Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 4: Sẽ cố gắng kìm lòng mình lại



Những ngày tiếp theo sau đó, lượng công việc của Vương Đề Hiền bỗng tăng lên đến chóng mặt.

Anh phải ra nước ngoài để đi công tác, liền không một tháng không về... cùng với Lãnh Ái Hy.

Chẳng biết tại sao tôi lại chẳng còn cảm thấy quá đau lòng khi biết họ ở bên nhau nữa, như là đã dần chấp nhận được chuyện này.

Tôi sắp chết rồi, không nên ích kỉ giữ anh lại như vậy.

Nếu như là ngày trước khi biết anh ở cùng một chỗ với Lãnh Ái Hy, tôi sẽ tức đến điên đầu lên. Còn bây giờ, tôi muốn thấy anh hạnh phúc.

Thời gian của tôi không còn nhiều, không thể mãi giữ anh lại như vậy.

Thực ra tôi vẫn rất muốn sau khi tôi chết đi, anh vẫn sẽ nói tôi là người vợ duy nhất của anh, nhưng tôi cũng muốn anh được đi theo tình yêu của mình.

Bây giờ, tập buông bỏ dần là tốt nhất, để cho anh tự do.

Tôi không muốn mình trở thành một trở ngại của anh trong sự bức bối.

Một tháng rồi Vương Đề Hiền không gọi cho tôi tới một cuộc điện thoại, chắc hẳn là anh bận nhiều việc lắm, tôi cũng ngại làm phiền đến anh.

Ngồi cạnh bàn trang điểm, tôi nhìn mình trong gương, lấy một chiếc lược chải lại bờ tóc rối.

Hửm?

Tôi nhìn những sợi tóc vướng lại ở răng lược. Tóc tôi càng lúc càng rụng nhiều, hẳn là do có thể tôi đang thiếu nhiều các chất dinh dưỡng đây.

Từ lúc nào mà xen kẽ dưới những sợi tóc đen là lấp ló vài sợi tóc bạc.

Hẳn là tôi già rồi ha?

Thêm một tháng nữa qua đi, tôi để ý mình trong gương.

Sắc mặt tôi càng ngày càng kém, dạo này cũng hay mệt mỏi và tức ngực nhiều hơn.

Thân thể tôi càng lúc càng nặng nhọc, đến cả thở thôi cũng thấy rất khó khăn.

Bỗng điện thoại tôi rung lên, nhìn đó là do Vương Đề Hiền gọi về, tôi run rẩy cầm lấy điện thoại.

Tôi cố gắng để áp chế đi những tiếng ho khan dai dẳng, để cho anh nghe thấy được sự vui mừng của tôi.

"Đề Hiền? Anh gọi điện cho em về có chuyện gì không?"

"Hiểu Phù, hôm nay tôi sẽ về nước." Giọng anh dù mệt mỏi nhưng vẫn có mấy phần nhàn hạ bởi vì đã hoàn thành xong công việc.

"Thật không?!" Tôi sung sướng, cố để thân mình không nhảy cẫng lên: "Vậy mấy giờ anh về? Có cần em nấu cơm cho anh không?"

"Ừ. Chắc khoảng bảy giờ tối sẽ đến sân bay."

Tôi không thể kìm lòng nổi nữa. Bây giờ là chín giờ sáng, vậy là mười tiếng nữa tôi có thể gặp được anh.

"Tối nay anh về ăn cơm nhé. Em sẽ nấu cho anh những món anh thích nhất."

Bên đầu dây kia, Vương Đề Hiền vẫn chỉ ừ một tiếng nhàn nhạt rồi tắt cuộc gọi.

Nhưng tâm trí của tôi vẫn chưa thể thoát ra được khỏi cuộc điện thoại đó. Giọng nói của anh vẫn còn luẩn quẩn trong đầu của tôi.

Tôi rất nhớ được ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của anh rồi.

Khuôn mặt ấy khiến cho tôi nhớ nhung biết bao nhiêu.

Tôi nằm trên giường, tự tưởng tượng đến khi anh về, tôi sẽ nói những gì với anh đây?

Hoặc là tôi sẽ không thể kiểm soát được mình mà chạy đến ôm anh mất.

Không... Vương Đề Hiền ghét những cử chỉ thân mật của tôi với anh ấy. Chỉ nên chào anh một tiếng bình thường thôi là được. Tôi sẽ cố để tiết chế lòng mình lại.

Thời gian nhanh qua, trước khi bầu trời từ một màu mây trắng dần chuyển sang đỏ quạch, tôi tranh thủ đi ra siêu thị, mua những nguyên liệu để tối về sẽ nấu cho anh cả một bàn tiệc.

Khi đang nhặt những bó rau cải để vào trong giỏ hàng, đột nhiên tầm mắt tôi nhoè đi, lồng ngực như bị một thứ gì đó ép chặt.

Bệnh tim của tôi phát tác sao? Không xong rồi! Tôi không có mang theo thuốc!

Chân tôi hụt nhịp bước ra đằng sau, phải cố gắng lắm mới có thể ổn định lại trọng lực của cơ thể.

Chợt có hai đứa trẻ xô nhau chạy qua, vô ý đẩy tôi ngã ra sau, đầu đập mạnh vào một kệ hàng, những gói đồ bên trên bị rung lắc thì đồng loạt rơi xuống, đổ ập xuống đầu tôi.

Cả một khu siêu thị được một phen nhốn nháo, mẹ của hai đứa bé hoảng hốt chạy lại, thấy mũi tôi chảy máu, bà ta sợ phải chịu trách nhiệm nên ôm chầm lấy hai đứa bé, chỉ vào tôi hét lên.

"Cô ta đang định dắt hai đứa con của tôi đi! Hai con của tôi là đang tự vệ! Đáng lắm!"

Những người đi ngang qua khác dù chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe lời người mẹ đó nói vậy thì túm tụm vào mắng chửi tôi.

"Hừ! Trông mặt mũi như vậy mà hoá ra lại là kẻ gian!"

"Báo cảnh sát cho giải nó đi."

"Mấy thứ người tệ hại như thế này, cứ cột vào một góc rồi cho xử bắn ngay lập tức."

Tôi vẫn nghe những lời nói chua chát ấy, thân người tôi run rẩy.

Tôi muốn chứng minh bản thân mình vô tội, nhưng tôi không thể di chuyển được bờ môi.

Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi đây nhưng cơ thể tôi không thể nào cử động được.

Máu mũi tôi ồ ạt chảy xuống, tôi thấy đầu óc mình nặng nề, cả một màn đêm bỗng bao phủ lấy tất cả mọi giác quan của tôi.

Tiếp theo sau đó tôi cảm nhận được đầu mình đã gục xuống sàn đất, tiếp đó nữa, tôi đã chẳng thể mở mắt ra nổi.

Những âm thanh xung quanh tôi như càng lúc càng xa, rồi tôi chẳng nghe được gì cả.

Tôi thấy người mình mệt quá.