Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 60: Đây là xứng đáng



Trong phòng hội đồng có một số tiếng cười vang lên, Vương Thì Vinh tức đến nổ đom đóm mắt, từ Vương Đề Hiền, ông ta chuyển mục tiêu sang lao vào Vương Quân Thụy.

Nhưng tay còn chưa chạm được vào một cọng tóc của ông, ông ta đã bị cây gậy Batoong của Vương đại lão gia phi tới đập vào đầu.

“Trật tự trật tự!!! Các anh không xem tôi ra gì hả?! Có phải tôi già rồi nên các anh các chị thỏa sức làm loạn trước mặt tôi sao?!”

Vương Thì Vinh đau quá vội xoa xoa lên đầu, phát hiện đã nổi thành một cục xưng.

Ông ta tức tối khạc một bãi nước bọt nhổ xuống dưới chân của Vương Quân Thụy rồi lầm bầm rời đi mặc cho Vương đại lão gia đang ở ngay đấy.

Vương Quân Thụy nhìn một bãi bầy nhầy bốc mùi trên mũi giày da của mình, hếch đầu ra sau.

Vương Đề Mã - anh trai ruột của Vương Đề Hiền lập tức gật đầu, đi ra ngoài lấy một đôi giày da khác đeo vào cho ông.

Khi bác đang định cúi xuống xếp gọn đôi giày ở trước mặt cho Vương Quân Thụy, đột nhiên lưng bị đẩy mạnh một cái, chẳng cần xoay lại cũng biết đó là Vương Thì Vinh.

Nhưng bác không quan tâm, cẩn thận đeo giày cho bố mình.

Trong tất cả những con cháu nhà họ Vương, bác là người lành tính nhất.

“Không để tâm tới hạng tứ chi, phải không?” Vương Quân Thụy nhếch mép lên cười, vết nhăn bên khoé mi thâm sâu hơn một chút.

Vương Đề Mã hơi bất ngờ một chút, song mỉm cười.

“Vâng.”

Xong xuôi, bác đứng lên ngồi về lại vị trí lúc ban đầu cùng với người con của mình là Vương Phong Thuỳ.

Vương đại lão gia mệt mỏi với lũ con mà mình sinh ra, ai cũng không giống được với ông. Có Vương Đề Hiền là ông quý trọng nhất cũng sắp điên vì tình luôn rồi.

Cụ không tiếp tục nhắc lại về chuyện của Vương Đề Hiền và Vương Chí Nguyên đã có xô xát với nhau nữa, mọi người tự ngầm hiểu là cụ để mặc cho hai người tự giải quyết.

“Được rồi, ta gọi các con ta đến đây là để bàn về việc trong gia đình mình. Các con cũng biết ta đã già rồi, không còn sống được lâu nữa. Sức khỏe ngày càng giảm, mắt cũng mờ rồi. Ta đã viết một nửa di chúc để lại. Còn một nửa cuối cùng, là quyết định phân chia tài sản gia đình.”

Cả con cháu nhà họ Vương im bẵng ắng nghẹn hẳn đi, nhưng ngay giây sau đó đã đột ngột bùng nổ như núi lửa phun trào.

“Bố đừng nói vậy! Bố còn sống được rất lâu mà. Đừng nói về tương lai tiêu cực như vậy mà bố ơi.”

“Xin ông cứ yên tâm, mọi kế nghiệp và tài sản của ông chúng con đều sẽ trông giữ thật cẩn thận ạ.”

“Bố phân chia tài sản như thế nào ạ? Con cần một sự công bằng ạ!”

“Bố, có phải là bố mệt rồi không? Gọi cho bác sĩ đến để kiểm tra, trông chừng cho bố đi. Bố cứ thế này con lo lắm, còn bắt đầu nói linh tinh rằng mình sắp chết rồi. Hay là từ nay về sau, con dọn đến nhà bố ở để tiện chăm sóc cho bố nhé?”

Cả đám nháo nhào lên, không hỏi về quyết định phân chia tài sản của ông thì cũng nói rằng lo cho ông, muốn được quan tâm ông.

Vương đại lão gia biết trước là bọn họ thể nào cũng giở giọng lấy lòng liền tức giận đập mạnh tay lên thành ghế.

“Im miệng hết cho ta!”

Cả đám người tĩnh lặng một lúc, nhưng chỉ là một lúc mà thôi, ngay sau đó đã lại xôn xao vang lên những tiếng động.

Phải đến lúc Vương Đề Hiền nhíu lại một bên chân mày không vui, họ mới sợ hãi mà cọp miệng xuống.

“Các anh chị cứ thế này, đừng hòng tôi để lại một đồng nào cho các anh chị!”

Vương đại lão gia hừ lên một tiếng, vì lỡ to tiếng quá mà cụ không kìm được cơn ngứa họng mà ho lên khù khụ.

Một người bác sĩ riêng của Vương gia liền từ bên ngoài đi tới, đưa thuốc xịt họng cho cụ rồi đứng túc trực luôn ở bên cạnh cụ, phòng trừ bất trắc.

Vương đại lão gia sau khi ổn định lại thì thở mạnh mấy hơi, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi mỏng.

“Hừ! Sau ngày hôm nay, tôi đã biết mình nên phân chia như thế nào rồi.”

“Vương Đề Hiền hiện tại đang nắm giữ 40% cổ phần tập đoàn, ta cho nó thêm 55% cổ phần!”

“Cái gì cơ?!”

Trước khi cả đám người bùng nổ, Vương Thì Vinh là người đầu tiên hét lên trước.

Ông ta hằm hè nhìn anh, không thể tin nổi.

“Bố! Đây là quá mức thiên vị rồi!

“Không, đây không phải là thiên vị.” Vương Quân Thụy ngồi khoanh tay, ngước mắt nhìn lên Vương Thì Vinh: “Đây là xứng đáng.”