Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 67: Giải cứu Vu tộc



Editor: Yuri Ilukh

Nhờ Nhất Diệp có đan dược dư dả nên tốc độ khôi phục linh lực cũng nhanh hơn, do đó sau 7 ngày chữa trị các điểm đen trên bộ rễ của Ngàn Hồn Mộc hoàn toàn bị thanh trừ. Khi thu hồi toàn bộ linh lực màu xanh lục trên người Ngàn Hồn Mộc về thì Nhất Diệp chậm rãi mở to mắt, đôi mắt lộ ra vẻ sung sướng nhìn về phía Ngàn Hồn Mộc.

"Cảm ơn" Ngàn Hồn Mộc rung động cành lá sàn sạt nói lời cảm ơn.

"Đừng khách sáo" Nhất Diệp hơi mỉm cười bay từ trên không trung xuống.

"Cảm giác thế nào?" Hàn Lâm thấy Nhất Diệp đáp xuống thì sốt ruột đi tới hỏi.

"Không sao" Nhất Diệp cười nói, "Phần lớn đã được chữa khỏi vào hôm trước nên hôm nay chỉ xử lý những phần còn sót lại, do đó linh lực không tiêu hao nhiều lắm".

Hàn Lâm thấy sắc mặt Nhất Diệp bình thường không giống mấy ngày trước tiêu hao linh lực quá độ nên khuôn mặt lúc nào cũng trắng bệch thì mới yên lòng.

Nhất Diệp nhìn thoáng qua Lam Dạ Ma Quân đang kiểm tra cơ thể Ngàn Hồn Mộc thì quay đầu hỏi Hàn Lâm, "Có tin tức của mấy người Mã Nhã chưa?"

"Rồi" Mấy ngày trước Nhất Diệp chỉ ngồi xếp bàn dưới tán cây khôi phục linh lực nên Hàn Lâm cũng không nói chuyện Mã Nhã với Nhất Diệp, hôm nay Nhất Diệp hỏi tới thì cô mới nói, "Tìm được rồi, hai ngày sau sẽ về tới".

"Tìm được rồi hả, sao thuận lợi vậy?" Nhất Diệp kinh hỉ nói.

"Mã Nhã nói ít nhiều cũng nhờ Bảo Bảo" Hàn Lâm cảm thấy có chút buồn cười khi nghĩ tới.

"Bảo Bảo?" Nhất Diệp nghi ngờ hỏi.

"Nghe nói vu cụ kia hoá hình thành một cô bé, vô cùng thích Bảo Bảo, người ta nể mặt Bảo Bảo nên mới bằng lòng giúp Mã Nhã" Hàn Lâm nghĩ chuyện Mã Nhã kể cho cô thì không nhịn được cười nói, "Không thì với thiên phú của Vu cụ thì có muốn cướp cũng không cướp được trong chốc lát".

"Thật vậy à?" Nhất Diệp nghe xong thì nhướng mày.

"Mẫu thân nào con nấy đó" Hàn Lâm cảm thán.

"Sao lại đổ hết lên đầu ta vậy?" Nhất Diệp khó hiểu.

"Đều biết trêu chọc người khác" Một tay Hàn Lâm chỉ tay lên trời, một tay còn lại chỉ về phương hướng của Ngàn Hồn Mộc.

"Ngươi đừng có nói bừa, trong lòng ta chỉ có phu quân ta thôi" Nhất Diệp vội vàng cãi cọ.

"Đúng đúng đúng, ngươi một lòng với Vũ Quân, trời đất có thể chứng giám" Hàn lâm cười ha ha nói.

Lam Dạ Ma Quân cảm nhận được sức sống bừng bừng của Ngàn Hồn Mộc thì vô cùng vui sướng, sau khi xác định Ngàn Hồn Mộc đã khỏi hẳn thì mới bay tới phía hai cô gái, "Có chuyện gì mà vui vậy?"

Hàn Lâm thu nụ cười lại nghĩ tới lời nói mấy ngày trước của Lam Dạ Ma Quân, nghĩ nghĩ một chút rồi kéo Nhất Diệp về phía mình.

Tuy Nhất Diệp có chút thắc mắc nhưng vẫn xuôi theo lực kéo của Hàn Lâm, lui về sau hai bước: "Nghe nói đồng đội của ta đã tìm được người muốn tìm rồi, cảm ơn Ma Quân:.

"Đừng khách sao" Lam Dạ Ma Quân cũng chú ý tới hành động nho nhỏ vừa rồi của Hàn Lâm, trong lòng nổi lên tâm tình đùa dai, nhìn về phía Nhất Diệp cười tà mị, "Nhất Diệp tiên tử cảm nhận được sự triệu hoán của Thiên Đạo chưa?"

Nhất Diệp sửng sốt một chút, không rõ tại sao Lam Dạ Ma Quân lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng cô cũng không có gì phải giấu giếm nên liền trả lời, "Tạm thời chưa có".

"Thật trùng hợp, ta cũng chưa có" Lam Dạ Ma Quân cười rất vui vẻ.

"Ha ha ha.... Thật trùng hợp" Chuyện này thì có gì mà trùng hợp, rất nhiều người sắp phi thăng đều chưa cảm nhận được Thiên Đạo.

"Ai cũng nói Hoá Thần hậu kỳ đỉnh sẽ phi thăng" Lam Dạ Ma Quân ưu sầu nói, "Nhưng mà... để cảm nhận được Thiên Đạo thì không biết là cần mấy trăm năm hay mấy ngàn năm, thời gian thật dài đằng đẵng".

"Đúng vậy" Nhất Diệp nghĩ tới mình đã hơn 300 năm rồi vẫn chưa cảm nhận được sự triệu hoán của Thiên Đạo, chồng cô cũng vì đủ loại nguyên nhân mà trì hoãn hơn ngàn năm, anh trai nhà cô cũng mất 10 năm mới hiểu được Thiên Đạo mà.

"Tuy mấy trăm năm, mấy ngàn năm đối với tu sĩ cũng không phải là lâu lắm, nhưng đối với trần gian thì cũng đã qua vài đời" Lam Dạ Ma Quân cười nói, "Bây giờ ngươi và ta đều không cần tu luyện... hay là cùng nhau bồi dưỡng tình cảm thì thế nào".

"Ma tu vô sỉ" Hàn Lâm đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả Nhất Diệp, lập tức cầm kiếm xông lên.

Cũng may Nhất Diệp có linh hồn của người hiện đại, bị người khác tỏ tình cũng không tức giận lớn như vậy, cô rất bình tĩnh nắm lấy tay Hàn Lâm để ngăn cản sự bùng nổ đại chiến nhân ma, "Ha ha... Ma Quân chắc là quên mất Nhất Diệp là người đã có phu quân đúng không".

"Chuyện này ta biết" Lam Dạ Ma Quân chẳng hề để ý nói, "Vũ Quân ở thượng giới, tu sĩ sau khi phi thăng thì giống như trọng sinh, những mối liên hệ trong quá khứ đều bị chặt đứt, nếu dựa theo đó mà tính thì ngươi và Vũ Quân đã không còn quan hệ gì cả".

"Ha ha ha... Ma Quân thật biết nói đùa, không phải ta đã sắp phi thăng rồi sao?" Nhất Diệp nói thêm.

"Cho nên ta mới nói trước khi phi thăng chúng ta cùng nhau bồi dưỡng tình cảm đó" Lam Dạ Ma Quân kiến nghị, "Sau này ngươi và ta phi thăng tới thượng giới rồi, nếu ngươi vẫn lựa chọn Vũ Quân thì ta cũng không ngăn cản ngươi, thế nào?"

"Nhất Diệp, ngươi buông ta ra, ta muốn chém hắn ta" Hàn Lâm tức giận nói.

"Ngươi không thấy hắn ta cố ý trêu chúng ta à, ngươi càng kích động hắn ta càng vui vẻ" Nhất Diệp nói.

"Ha ha ha" Lam Dạ Ma Quân cười ha ha nói, "Hết vui rồi, đang chơi vui thì tự nhiên bị vạch trần".

"Hắn ta nói chuyện nhục mạ ngươi" Hàn Lâm tức điên.

"Đây đâu có tính là nhục mạ" Nhất Diệp bình tĩnh nói, "Ta là người đã kết hôn, còn sinh con cho người ta rồi, được người khác ái mộ như vậy chứng tỏ ta có mị lực nha".

"Phải không?" Hàn Lâm nghĩ lại thì cảm thấy có chút đúng.

"Ngươi đã sinh con rồi?" Lam Dạ nhíu chặt mày, con của Hoa Nhất Diệp và Vũ Thiên Huyền hẳn phải là thiên tài trong giới tu tiên mới đúng, sao anh ta chưa bao giờ nghe nói qua?

"Đúng vậy" Nhất Diệp trả lời đương nhiên.

Lam Dạ Ma Quân lại nhíu mày, quay người rời khỏi khu rừng đen.

Nhất Diệp và Hàn Lâm liếc mắt một cái, cùng nhau nhún vai rồi đi khỏi khu rừng đen.

Hai người ở quán trọ đợi thêm hai ngày thì thấy Mã Nhã, Tằng Kỳ và Trứng Bảo Bảo dẫn vu cụ thứ tám, cô bé Vân Hoạ quay về.

Nhất Diệp nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ có mặt mày như tranh vẽ bên cạnh con trai mình, cô đột nhiên lên tiếng hỏi, "Vân Hoạ hả, sau này con có lớn lên nữa không?"

"Mỗi ngày con đều lớn lên" Vân Hoạ trả lời.

"Không phải nói tuổi" Nhất Diệp lắc đầu nói, "Ta muốn nói thân thể, con có thể lớn lên một chút giống như nhân tu bọn ta không?"

"Có thể" Cô bé Vân Hoạ hiểu được gật gật đầu.

"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi" Nhất Diệp nghĩ nghĩ, không đúng, cô bé Vân Hoạ mấy vạn tuổi mới có chút xíu thế kia, đến bao lâu mới thành niên được đây, "Con mất khoảng bao lâu mới có thể thành niên?"

"Sự trưởng thành của con có liên quan đến tâm trí, chỉ cần con muốn lớn lên thì có thể lớn lên" Cô bé Vân Hoạ giải thích.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy con và Bảo Bảo cùng nhau lớn lên" Ai da, có con dâu rồi, Nhất Diệp mừng thầm.

"Thịch thịch thịch!" Trứng Bảo Bảo đứng bên cạnh bỗng nhiên nhảy nhót mấy cái.

Nhất Diệp nghi ngờ nhìn con trai nhà mình một cái.

"Bảo Bảo nói muốn có một cái tên" Cô bé Vân Hoạ phiên dịch.

Nhất Diệp đã biết Vân Hoạ có thể nghe hiểu con trai cô nói chuyện, nên khi nghe được câu phiên dịch của Vân Hoạ thì cũng không kinh ngạc gì, chỉ nói, "Không phải con nói là chờ con phi thăng rồi tìm phụ thân đặt tên cho con sao?"

"Nhưng mà Bảo Bảo phi thăng rồi mà vẫn không có tên thì sẽ bị người ta chê cười" Vân Hoạ tiếp tục phiên dịch.

"Con vẫn còn là một quả trứng thôi, gấp cái gì" Nhất Diệp gõ gõ vỏ trứng của con trai mình.

Lúc này Hàn Lâm đi từ bên ngoài quán trọ vào nói với Nhất Diệp, "Đồ đều đã mua xong rồi".

"Chúng ta rời khỏi ma giới đi" Nhất Diệp nói xong thì mọi người cũng không cần thu dọn đồ vật, lập tức đứng lên đi ra ngoài. Nhưng đi tới con sông giáp ranh thì Nhất Diệp nhìn thấy Lam Dạ Ma Quân đang đứng chờ ở xa.

"Ma Quân" Nhất Diệp lên tiếng gọi.

"Ta biết hôm nay mọi người sẽ rời đi mà" Lam Dạ Ma Quân quay người, thấy một hàng 5 người, ba người Hoá Thần lại thêm một quả trứng yêu kỳ quái cao thâm khó đoán, ánh mắt chớp chớp.

"Dù sao đây cũng là ma giới, bọn ta ở lâu cũng không tiện" Nhất Diệp nói.

Lam Dạ Ma Quân bị chọc cười, vươn tay ném cho Nhất Diệp một chiếc hộp, Nhất Diệp giơ tay nhận, "Đây là?"

"Đây là linh thảo quý giá nhất trong khu rừng đen, tặng cho ngươi làm quà tạ lễ" Lam Dạ Ma Quân nói.

"Ma Quân khách sáo quá rồi" Nhất Diệp đáp lại.

"Không cần?" Lam Dạ Ma Quân hỏi.

"Cần" Nhất Diệp cất vào túi càn khôn trong một giây.

Lam Dạ Ma Quân cười ha hả, tâm tình giống như tốt lên một chút, "Lần sau gặp chắc là ở thượng giới rồi".

"Chúc Ma Quân phi thăng thuận lợi" Nhất Diệp vẫy tay.

Lam Dạ Ma Quân kiêu ngạo quay người lại, thân thể hoá thành ánh sáng màu xanh lam, dần biến mất ở bờ sông.

"Hắn ta muốn làm gì?" Hàn Lâm khó hiểu nói.

"Ngươi cứ mặc kệ đi, dù sao chúng ta cũng được lợi" Nhất Diệp nhún vai.

Sau đó năm người một trứng vượt qua sông ranh giới, bay thẳng một đường về tới Quý La Thành, ở đó nghỉ ngơi một ngày rồi lại theo Mã Nhã bay tới nơi phong ấn Vu tộc, cũng chính là thảo nguyên xanh tươi vô hạn lúc trước Nhất Diệp đi ra khỏi Vu tộc.

"Nơi này" Cô gái nhỏ Vân Hoạ mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt chỉ vào một chỗ nói.

"Triệu hoán một trận pháp lớn như vậy mà làm ở đây có phải quá qua loa không?" Tằng Kỳ thấy cô bé Vân Hoạ tuỳ tiện đi tới đi lui hai bước liền chọn được mắt trận thì có chút không yên tâm.

"Hay là ngươi làm đi?" Cô bé Vân Hạo bĩu môi, thở phì phì nói.

"Ngươi làm đi" Tằng Kỳ xám xịt mặt mày tránh ra.

Trận pháp triệu hoán của Vu tộc dùng tám vu cụ làm sở để triệu hoán, trận pháp do Mã Nhã dùng vu lực kết hợp với 8 vu cụ để bày trận. Bây giờ vu cụ thứ 8 đã hoá hình, cô bé và Vu cụ có sự liên kết tự nhiên tốt hơn Mã Nhã, do đó trận pháp này liền đổi cho cô bé Vân Hoạ làm người chủ trì.

Mọi người dựa theo vị trí Vân Hoạ chỉ, đặt Vu cụ tại những vị trí tương ứng, còn cô bé Vân Hoạ vẫn đứng ở trung tâm trận pháp vẫy tay với Trứng Bảo Bảo.

Trứng Bảo Bảo nhảy tới.

"Một lát nữa ta dẫn động trận pháp, mang Vu tộc từ nơi tị nạn trong lòng đất kéo lên, nó là hiện tượng kỳ lạ trong trời đất nên sẽ có sét đánh xuống, khả năng còn nguy hiểm hơn nhiều so với lôi kiếp phi thăng của tu sĩ" Vân Hoạ nói.

"Cái này ta biết, hôm qua Dì Mã Nhã cũng đã nói, còn nhờ ta hỗ trợ hấp thu sét" Trứng Bảo Bảo nói.

"Không được, ta muốn nói với ngươi là những tia sét này rất nguy hiểm, bây giờ tu vi của ngươi còn thấp, không được hấp thu quá nhiều tia sét, không thì thân thể ngươi sẽ không chịu đựng nổi" Vân Hoạ vội vàng nói.

"Nhưng.... vậy thì bộ tộc của Dì Mã Nhã sẽ không sao chứ?" Trứng Bảo Bảo hỏi.

"Yên tâm đi, nếu bọn họ có thể nghĩ tới trận pháp này thì cũng sẽ có phương pháp né tránh sấm sét, ngươi không cần lo lắng" Vân Hoạ nói.

"Ừm" Trứng Bảo Bảo cái hiểu cái không gật đầu.

"Vân Hoạ, bọn ta đã đặt đồ xong rồi" Mã Nhã đi tới nói.

"Biết rồi" Vân Hoạ nói, "Vậy mọi người đều trốn xa một chút đi".

"Được" Mã Nhã nói xong thì quay đầu nhìn về phía Trứng Bảo Bảo nói, "Bảo Bảo, bộ tộc của Dì Mã Nhã hẳn là đã có chuẩn bị phương pháp để đối phó với sấm sét, nhưng Dì vẫn không yên tâm, cho nên nếu lát nữa thấy có nguy hiểm thì con giúp bộ tộc của Dì chắn một chút có được không?"

Trứng Bảo Bảo nghĩ nghĩ, Vân Hoạ nói không thể hấp thu toàn bộ, Dì Mã Nhã nói chỉ cần thấy nguy hiểm thì chắn một chút là được, được rồi, vậy ngươi sẽ đứng ở bên cạnh nhìn, đến khi thấy bọn họ không chống đỡ được thì sẽ ra ngoài hỗ trợ hấp thu một chút sấm sét là được.

Bốn người Nhất Diệp đi thật xa, đến mức không nhìn thấy thân ảnh của Vân Hoạ nữa. Tằng Kỳ vươn tay nắm lấy tay Mã Nhã an ủi, "Yên tâm, chắc chắn sẽ thành công".

"Ừm" Mã Nhã gật đầu.

"Bắt đầu rồi" Hàn Lâm nhíu mày chỉ vào những đám mây sét khổng lồ đang tập trung lại.

"Mây sét này thật là khủng khiếp?" Nhất Diệp đã trải qua hai lần lôi kiếp phi thăng lại sắp phi thăng bị doạ cho mặt trắng bệch, Bảo Bảo...

"Đùng!"

Khi tia sét đầu tiên đánh xuống thì Nhất Diệp cảm nhận được hơi thở của Vu tộc, rồi sau đó sấm sét điên cuồng đánh xuống.

Một cái, hai cái, ba cái.... sau mười mấy cái thì Nhất Diệp nhìn trước nhìn sau cũng không thấy được thân ảnh của Trứng Bảo Bảo.

"Sao Bảo Bảo không hấp thu sấm sét?" Hàn Lâm thắc mắc.

"Chíp!" Gần như khi Hàn Lâm vừa dứt lời thì một con chim thật to bỗng nhiên xuất hiện ở chân mây, hai cánh duỗi ra, tia sét lập loè quanh thân, bay thẳng từ nền đất vào tầng mây.

"Đó là Bảo Bảo?"

"Phá xác?" Mọi người nói to.

Nhất Diệp lại càng vội vàng, hận không thể chạy tới.

___

Hôm nay mình đăng 2 chương xong rồi tạm nghỉ tết nha mọi người. Chắc tới mồng 7AL mình sẽ tiếp tục.

Tết đến xuân về chúc mọi người năm mới vui vẻ, mọi điều như ý.

༼ つ ◕_◕ ༽つ Happy New Year!!!

*★,°*:.☆( ̄▽ ̄)/$:*.°★* 。