Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 5: Không muốn rời xa



Cuộc đời tôi trong thời gian trước khi chết cũng thật đậm đà “màu sắc”.

Bây giờ mở mắt ra, tôi thấy mơ hồ một khoảng trần nhà trắng toát, hình như, tôi được đưa đến bệnh viện rồi.

Đầu tôi đau nhức và choáng váng, có cảm giác sau gáy tôi vẫn còn đang chảy máu.

Thấy một người y tá đang chăm sóc cho một bệnh nhân nằm bên, tôi lò dò hỏi.

“Ừm… Cô ơi, bây giờ là mấy giờ rồi?”

Cô y tá đó đang bận phân phát thuốc uống cho những người bệnh nhân cùng phòng với tôi, nghe tôi hỏi vậy thì cũng nhìn đồng hồ hộ tôi.

“Bây giờ đã là gần mười giờ tối rồi ạ.”

Mười giờ tối?!

Tôi hốt hoảng bật người ngồi lên, cơn choáng đầu cũng vì thế mà đột ngột ập tới khiến cho cả người tôi đau đớn ngồi lại nặng nề trên giường, há miệng thở dốc.

Cô y tá đó được một phen hú vía, gấp gáp giữ tôi ngồi ổn định lại trên giường.

“Cô bị thương ở đầu, vừa mới tỉnh dậy không nên vội di chuyển!”

“Không được!” Tôi cố gắng để đứng lên, nhưng thực ra bây giờ đến cả nói chuyện đối với tôi cũng thật nhọc nhằn: “Tôi còn việc bận ở nhà, tôi phải về luôn!”

Trước sự kiên quyết của tôi, cô y tá ấy mới do dự thỏa hiệp, giúp tôi thanh toán tiền thuốc và tiền băng gạc quấn trên đầu.

Thật may là ví tiền của tôi chưa có mất. Nếu không thì tôi thực chẳng biết mình sẽ làm như thế nào.

Tôi muốn nhanh ra ngoài bệnh viện để bắt taxi về nhà.

Trời tối, khu vực quanh bệnh viện còn rất khó để có xe đi ngang qua.

Mãi tôi mới có thể vời được một chiếc taxi dừng lại, được đưa về trước cổng nhà.

Suốt cả dọc đường đi, những cơn đau nhức nhối trên toàn thân thể và cảm giác sốt ruột, bồn chồn, lo lắng khiến cho đầu óc tôi loạn hết cả lên.

Nhìn cửa sổ thấy đèn điện trong nhà đều đang bật sáng, từ lo âu ban đầu, tôi đã hoàn toàn chuyển sang sợ hãi.

Vương Đề Hiền đã trở về, vậy mà tôi bây giờ mới lấp ló về tới cổng khi trời đã chuyển hẳn sang đêm đen.

Làm sao đây? Anh sẽ giận tôi mất!

Nói là sẽ nấu cho anh một bữa cơm thịnh soạn, mà bây giờ thì sao?

Tôi lo lắng lấy chìa khoá nhà mở cổng bước vào, quả không nằm ngoài suy nghĩ của tôi khi anh đứng ở đằng sau cánh cửa, khuôn mặt biểu thị sự không hài lòng.

“Em đi đâu mà tới tận đêm muộn mới vác mặt trở về?”

Tôi lúng túng, như theo một thói quen cũ, tôi vội vã lấy lòng anh.

“Đề Hiền, em biết mình sai rồi, để anh phải chờ như vậy. Em xin lỗi.”

Bỗng hàng lông mày kiếm của anh nhướng lên, nhìn mảnh vải trắng quấn ngang trên đầu tôi.

“Em bị làm sao mà phải quấn như thế kia?”

Tôi giật thót, luống cuống giải thích qua loa, mong sao anh không nhận ra nét mặt ngượng nghịu của tôi.

“Ơ… Không. Thì là… Vừa nãy em không cẩn thận trượt chân ngã, phải vào bệnh viện băng bó. Cũng không có gì đâu.”

Tôi cắn cắn môi sợ sệt, thật may là anh không còn hỏi tôi gì nữa.

Chợt nhớ ra điều gì đó tôi vội vã hỏi anh.

“Đề Hiền! Thôi chết! Anh đã ăn gì chưa? Để em nấu cho anh ăn…”

“Không cần. Tôi đã đi ăn với A Hy rồi.”

Tâm trạng của tôi đang bị treo lơ lửng trên cao vì câu nói của anh mà rơi vỡ xuống đất.

Tôi bất chợt nhận ra dù tôi có về nhà nấu cho anh một bữa cơm hay không, thì anh vẫn sẽ chọn Lãnh Ái Hy.

Rõ ràng anh đã hứa với tôi rồi mà?

Rồi sau đó tôi lại tự thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn hẳn.

Tôi không cần phải lo sau khi tôi xa anh, sẽ còn ai chăm sóc cho anh nữa.

Vương Đề Hiền để ý đến nét mặt hơi trùng xuống buồn rầu của tôi, ngỡ là tôi vì bị anh to tiếng nên thấy giận, đôi chân mày của anh giãn ra.

Anh vuốt nhẹ lên tóc tôi, giọng điệu hoà hoãn hơn rất nhiều.

“Em đã ăn gì chưa? Có cần tôi chiên một ít trứng không?”

“Ơ…”

Anh nói tôi mới nhớ. Cả tối hôm nay, tôi chưa kịp ăn gì cả.

Nhưng do tính tôi biếng ăn từ nhỏ, nhịn bữa tối đã không còn là một chuyện xa lạ nữa.

Tôi nói không cần anh phải vất vả, nhưng Vương Đề Hiền vẫn kéo tôi vào bếp, nấu cho tôi một bát cơm rang và một vài viên thịt cá hồi.

Nó rất ngon, tôi phải công nhận tài năng nướng của anh, nếu không phải vì anh lúc nào cũng bận việc thì bếp núc không đến lượt tay tôi.

Vài lúc tôi còn nói đùa, nếu anh đã chán việc kinh doanh, tôi cùng anh mở một nhà hàng, quán ăn.

Những lúc đó Vương Đề Hiền chỉ hờ hững nhìn tôi chẳng đáp lại gì, tôi cũng không nói lại anh.

Nhìn sự quan tâm của anh, múc lấy một thìa cơm giòn đậm vị, nước mắt tôi lặng lẽ rơi.

Tôi rất nhanh sẽ không thể nhìn thấy anh nữa, sẽ không còn nhận được sự quan tâm của anh nữa. Nó làm tôi thấy buồn.

“Sao lại khóc? Em đau ở đâu?”

Vương Đề Hiền vội đưa tay chà lấy những giọt nước mắt đang chảy dài trên má tôi, mắt anh hơi nheo lại.

Tôi vội lắc đầu.

“Không… Chỉ là… em…”

Tôi không thể tìm ra được một đáp án nào để trả lời cho câu hỏi của anh.

Đầu óc tôi đều bị lấp tràn bởi những đau thương, nước mắt mỗi lúc một rơi nhiều hơn trước.

Tôi bất lực quá. Tôi không muốn rời xa anh chút nào.