới, tiền bối Bạch Hổ, thì ta mới biết được mình chính là Lôi Viêm Thần Điểu".

"Đúng rồi, toà cung điện trong bí cảnh của Bạch Vũ có mối liên hệ với thân thế của ta" Vũ Quân nói.

"Thật vậy hả? Chẳng trách lúc đó chàng luôn muốn Bạch Vũ dẫn chàng đi, là do chàng đã biết từ đầu sao?" Nhất Diệp bừng tỉnh đại ngộ.

"Không, lúc đầu ta chỉ đoán thôi, tới đó rồi mọi chuyện mới được chứng thực" Vũ Quân kể lại những chuyện xảy ra trong cung điện cho Nhất Diệp.

Nhất Diệp nghe xong thì sợ khiếp vía, kinh ngạc cảm thán, "Thì ra phu quân từ thượng giới xuống".

"Đúng vậy" Vũ Quân gật đầu.

"Bản chất chàng sinh ra đã là thượng tiên" Nhất Diệp cảm thán.

"Không có gì gọi là thượng tiên cả, đều là tu sĩ thôi, chỉ là tu vi cao hơn con người một chút thôi" Vũ Quân lắc đầu nói.

"Vậy chắc phu quân còn có người nhà, họ đều ở thượng giới sao?" Nhất Diệp hỏi.

"Chắc là vậy" Vũ Quân nghĩ đến phụ mẫu mình, bỗng nhiên anh có chút cảm giác kỳ quái.

"Người nhà của ta cũng đều ở thượng giới" Nhất Diệp bỗng nhiên hưng phấn, "Người nhà của chúng ta đều cùng ở thượng giới, rất hợp nha".

Cảm giác kỳ quái chợt biến mất, Vũ Quân nhìn phu nhân mình đang hưng phấn cười thì cũng cười theo: "Đúng vậy, rất trùng hợp".

"Sau đó thì sao?" Nhất Diệp sốt ruột muốn biết chuyện sau đó. "Phu quân còn chưa nói cho ta biết tại sao chàng lại ra vẻ không quen biết ta".

"Không phải ta ra vẻ không quen biết nàng mà lúc đó anh thật sự không nhớ rõ nàng" Vũ Quân cười khổ.

Nhất Diệp sửng sốt.

"Ngày đó khi nàng vì cứu ta mà tự diệt đường sống của mình" Vũ Quân nhớ lại, "Nàng tiêu tán trong vòng tay ta, một giây đó trong lòng ta liền chấn động, nguyên thần cũng không ổn, yêu lực vẫn luôn bị ta áp chế chợt bạo phát".

Chấn động trong lòng? Nguyên thần không ổn? Thì ra sự rời đi của cô làm phu quân cô bị đả kích lớn như vậy sao?

"Ta hoá ra nguyên hình ngay tại chỗ, một lòng đuổi giết Hắc Viêm Ma Tôn".

Đúng rồi, Tằng Kỳ đã từng nói có một con thần điểu màu đen đuổi giết Hắc Viêm Ma Tôn suốt 10 năm. Mười năm, suốt mười năm!

"Sau khi giết Hắc Viêm Ma Tôn thì ta trở về núi Phong Hoà" Vũ Quân không nói chuyện tâm ma của mình cũng không nói chuyện ký ức bị phong ấn, "Ta bế quan là muốn để yêu lực dung hợp với linh lực, nhưng ta đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân cũng xem nhẹ hai loại sức mạnh kia, yêu lực và linh lực không ngừng va chạm cuối cùng ta bị tẩu hoả nhập ma".

"Tẩu hoả nhập ma hả, phu quân, chàng không sao chứ?" Nhất Diệp bị doạ mặt mũi trắng bệch.

"Có sao" Vũ Quân gật gật đầu.

"Bị thương chỗ nào?" Nhất Diệp bị doạ sắp khóc.

"Thân thể không sao" Vũ Quân nắm lấy tay Nhất Diệp, trên mặt ngập tràn vẻ xin lỗi, "Thân thể ta không sao nhưng ta đã quên mất nàng. Hai sức mạnh va chạm làm thức hải của ta bị thương, phong ấn một phần ký ức".

"Cho nên..." Nhất Diệp hiểu được, "Cho nên chàng mới không nhớ ra ta".

"Ừm" Vũ Quân lại nói, "Thật xin lỗi".

"Đây không phải lỗi của phu quân, không liên quan đến chàng" Nhất Diệp lắc lắc đầu nói.

"Không, ta không nên quên đi nàng" Vũ Quân nói, "Cũng không thể quên nàng".

"Phu quân?" Nhất Diệp ngây ngẩn cả người.

"Lần đó sau khi cắn nuốt thiên hoả thì phong ấn bên trong thức hải cũng bị thiên hoả cắn nuốt làm ta khôi phục ký ức" Vũ Quân nói, "Nàng biết trong giờ phút đó ta có suy nghĩ gì không?"

"Gì?" Nhất Diệp hỏi.

"Ta nghĩ, may mà nàng tới tìm ta"

Nhất Diệp lại sửng sốt lần nữa.

"Nếu nàng không đi tìm ta, ta có khôi phục ký ức thì cũng mãi mãi không bao giờ biết nàng còn sống" Vũ Quân nắm chặt tay Nhất Diệp, ánh mắt chăm chú nhìn vào đối phương, "Do đó không nên nói vậy nữa".

Trái tim Nhất Diệp run rẩy, vì cô nhìn thấy được sự hoảng loạn trong ánh mắt của phu quân mình.

"Những lời nàng nói với ta ở bên ngoài kết giới sau này không được nói nữa".

Bên ngoài kết giới? Cô đã nói gì, Nhất Diệp bắt đầu nhớ lại, bởi vì mới xảy ra không lâu nên Nhất Diệp rất dễ dàng nhớ ra.

"Ta không biết phu quân ta có thích ta hay không"

"Có lẽ ta không nên tới tìm chàng ấy".

"Phu quân ta ở bên ta chắc phần lớn là vì trách nhiệm".

Mỗi một câu cô tự cho là đúng mà nói ra kia giống như những con dao nhỏ cắm vào lòng Vũ Quân.

"Ta..... ta...." Nhất Diệp muốn nói cô không nghĩ vậy nhưng những lời đó đều là lời thật lòng, cô đã vô tình làm tổn thương phu quân cô sao? Nhất Diệp hoảng loạn không biết làm sao cho phù hợp.

"Phu nhân, nếu như nàng không cảm nhận được thì để ta nói với nàng" Khoé miệng Vũ Quân nhếch lên, nở ra một nụ cười, "Phu nhân, ta cũng thích nàng".

Nhất Diệp cuối cùng không nhịn được khóc lên, cả người nhào vào ngực Vũ Quân, nắm lấy áo bào của Vũ Quân khóc như mưa như gió.

Hoa cỏ tươi tốt đang nở rộ khắp nơi bỗng lại lần nữa nở ra những lứa hoa mới.

Hai người ôm nhau chặt chẽ, hình ảnh yên lặng mà tốt đẹp nếu như không có một lão tu giả mặc áo bào xám bay từ xa tới.

"Sư đệ? Đệ xuất quan rồi sao?" Thanh Phong chân nhân cảm nhận được hơi thở của sư đệ nên đã giẫm kiếm bay tới đây, người còn chưa tới nhưng giọng đã tới rồi.

Nhất Diệp bừng tỉnh, vội vàng rời khỏi lồng ngực phu quân mình, dùng thuật pháp sửa sang lại dáng vẻ của mình một chút.

Lần thứ hai, đây là lần thứ hai, Vũ Quân vô cùng bất mãn với sư huynh của mình.

"Sư đệ...." Thanh Phong chân nhân dừng ở đỉnh núi, chợt thấy sư đệ nhà mình đang đứng cạnh một tiên tử có nhan sắc thanh tú, linh khí kinh người thì kinh ngạc vô cùng.

"Tiền bối!" Nhất Diệp hành lễ theo quy củ.

"Tiên tử không cần đa lễ, xin hỏi..."

Lời của Thanh Phong chân nhân còn chưa dứt thì đã bị sư đệ nhà mình cắt ngang, Vũ Quân sửa xưng hô của phu nhân mình cho đúng, "Nàng nên gọi là sư huynh, đây là nhị sư huynh của ta".

"Chào nhị sư huynh, Nhất Diệp xin chào" Nhất Diệp đỏ mặt hành lễ lại.

"Nhị... Nhị sư huynh??" Thanh Phong chân nhân hoang mang nhìn Nhất Diệp rồi lại nhìn khuôn mặt lạnh tanh của sư đệ mình, chuyện gì đã xảy ra vậy?

"Sư huynh, đây là phu nhân của ta, Hoa Nhất Diệp" Vũ Quân lại giới thiệu Nhất Diệp cho sư huynh của mình.

"Phu nhân?" Thanh Phong chân nhân dừng một chút rồi dùng âm thanh lớn hơn nói, "Hoa Nhất Diệp??? Ngươi là cái kia, cái kia, cái kia..... Cửu Liên chân quân....."

"Đúng vậy, Cửu Liên chân quân là huynh trưởng của ta" Nhất Diệp vẫn tự biết cô tồn tại ở giới tu tiên đa phần với danh tiếng muội muội Cửu Liên chân quân.

"Không sai, muội muội của Cửu Liên chân quân là Hoa Nhất Diệp" Thanh Phong chân nhân nghĩ tới, "Thì ra ngươi..."

Mày Vũ Quân khẽ nhíu, anh đoán sư huynh chắc là muốn nói về chuyện nguyên thần của Nhất Diệp tiêu tán nên lập tức ngắt lời: "Không sai, trước đó có một vài chuyện trì hoãn nên bọn đệ vẫn luôn không công bố với bên ngoài. Lần này còn phải nhờ huynh".

"Công bố gì?" Nhất Diệp thắc mắc.

"Công bố chuyện chúng ta đã là phu thê" Vũ Quân cúi đầu cười nói, "Sau này người khác nhắc tới nàng sẽ không phải là muội muội của Cửu Liên chân quân nữa là sẽ là phu nhân của Vũ Thiên Huyền".

Nhất Diệp không ngờ mình ngủ 200 năm rồi trở về thì phu quân mình chẳng những nghĩ thông mà kỹ năng nói lời âu yếm cũng tăng lên, chẳng lẽ đây là kỹ năng thiên phú của Lôi Viêm Thần Điểu?

"Hay là nàng thích xưng hô trước kia?" Vũ Quân có chút bất mãn hỏi.

"Mà.... mà không thể không thêm tiền tố sao? Ta cũng có tên của mình mà" Nhất Diệp lúng túng nói.

"Tên của nàng trước tên ta", Vũ Quân cười nói, "Sau này người khác nhắc tới thì sẽ nói đó là Hoa Nhất Diệp phu nhân của Vũ Thiên Huyền".

Nhất Diệp bị trêu chọc chịu không nổi, Thanh Phong chân nhân đứng bên kia thì đã không thể tin nổi méo cả mặt, Nhất Diệp 囧 dậm chân.

Mà Nhất Diệp không khống chế được nên linh lực hệ mộc trong thân thể lại lần nữa tràn ra, đoá hoa dưới chân Nhất Diệp run lên, lại vui vẻ nở ra những bông hoa mới.

Thanh Phong chân nhân trừng mắt nhìn, thì ra cả núi toàn hoa này không phải do sư đệ mình luyện công làm nở mà chính là do đệ muội, này.... này, vui vẻ? Kích động làm ra?

Thế vui vẻ cỡ nào mà nở hoa cả núi vậy.

"Khụ... Vậy...." Thanh Phong cảm thấy cần thể hiện sự tồn tại của mình nếu không hai người kia không thèm để ý đến mình.

Nhất Diệp hồi phục tinh thần, linh lực dừng lại, đoá hoa dưới chân cuối cùng cũng ngừng nở thêm, Thanh Phong chân nhân lại nhướng mày.

"Ý... ý của sư đệ là muốn chuẩn bị song tu đại điển đúng không" Thanh Phong chân nói, "Chuyện hôn sự của sư đệ là chuyện lớn của Phong Hoà Sơn, bây giờ huynh sẽ đi chuẩn bị, nhưng trưởng môn sư huynh đi ra ngoài vẫn còn chưa về, thời gian tổ chức cụ thể huynh cần phải thương lượng với huynh ấy một chút".

"Không cần phiền phức như vậy đâu" Vũ Quân lắc lắc đầu nói, "Sư huynh chỉ cần lấy danh nghĩa Phong Hoà Sơn công bố với bên ngoài là được, đại điển có thể không cần tổ chức".

"Không sai, lĩnh chứng là được rồi, làm rượu mừng quá phiền phức" Nhất Diệp gật đầu nói.

"Rượu mừng vẫn nên tổ chức" Vũ Quân không đồng ý, "Lúc rời khỏi Phàn Thành ta đã bảo muốn cùng nàng tổ chức một bữa tiệc mừng giống như huynh trưởng của tiểu mập mạp".

Mặt Nhất Diệp lại đỏ lên, không gian giữa hai người lại có bong bóng màu hồng bay bay, Thanh Phong chân nhân sợ hoa dưới chân nở thêm thì không còn chỗ đặt chân nữa.

"Khụ... vậy... sư đệ nói sao thì cứ làm thế đi" Thanh Phong chân nhân cảm thấy mình không nên tiếp tục ở đây nữa, "Vậy.... huynh không quấy rầy nữa, huynh về trước đây".

"Sư huynh đi thong thả" Vũ Quân không quay đầu lại nói.

"Sư huynh đi thong thả" Nhất Diệp vô cùng lễ phép xoay người hành lễ.

"Không cần đa lễ, không cần đa lễ" Thanh Phong chân nhân phất phất tay áo, dẫm lên kiếm bay lên không trung, ông nhìn cả núi tràn đầy hoa mà than thầm trong lòng, linh thực nhiều ghê, chỉ một chút thôi mà đã nở nhiều hoa đến thế, xem ra đây là linh lực hệ mộc tinh khiết. Xem ra đệ muội này cũng không phải là người thường.

Hmm?? Thanh Phong chân nhân dừng gấp một cái giữa không trung.

"Linh lực tinh khiết hệ mộc?" Thanh Phong chân nhân móc từ túi Càn Khôn ra một hạt giống màu đen, hạt giống này là ông ngẫu nhiên tìm được trong bí cảnh hồi còn trẻ, ông cảm thấy nó vô cùng quý giá nhưng mấy ngàn năm qua dù cho trồng kiểu gì thì nó cũng không nảy mầm làm ông vô cùng hao tâm tốn sức. Hay là.... để đệ muội thử xem.

Thanh Phong chân nhân nghĩ đến đây thì lại đổi hướng bay trở về, từ rất xa đã gọi, "Đệ muội, đệ muội...."

Gân xanh nổi đầy trán Vũ Quân, anh hận không thể đạp sư huynh mình xuống.

"Nhị sư huynh?" Nhất Diệp nghi hoặc nhìn Thanh Phong chân nhân.

"Đệ muội, huynh thấy muội có linh lực hệ mộc vô cùng tinh khiết, muội có thể giúp huynh một chuyện không?" Thanh Phong chân nhân khách sáo nói.

"Sư huynh cứ nói" Nhất Diệp nói.

"Muội có thể làm cho hạt giống này nảy mầm không?" Thanh Phong chân nhân cũng không vòng vo, vươn bàn tay ra để lộ hạt giống.

"Để muội nhìn một chút được không?" Nhất Diệp hỏi.

"Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên" Thanh Phong chân nhân liên tục gật đầu.

Nhất Diệp lúc này mới duỗi tay tiếp nhận hạt giống trong tay Thanh Phong chân nhân, Nhất Diệp cẩn thận đưa linh lực vào, cảm giác được sức sống mỏng manh bên trong hạt giống. Hạt giống này còn chưa chết nhưng lại không thể sống được bao lâu nữa. Nhất Diệp nhanh chóng đưa linh lực cuồn cuộn vào trong.

Thanh Phong nhìn chằm chằm hạt giống trong tay Nhất Diệp không chớp mắt, đến khi nó nhú ra một mầm non thì mới vui vẻ hét lớn, "Nảy mầm rồi, nảy mầm rồi".

Nhất Diệp cười cười, đưa hạt giống đã nảy mần nho nhỏ trong tay cho Thanh Phong chân nhân nói, "Sư huynh, huynh có thể tìm một chỗ linh khí dồi dào gieo xuống là được".

"Đi, đi, đi, đệ muội cùng huynh đi linh điền (ruộng linh khí) đi" Thanh Phong chân nhân nói xong thì cầm tay Nhất Diệp bay đi.

Vũ Quân không thể nhịn được nữa duỗi tay ngăn cản.

Thanh Phong chân nhân sửng sốt, "Sư đệ cũng muốn đi sao?"

"..." Vũ Quân cảm thấy yêu lực trong cơ thể mình lại không ổn rồi.