Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 59: Về nhà em mát xa cho anh nhé?



Tất cả những người nhà họ Vương còn lại vì nghe có biến cũng lục tục kéo tới hết quán bar.

Người quản lí của khu liên hợp giải trí này chẳng biết phải làm sao ngoài việc nghe theo lệnh của Vương Quân Thụy, chuẩn bị một phòng hội đồng lớn để tất cả bọn họ kéo nhau vào đấy ngồi.

Dù sao mọi người cũng đã tới đây, hôm nay Vương đại lão gia gọi tất cả con cháu về để bàn chuyện, cũng tiện luôn.

Vương Đề Hiền dù cho đã có ẩu đả với Vương Chí Nguyên nhưng trên người anh lại chẳng có vết thương nào quá lớn, từ đầu đến cuối cứ ung dung nắm tay của Hiểu Phù đi trước cả Vương đại lão gia.

Dù cho cô đã cố để giãy ra, anh đều trêu ghẹo bằng những lời nói làm lái cả sự thật.

“Sao thế? Nhiều người quá nên em sợ à?”

Anh đây trông chẳng giống người sắp tới sẽ phải quỳ ba tiếng ở nhà chút nào.

Càng chẳng giống cái người vừa mới nổi xung mà đánh người ta đến thừa sống thiếu chết.

Vương Thì Vinh nhìn điệu bộ thư thái của anh thì mặt mũi đỏ quạch như máu, tức nhưng không thể làm gì được.

Vương đại lão gia ngồi ở giữa một chiếc ghế lớn, trên tay cụ cầm chắc một chiếc gậy Batoong đập đập xuống sàn nhà. . ngôn tình tổng tài

Ánh mắt cụ đưa nhìn quanh khắp những gương mặt của cả những con cháu huyết thống gần và cả những chi tộc xa, cuối cùng là dừng lại ở Vương Đề Hiền - người cháu mà cụ đã hết mực nuôi dưỡng đang lơ đãng mà quay sang cười cười với Hiểu Phù đang ngồi im như thóc ngâm, hoàn toàn không chú ý đến anh.

Cụ thở dài một hơi não nề, bàn tay răn reo như vỏ của hạt cây thông khô héo đưa lên xoa xoa mái tóc trắng đã bạc phơ.

“Đề Hiền, ta hỏi cháu, tại sao lại gây ra sự việc ban nãy? Vương Chí Nguyên đã làm gì cháu sao?”

“Ông nội hỏi thừa rồi.” Vương Đề Hiền thôi không trêu chọc Hiểu Phù nữa: “Như ban nãy ấy. Nói nhiều đau hàm lắm.”

Đột nhiên anh đã thôi được một lúc không kiếm chuyện với Hiểu Phù nữa lại quay sang nói với cô tiếp.

“Nên là nếu anh bị ông nội bắt phải nói, về nhà em sẽ mát xa cho anh nhé?”

Vương đại lão gia hiếm khi nào bất lực như hiện tại.

Sau khi lấy vợ, tính tình của Vương Đề Hiền thay đổi vô cùng thất thường.

Anh có thể giây trước như chiến thần tận sát nhân loại, nhưng giây sau lại như một con cún con líu ríu quấn quanh chân chủ nhân.

Bốn năm nay, cụ luôn biết vợ chồng anh thường xuyên xảy ra một số những chuyện lục đục, và sau những sự việc đó, trên người anh luôn có thêm một số vết thương mới.

Nhưng Vương Đề Hiền luôn bỏ mặc qua nó, anh không quan tâm đến nỗi đau của mình, chỉ suốt ngày tìm cách dỗ dành Hiểu Phù.

Người ta thường nói khi yêu, con người sẽ sẵn sàng vì đối phương mà bán cả mạng sống, nhường cả tương lai, cũng khi yêu, con người cũng sẽ mụ mị đầu sóc dần.

Mà Hiểu Phù, cô lại lạnh nhạt và vô cảm đến mức khiến người ta cảm thấy bất bình.

Lúc cần, cô sẽ dựa gần anh, chấp nhận mọi hành động của anh, nhưng khi bình thường, đến cả nói chuyện đàng hoàng cũng đường mơ mà cô cho.

Vương đại lão gia luôn biết, nhưng cụ không nói.

Nhận ra ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn sang đây, Hiểu Phù dù không biểu hiện gì bên ngoài nhưng cô cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, một bên chân khẽ đạp vào Vương Đề Hiền.

Anh cũng biết ý mà dừng lại, không làm gì thêm nữa, nhưng tay từ trước đến giờ vẫn luôn nắm chặt lấy cô.

Ở một bên hàng ghế kia, Vương Tố Đồng nhìn anh thân mật với Hiểu Phù như vậy thì ánh mắt trợn ngược cay cú.

Cô ta dù là họ hàng của anh, là em gái họ, nhưng cô ta chỉ là một chi tộc xa, rất xa với nhà họ Vương chính gốc rồi. Trong dòng máu cũng đã bị pha trộn, mất dần sự chính thống của Vương gia.

Nếu tính nhẩm, hiện tại cô ta đã cách Vương Đề Hiền tận năm đời.

Trên đời này không thiếu những người yêu thích và mê mẩn Vương Đề Hiền, trong đó có cả cô ta.

Vương Tố Đồng nghiến răng, nhìn anh quan tâm đến Hiểu Phù nhưng luôn bị cô lờ mặt đi không để tâm đến, máu trong người đã dồn hẳn lên đầu, phẫn uất đến cực điểm.

Cảm nhận được có một đôi mắt nóng bỏng đang chiếu lên người mình, Hiểu Phù nâng mắt ngẩng đầu nhìn về phía của Vương Tố Đồng, nhận ra cô ta đang đay nghiến trừng mình, cơ thể cô sững lại trong giây lát.

Đột ngột cánh tay đang dời đi sự đụng chạm với Vương Đề Hiền của cô bắt chộp lấy tay anh, đan cả mười ngón lại siết chặt vào nhau không rời.

Tay còn lại của cô xoa xoa lên mu bàn tay anh, động vào từng ngón tay rõ khớp rắn rỏi.

Đúng như cô nghĩ, nhìn Vương Tố Đồng kìa. Cô ta hiện giờ trông cứ như một quả ớt chuông bất cứ khi nào cũng có thẻ khè ra lửa vậy.

Cánh môi cô khẽ nhếch lên. Cứ thấy bất cứ ai trong cái dòng họ này khó chịu, cô lại càng cảm thấy thoải mái.

Về sau này, để rửa cho nỗi hận không phai với Vương Đề Hiền, có lẽ, cô nên hành hạ từng người thuộc chi họ này, mỗi lúc một nặng hơn, cho họ biến mất dần. Như thế, anh mới không có ai để chống lưng.

Bắt đầu từ những kẻ dễ dàng tiêu diệt nhất.

Vương Tố Đồng sẽ là người đầu tiên.

Vương đại lão gia nhìn không nổi đôi mắt âm u của Hiểu Phù, cụ hắng giọng ho lên nhắc nhở cô, Hiểu Phù cũng biết cụ đang ám chỉ gì liền cụp mắt xuống dựa người lên lưng ghế.

“Đề Hiền, ta đang hỏi con, con hãy nghiêm túc trả lời ta.”

Vương Đề Hiền cợt nhả cũng xong, anh trở lại với phong thái lãnh đạm như thường ngày, đôi mắt phượng thâm sâu tĩnh lặng.

“Vâng.”

“Đầu tiên, vẫn là câu hỏi trước đó. Tại sao con lại đánh Vương Chí Nguyên vậy? Hai anh em có mâu thuẫn nào mà lại phải dùng tới bạo lực như vậy? Đây có phải là cách giải quyết của những người có học thức không?”

“Đó chỉ là một chút xích mích nhỏ thôi ạ.” Anh từ tốn trả lời từng câu hỏi của cụ: “Chỉ là hôm chiều nay con không có mặt ở công ty, anh ta đã kéo theo người tới làm loạn. Khi tối nay còn có ý định làm hại vợ con. Con biết mình không phải là một thằng có kiên nhẫn, còn anh ta, thì không phải là một tên có học thức.”

Vương đại lão gia thở dài càng nặng nề hơn, còn Vương Thì Vinh đã nhịn không nổi nữa mà đứng phắt dậy lao về phía anh.

“Thằng chó đ* nhà mày! Mày dám ăn nói láo toét về con trai tao như vậy sao?!”

Ông ta hùng hục tiến tới, bất chợt vấp chân mà ngã sấp mặt xuống dưới đất, hàm đập mạnh xuống sàn nhà.

Ông ta thảm thiết kêu lên ôi ối, đôi mắt đỏ rực trừng lớn với Vương Quân Thụy.

“Mày làm cái đ.éo gì thế hả?! Mày dám ngáng chân tao?!”

“Anh trai, đó không phải là phản ứng nên có khi nghe những lời nói đúng.”

Vương Quân Thụy nhàn nhạt nói, nhưng ẩn chứa trong sự trầm tĩnh ấy chính là một sự khinh miệt. Về điểm này, Vương Đề Hiền rất giống ông. Hai bố con nhà họ Vương đúng là cùng một khuôn mà ra mà.