Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 66: Tìm được Vân Hoạ



Editor: Yuri Ilukh

Nhất Diệp lại lần nữa đi tới khu rừng đen, âm thanh than khóc bất lực kia đã nhạt đi rất nhiều. Sau khi đi qua kết giới, Nhất Diệp nhìn thấy hơi thở quanh thân Ngàn Hồn Mộc đã rực rỡ hẳn lên.

"Cảm ơn mọi người..." Gần như vào khoảnh khắc Nhất Diệp bước vào kết giới thì Ngàn Hồn Mộc đã sàn sạt đong đưa nhánh cây truyền tới một câu nói như vậy.

Nhất Diệp hơi mỉm cười, trong mắt tràn đầy vui sướng.

"Ngàn Hồn Mộc nói chuyện với ngươi?" Lam Dạ Ma Quân cảm nhận được sự tương tác giữa Nhất Diệp và Ngàn Hồn Mộc.

"Ừm" Nhất Diệp gật đầu.

"Nó nói gì vậy?" Lam Dạ Ma Quân hiếu kỳ hỏi.

"Nó đang cảm ơn ngươi" Nhất Diệp nói, "Xem ra vấn đề nguồn nước đã được ngươi giải quyết triệt để".

Lam Dạ Ma Quân ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ che trời, hình như từ lúc anh ta vẫn còn là một đứa trẻ thì đã có cái cây lớn như vậy rồi. Sau đó lại đọc rất nhiều sách cổ mới phát hiện cây Ngàn Hồn Mộc này tựa hồ như đã xuất hiện từ khi có ma tộc tới giờ, nó vẫn luôn tồn tại ở khu rừng đen này. Mấy vạn năm trước ma tộc và nhân tộc đánh nhau thì Ngàn Hồn Mộc vẫn có thể đứng sừng sững không ngã.

"Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?" Lam Dạ Ma Quân đột nhiên hỏi.

"Phải xem vấn đề ngươi hỏi là gì đã" Nhất Diệp nhướng mày.

"Yên tâm, không phải về bí mật của nhân tu mấy người" Lam Dạ Ma Quân nhìn vào Ngàn Hồn Mộc nói, "Ta có một vấn đề thắc mắc".

"Vậy ngươi hỏi đi" Nhất Diệp cũng có chút tò mò.

"Chỉ là ta tò mò, yêu tộc cũng có không ít thực vật đã hoá hình, tuy thời gian hoá hình cũng rất dài nhưng cũng không tới một vạn năm. Nhưng tại sao cây Ngàn Hồn Mộc này tồn tại đã mấy chục vạn năm mà chỉ có thể sinh ra thần thức?" Lam Dạ Ma Quân hướng về phía Ngàn Hồn Mộc hỏi, "Nhất Diệp tiên tử có thể nói chuyện với thực vật, vậy ngươi có biết đáp án của vấn đề này không?"

"Vấn đề này ta cũng đã từng tò mò" Trước đó Nhất Diệp cũng đã từng tò mò về vấn đến này vì cây Thánh Anh Quả cũng đã tồn tại từ rất lâu nhưng vẫn không thể hoá ra nguyên hình.

Lam Dạ Ma Quân và Hàn Lâm đang đứng yên lặng nghe hai người nói chuyện cũng đồng thời nhìn lại.

"Ta cũng đã từng gặp được một cái cây giống như Ngàn Hồn Mộc, lúc đó ta cũng đã hỏi nó về vấn đề này nhưng nó chỉ trả lời rằng nó sẽ mãi mãi không thể hoá hình nhưng nó lại không nói cho ta biết nguyên nhân" Nhất Diệp nói, "Sau đó ta đã gặp rất nhiều thực vật, ta phát hiện chỉ cần bọn nó có thể mở linh trí thì đều có thể hoá hình, mà độ hiếm có và sức mạnh của bọn nó cũng không bằng cây cổ thụ mà ta đã gặp được kia nên làm ta càng thêm nghi hoặc. Đến khi tu vi của ta ngày càng tăng lên thì ta mới bất ngờ ngộ ra một đạo lý, lại kết hợp với những chuyện thực vật đã nói với ta thì ta cũng đoán được một chút".

"Thế nào?" Lam Dạ Ma Quân hiếu kỳ hỏi.

"Bởi vị bọn nó căn bản không phải là thực vật" Nhất Diệp nói.

"Không phải thực vật?" Hàn Lâm cũng mơ hồ.

"Bọn nó là ý thức của tiểu thế giới này" Nhất Diệp nói ra suy đoán của mình.

"Ý thức của tiểu thế giới?" Lam Dạ Ma Quân như suy tư gì đó.

"Đây chỉ là suy đoán của ta" Nhất Diệp nói, "Ở một tiểu thế giới sẽ có người phàm, tu sĩ, yêu tộc, có hàng ngàn con thú kỳ quái, có hoa thơm cỏ lạ, tất cả đều do tiểu thế giới ban sinh mệnh cho. Ngàn Hồn Mộc nắm giữ mạch máu của khu rừng đen, nó khô héo thì cả cánh rừng cũng sẽ khô héo, cho nên cũng có thể nói nó là ý thức do tiểu thế giới tách ra để bảo vệ nơi này".

Lam Dạ Ma Quân lần đầu tiên nghe được suy đoán như vậy nên phức tạp nhìn về phía Ngàn Hồn Mộc, lần đầu tiên cảm thấy thực vật tựa như không có sức mạnh vậy mà lại có thể nuôi dưỡng sinh mạng.

"Bây giờ nó có còn khó chịu không?" Lam Dạ Ma Quân hỏi.

Nhất Diệp đã sớm điều tra bộ rễ của Ngàn Hồn Mộc, tuy rằng vẫn còn những điểm đen nhưng nó không còn lan tràn nữa mà cơ chế tự chữa lành của Ngàn Hồn Mộc đã khởi động toàn diện, sức sống màu xanh bừng bừng đang từng chút chữa trị những nhánh khô héo còn lại.

"Sức sống của nó rất mãnh liệt, cho dù chúng ta không làm gì thì khoảng chừng mười mấy năm nữa thì tự nó cũng có thể khôi phục lại" Nhất Diệp nói.

Sạt sàn sa...

Phảng phất như đáp lại lời nói của Nhất Diệp, Ngàn Hồn Mộc quơ quơ nhánh cây, một luồng ý thức ấm ám bao bọc lấy ba người.

Nhất Diệp đã sớm quen với sự ấm áp này nhưng Hàn Lâm lần đầu tiên cảm nhận được nên có chút kinh ngạc, còn tiện đà hơi mỉm cười. Chỉ có Lam Dạ Ma Quân, trong 2600 năm qua, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được một cảm giác thoải mái và ấm áp như vậy, sự ấm áp này làm người khác nhịn không được buông lỏng sự đề phòng.

"Ngươi có thể chữa lành cho nó không?" Lam Dạ Ma Quân hỏi.

"Có thể" Nhất Diệp gật đầu.

"Vậy ngươi có thể giúp nó khôi phục trước không?" Lúc Lam Dạ Ma Quân nói chuyện thì đều nhìn chăm chú về Ngàn Hồn Mộc đang toả ra ý thức ấm áp kia.

"Được" Nhất Diệp và Hàn Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, Hàn Lâm gật đầu, ôm kiếm đứng canh giữ một bên, nhìn Nhất Diệp chậm rãi bay lên, linh lực quanh thân hoá thành ngàn vạn tia sáng rót vào thân cây của Ngàn Hồn Mộc.

Lam Dạ Ma Quân cảm giác được một sức mạnh ấm áp khác thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Anh chỉ thấy Nhất Diệp mặc một bộ váy lụa màu xanh lục bay giữa không trung, làn váy và sợi tóc bay bay, đôi mắt linh động, đôi môi đỏ thắm hơi giương lên, quanh thân bị ánh sáng màu xanh lục bao bọc, không biết vì sao trong lòng bỗng sinh ra một phần kinh diễm.

"Lần đầu tiên khi nhìn thấy Nhất Diệp tiên tử ta có chút thất vọng" Lam Dạ Ma Quân bỗng nhiên lên tiếng.

Hàn Lâm ngẩn người, Nhất Diệp tiên tử đang chữa trị cho Ngàn Hồn Mộc, vậy đối tượng Lam Dạ Ma Quân nói chuyện hẳn là chính cô.

"Thất vọng chuyện gì?" Hàn Lâm nhíu mày hỏi.

"Đệ nhất thiên tài của giới nhân tu - Cửu Liên chân quân, ngoại trừ nổi tiếng vì tu vi cao thì còn nổi tiếng điên cuồng bảo vệ muội muội. Khi đó ma giới có người đồn rằng Hoa Nhất Diệp tiên tử là mỹ nhân yêu kiều hiếm có trên đời. Sau khi Cửu Liên chân quân phi thăng thì Hoa Nhất Diệp lại gả cho đệ nhất cao thủ Phong Hoà sơn Vũ Quân. Mọi người càng tâng Hoa Nhất Diệp lên tận trời xanh" Lam Dạ Ma Quân bỗng nhiên bật cười, "Kết quả nửa tháng trước khi nhìn thấy người thật Hoa Nhất Diệp thì mới biết mọi người đã đồn sai rồi".

"..." Hàn Lâm méo miệng không biết trả lời thế nào, nói thật, lần đầu tiên cô gặp Nhất Diệp thì cũng từng có suy nghĩ giống hệt Lam Dạ Ma Quân.

"Nhưng hôm nay lại thấy" Lam Dạ Ma Quân ngẩng đầu nhìn Nhất Diệp, khoé miệng hơi cong cong, "Nếu trước khi phi thăng Cửu Liên chân quân giao muội muội cho ta thì chắc là ta cũng không cự tuyệt".

Lúc đó mà giao cho ngươi thì không biết anh chạy xa mấy mét đâu, Hàn Lâm nghĩ trong lòng nhưng ngoài miệng lại cảnh cáo, "Ngươi đừng có đánh chủ ý lên người Nhất Diệp, cô ấy là gái đã có chồng".

"Có chồng thì sao?" Lam Dạ Ma Quân hờ hững nói, "Ma tộc bọn ta tu hành tuỳ tâm, muốn ở cùng ai thì ở cùng người đó, quan tâm người ta có chồng hay không làm gì".

"Đồ ma tộc không biết xấu hổ" Hàn Lâm suýt thì bị ghê tởm chết.

"Ngươi là loại nhân tu ta ghét nhất" Lam Dạ Ma Quân nhìn về phía Hàn Lâm, trào phúng nói, "Tự cho là thanh cao, ra vẻ đạo mạo".

"Vèo!" Hàn Lâm rút thanh kiếm dài ra.

Lam Dạ Ma Quân nhướng mày, không để ý tới Hàn Lâm mà chỉ thả người bay lên, dừng trên thân cây của Ngàn Hồn Mộc, đối diện với phương hướng của Nhất Diệp, không kiêng nể gì thưởng thức vẻ đẹp của Nhất Diệp.

Hàn Lâm thấy tư thế không biết xấu hổ của anh ta thì hận không thể đuổi theo chém cho một kiếm, nhưng may mà lý trí vẫn còn giữ được.

Còn bên kia Tằng Kỳ và Mã Nhã, còn có Trứng Bảo Bảo đang đi theo Yến Thanh, cấp dưới của Lam Dạ Ma Quân tới một thành phố nhỏ ở biên giới, Bành Lạc Thành. Tuy rằng Bành Lạc Thành ở biên giới của ma giới nhưng vì địa thế xung quanh hiểm yếu nên ẩn chứa rất nhiều ma thú nguy hiểm, là nơi nổi tiếng là nguy hiểm nhất ma giới, thành phố tuy nhỏ nhưng lại có rất nhiều ma tu có tu vi cao thâm.

Yến Thanh dẫn hai người một trứng vào một căn nhà nhỏ rồi nói, "Căn cứ theo tin tình báo, thầy bói mà mọi người muốn tìm vẫn luôn sống ở đây".

"Vẫn luôn sống ở đây?" Tằng Kỳ có chút không thể tin được, tìm được dễ dàng vậy sao.

"Thầy bói này tuy thần bí nhưng tu vi lại không cao. Nhưng vì khả năng bói toán vô cùng linh, hơn nữa chỉ cần đưa tiền thì hắn sẽ bói cho nên cũng không ai tìm hắn gây chuyện. Do đó hắn vẫn luôn yên ổn sống ở nơi này để tiện cho mọi người tới tìm bói toán" Yến Thanh hiểu được sự nghi ngờ của Tằng Kỳ nên lên tiếng giải thích.

Tằng Kỳ nhìn về phía Mã Nhã đang đứng bên cạnh, Mã Nhã gật gật đầu nhỏ giọng nói, "Ta thật sự cảm nhận được vu lực".

"Chúng ta đi vào thôi" Tằng Kỳ nghe xong thì đi đầu đẩy cánh cửa gỗ ra.

Trong sân trống không không có gì, một trận gió ngẫu nhiên thổi qua còn làm rụng hai cái lá cây. Tằng Kỳ dùng thần thức điều tra thì phát hiện trong phòng không có người, anh nghi ngờ nhìn về phía Yến Thanh.

Yến Thanh ho khan một tiếng la lớn, "Thầy bói có nhà không, chúng ta là tu sĩ nghe danh muốn tới bói toán".

Trong sân vẫn yên tĩnh như cũ.

"Không ở nhà?" Mã Nhã sốt ruột nói, "Trong nhà có hơi thở của hắn, nhưng ta không cảm nhận được sự tồn tại của hắn".

"Đừng có gấp, chắc là có việc đi ra ngoài" Tằng Kỳ an ủi.

"Ta đi tìm người hỏi một chút, mọi người đợi ở đây một lát" Yến Thanh nghĩ nghĩ rồi nói.

"Được" Chỗ xa lạ này cũng chỉ có thể dựa vào Yến Thanh.

Yến Thanh lạnh nhạt gật đầu một cái rồi xoay người đi ra khỏi tiểu viện, tìm người của Lam Dạ Thành ở chỗ này.

Tằng Kỳ thấy được sự thất vọng trong lòng Mã Nhã và bộ dáng đứng ngồi không yên bây giờ của cô thì thở dài nói, "Đừng có gấp, ngươi còn có thể cảm nhận được vu lực chứng tỏ người chưa đi xa, Yến Thanh nhất định có thể tìm được".

"Ừm" Mã Nhã thất thần gật gật đầu.

"Hay là chúng ta đi tìm xem có phát hiện gì không" Tằng Kỳ đề nghị.

"Được" Mã Nhã gật gật đầu, hai người cùng nhau đi vào trong phòng.

Trứng Bảo Bảo vốn dĩ cũng muốn đi vào nhưng từ khi bước vào cái sân này ngươi luôn cảm thấy có thứ gì đang nhìn mình chằm chằm, nhưng cảm giác này rất mong manh, Trứng Bảo Bảo đã điều tra khắp nơi một lượt nhưng không phát hiện điều gì khác thường. Kết quả lúc nãy chú Tằng và Dì Mã Nhã vừa đi khỏi thì ánh mắt nhìn chằm chằm ngươi lại nóng bỏng hơn.

Trứng Bảo Bảo xoay vòng vòng tại chỗ, nghi hoặc nhìn về thân cây bên trái, lung lay hai cái thì thuận theo tâm ý nhảy qua đó.

"Ngươi phát hiện ra ta?" Giọng nói non nớt của một bé gái bỗng nhiên vang lên.

Trứng Bảo Bảo nhảy thình thịch hai cái, dùng đôi mắt dễ thương do mẹ mình vẽ cho hướng về phía giọng nói.

"Ngươi thật đáng yêu, đôi mắt của ngươi thật đẹp" Theo giọng nói vang lên là một đôi tay trắng nõn bỗng nhiên duỗi ra từ thân cây rỗng, xoa xoa đôi mắt trên vỏ của Trứng Bảo Bảo.

Trứng Bảo Bảo không cảm nhận được sự nguy hiểm nên cũng không né tránh.

"Ta biết ngươi, ngươi là một con Lôi Viêm Thần Điểu sắp phá xác" Giọng nói non nớt vừa nói vừa vuốt vuốt vỏ trứng của Trứng Bảo Bảo, "Sau khi ngươi phá xác thì không thể ở đây nữa, phải phi thăng đến thế giới cao hơn chờ".

Trứng Bảo Bảo nghi hoặc lắc lắc người, trong lòng kỳ quái nói, "Ngoại từ mẫu thân và bạn của mẫu thân, còn có hai vị sư bá và Bạch Hổ bá bá thì cũng không ai biết mình là Lôi Viêm Thần Điểu mà".

"Ngươi với những người vừa rồi là một hội sao? Ta cảm nhận được trên người nữ tu kia một sức mạnh vô cùng quen thuộc" Cô bé thu tay lại, một gương mặt tinh xảo hiện ra từ thân cây, "Nhưng cô ấy và ta lại không giống nhau, trực giác bảo ta phải trốn đi, ngươi không được nói cho bọn họ là ngươi phát hiện ra ta có được không?"

"Là Dì Mã Nhã sao? Dì Mã Nhã không phải là người xấu" Trứng Bảo Bảo nghĩ.

"Sao ngươi biết cô ấy không phải là người xấu?" Bé gái sốt ruột, "Có phải ngươi muốn nói cho cô ấy là ta ở chỗ này không, ta thấy ngươi đáng yêu nên mới nói chuyện với ngươi.. ngươi không được bán đứng ta".

"Ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện?" Trứng Bảo Bảo kinh ngạc nhảy nhót.

"Đương nhiên có thể" Cô bé cầu xin nói, "Ngươi không được nói với người khác là đã từng thấy ta được không?"

"Vậy ngươi đi theo ta đi" Trứng Bảo Bảo nói.

"Đi theo ngươi?" Cô bé nghi hoặc hỏi.

"Chưa từng có ai có thể nghe được ta nói chuyện, ta rất thích ngươi" Trứng Bảo Bảo nói.

Cô gái nhỏ lần đầu tiên được người ta nói thích, lập tức đỏ mặt: "Ta... ta cũng cảm thấy ngươi đáng yêu... nhưng ta sợ Dì Mã Nhã của ngươi muốn bắt ta".

"Dì Mã Nhã không bắt ngươi, Dì Mã Nhã muốn tìm ngươi hỗ trợ" Trứng Bảo Bảo nói.

"Không thể" Cô bé lắc đầu nói, "Tuy rằng ta mới hoá hình không lâu, ký ức truyền thừa cũng không nhiều lắm, nhưng ta biết bản thể của ta là một loại pháp khí nào đó của con người. Lúc nãy khi mới vào cửa ta cảm nhận được trên người Dì Mã Nhã của ngươi có hơi thở rất quen thuộc, chắc chắn là cô ấy muốn bắt ta trở về làm pháp khí".

"Ngươi.... vốn dĩ là pháp khí do tộc người của Dì Mã Nhã đánh rơi mà" Trứng Bảo Bảo khó hiểu hỏi.

"Không phải, không phải, không phải" Bé gái hét to, "Ta đã hoá hình, hơn nữa ta cũng không hề ký khế ước với bất kỳ ai, bây giờ ta là tu sĩ tự do. Ta không muốn bị bắt về, bị đặt lên tế đàn mấy vạn năm đều không thể động đậy".

"Nhưng mà Dì Mã Nhã không tìm thấy ngươi thì sẽ rất khổ sở" Một bên là đồng bọn nhỏ ngươi vô cùng yêu thích, một bên là Dì Mã Nhã vô cùng yêu quý cậu, Trứng Bảo Bảo không biết nên làm gì bây giờ.

"Ngươi đừng nói ra có được không, nếu ngươi không nói ra ngoài thì ta có thể giúp ngươi bói toán, ta bói rất linh" Cô gái nhỏ nói.

"Dì Mã Nhã cũng biết bói toán" Trứng Bảo Bảo nói.

"Không giống nhau, Dì Mã Nhã của ngươi chắc chắn không bói toán giỏi bằng ta" Cô gái nhỏ nói, "Lúc trước ta bói toán cho mấy ma tu bên ngoài kia đều bói ra những thứ nguy hiểm gì đó. Thật sự là ta có thể tính giỏi hơn, nếu như may mắn còn có thể tính ra một ít thiên cơ. Nhưng mà ta biết như vậy không được tốt nên vẫn luôn không tính cho người khác, nhưng nếu ngươi giúp ta thì ta sẽ tính giúp ngươi".

"Ta không cần" Trứng Bảo Bảo đơn thuần nói.

"Sao lại không cần? Ký ức truyền thừa nói cho ta rằng tu sĩ đều thích xem may mắn và thiên cơ" Cô bé không tin nói.

"Hmmm...." Trứng bảo Bảo vô tội nhìn cô gái nhỏ.

Cô bé thấy Trứng Bảo Bảo không đồng ý với mình thì lập tức khóc vô cùng đau lòng, "Ta không muốn bị bắt về, ta không muốn quay lại chiếc hộp đen kia, hu hu hu..."

"Ngươi đừng khóc, đừng khóc nữa" Mẫu thân ta nói, con trai không được làm con gái khóc, "Ta sẽ nói với Dì Mã Nhã giúp ngươi, ngươi chỉ cần hỗ trợ Dì ấy giải cứu gia tộc, sau đó không phải quay về hộp đen có được không?"

"Sao có thể? Ta không tin" Cô bé khóc càng thảm thiết hơn.

"Ta hứa với ngươi, nếu Dì Mã Nhã vẫn muốn bắt ngươi thì ta sẽ lén đi cứu ngươi" Trứng Bảo Bảo nói, "Không phải ngươi nói ta sắp phi thăng rồi sao? Đến lúc đó ta mang ngươi phi thăng, bọn họ cũng không thể đuổi kịp ngươi".

Vu Cụ có thể tính toán lòng người, cô gái nhỏ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Trứng Bảo Bảo nói thật lòng, vì thể nức nở hai cái rồi nói tiếp: "Có thật không?"

"Thật" Trứng Bảo Bảo khí phách nói, "Mẫu thân ta và thúc thúc, dì đều nói Bảo Bảo vô cùng lợi hại, ngoại trừ Bạch Hổ bá bá ra, ở tiểu thế giới này không có ai có thể đánh thắng được ta".

"Đó là do ngươi là Lôi Viêm Thần Điểu" Cô bé chớp chớp mắt hỏi, "Ngươi tên là Bảo Bảo sao?"

"Ừm, dì và thúc thúc đều gọi ta là Bảo Bảo" Trứng Bảo Bảo nói.

"Ta tên là Vân Hoạ" Cô bé cũng nói ra tên của mình.

"Tên thật là dễ nghe" Trứng Bảo Bảo khích lệ

"Hì hì..." Cô bé vui vẻ nói, "Ta đồng ý với ngươi là sẽ đi cứu gia tộc của Dì Mã Nhã, ngươi cũng phải đồng ý bảo vệ ta đó".

"Ừm" Trứng Bảo Bảo gật đầu thật mạnh đồng ý.

"Thành giao"

"Thành giao"

"Ta đi ra đây" Thân hình nhỏ bé của cô gái nhỏ Vân Hoạ từ từ hiện ra từ thân cây, cuối cùng hoá thành một cô gái nhỏ mặc áo choàng đen chừng bốn, năm tuổi. Cô bé vừa rơi xuống đất liền ôm lấy người Trứng Bảo Bảo, nhìn đôi mắt trên người Trứng Bảo Bảo nói, "Ta rất thích đôi mắt xinh đẹp của ngươi, rất đáng yêu".

"Đó là do mẫu thân của ta vẽ lên đó" Trứng Bảo Bảo được khen thì đỏ mặt, "Mắt con người sao có thể tròn thế được".

"Nhưng ngươi là Lôi Viêm Thần Điểu mà, mắt của loài chim rất tròn, vừa tròn vừa to" Vân Hoạ nói.

"Ra là vậy" Trứng Bảo Bảo bừng tỉnh

Lúc này hai người vừa đi dạo một vòng trong nhà nhưng vẫn không phát hiện gì đi ra, Tằng Kỳ giương mắt nhìn thấy Trứng Bảo Bảo đang đứng dưới tán cây thì kỳ quái hỏi, "Bảo Bảo, con đứng ở đó làm gì vậy?"

Trứng Bảo Bảo xoay người một chút lộ ra cô bé Vân Hoạ phía sau.

Tằng Kỳ và Mã Nhã vô cùng sửng sốt, Tằng Kỳ hỏi, "Nha đầu từ đâu tới đây?"

Vân Hoạ nhút nhát, sợ sệt tránh phía sau Trứng bảo Bảo, chỉ lộ ra đôi mắt to nhìn Mã Nhã nói, "Dì không được bắt ta".

Mã Nhã sửng sốt, đi qua cúi người ngồi xổm xuống, ngọt ngào hỏi, "Nha đầu, đừng sợ, nói cho Dì nghe con tên gì?"

Vân Hoạ nhìn Trứng Bảo Bảo, Trứng Bảo Bảo cổ vũ nói, "Không sao, ngươi cứ nói đi".

Vân Hoạ lúc này mới quay đầu trả lời, "Tên là Vân Hoạ".

"Vân Hoạ?" Sắc mặt Mã Nhã thay đổi, Vu cụ cuối cùng mà cô tìm kiếm chính là một bức tranh, vị tộc trưởng đầu tiên của vu tộc đã tìm hiểu sự biến hoá của mây trên trời rồi vẽ ra một bức tranh về mây, đặt tên là Vân Hoạ, "Con.... con là"

"A!" Cô bé Vân Hoạ bị Mã Nhã doạ sợ, biến sắc trốn sau lưng Trứng Bảo Bảo, Trứng Bảo Bảo cũng tiến tới đứng giữa hai người.

"Bảo Bảo, con tránh ra, Dì có chuyện muốn hỏi muội muội này" Mã Nhã vội vàng muốn Trứng Bảo Bảo tránh ra nhưng Trứng Bảo Bảo vẫn đứng yên bất động làm Mã Nhã gặp trắc trở không thấy được Vân Hoạ.

"Không được bắt Vân Hoạ, không được bắt Vân Hoạ" Trứng Bảo Bảo vẫn bất chấp bảo vệ.

"Bảo Bảo, sao con lại không nghe lời thế?" Mã Nhã có chút tức giận.

"Sao vậy?" Tằng Kỳ phát hiện sự khác thường nên cũng đi tới.

"Nha đầu này tên Vân Hoạ" Mã Nhã giải thích.

Ánh mắt Tằng Kỳ cũng biến đổi, nhìn về phía cô bé sau lưng Trứng Bảo Bảo, Tằng Kỳ không chút nghĩ ngợi duỗi tay bắt lấy cô bé, nhưng không ngờ trên trời bỗng giáng xuống một tia sét, đánh cho Tằng Kỳ một thân cháy đen.

Cảm giác này thật sự rất quân thuộc.

Tằng Kỳ nổi giận, "Phụ thân ngươi đánh ta thì không nói, ngươi là vãn bối mà cũng dám đánh ta?"

"Không được bắt Vân Hoạ, không được bắt Vân Hoạ" Trứng Bảo Bảo nôn nóng nói, đáng tiếc là Tằng Kỳ và Mã Nhã đều nghe không hiểu.

"Bảo Bảo nói mọi người không được bắt ta" Cô bé Vân Hoạ cuối cùng cũng lên tiếng.

Tằng Kỳ và Mã Nhã khó hiểu nhìn về phía Trứng Bảo Bảo và cô bé.

"Ngươi là bạn của Bảo Bảo" Cô bé Vân Hoạ lấy hết can đảm nói, "Bảo Bảo nói mọi người cần con hỗ trợ, ta đồng ý giúp mọi người nhưng mọi người không được bắt ta, nếu không ta sẽ không giúp mọi người".

"Ngươi thật sự là vu cụ Vân Hoạ hoá hình?" Mã Nhã không thể tin nổi hỏi.

"Ta chính là Vân Hoạ" Cô bé nhỏ giọng trả lời.

Cuối cùng cũng tìm đủ 8 Vu cụ, có thể giúp Vu tộc giải trừ phong ấn, Mã Nhã kích động bắt tấy tay cô bé, dạo Vân Hoạ kêu một tiếng tránh ra sau lưng Trứng Bảo Bảo. Trứng Bảo Bảo cũng có chút không vui dụi dụi trên người Dì Mã Nhã.

"Đừng sợ, đừng sợ, do ta quá kích động, ta không bắt ngươi" Mã Nhã đảm bảo.

"Thật không?" Vân Hoạ không tin.

"Thật" Mã Nhã nói, "Vu cụ là thánh vật của Vu tộc, con có thể hoá hình là việc vui của vu tộc, chúng ta sẽ không bắt ngươi".

"Các ngươi sẽ không bỏ ta lại trên cái tế đàn kia chứ?" Vân Hoạ hỏi.

"Sẽ không" Mã Nhã đảm bảo.

Vân Hoạ biết Mã Nhã nói thật nhưng vẫn không yên tâm, cô bé quay đầu nhìn thoáng qua Trứng Bảo Bảo, có trứng Bảo Bảo cổ vũ nên mới thoáng yên tâm.

"Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta chứ?" Vân Hoạ hỏi Trứng Bảo Bảo, "Đúng vậy!" Trứng Bảo Bảo gật đầu đồng ý.

Vân Hoạ lúc này mới nói với Mã Nhã, "Vậy được rồi, ta đi với các ngươi ".

Mã Nhã và Tằng Kỳ lập tức vui vẻ, hơn một ngàn năm, cuối cùng cũng đã tìm đủ.