Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 97: Quan hệ quen biết



Đám tang của Vương Thì Vinh được tổ chức chỉ sau ba ngày ông ta chết.

Trong cả ba ngày này Vương gia bận lo chuyện hậu sự đến không mở mắt ra được.

Thông tin câu nói “ác quỷ” mà Vương Thì Vinh thốt ra trước khi chết bằng một cách nào đó đã bị rò rỉ ra bên ngoài, đến tai của cánh nhà báo.

Chỉ ngay trong đêm ngày đầu tiên mà ông ta chết, trên mạng xã hội đã có cả hàng tá các bài viết và giả thuyết về từ khoá này.

Một giả thuyết được nhiều người quan tâm và hứng thú nhất đó chính là Vương Thì Vinh bị ma quỷ ám để tự đi đến căn biệt thự, tẩm xăng đốt nhà. Khi ông ta đột ngột lấy lại được ý thức đã vôi vã nhảy ra khỏi cửa sổ để thoát thân.

Nó được tin nhiều như vậy vì vốn dĩ lúc còn sống, Vương Thì Vinh tạo nghiệp và gây oán hận với cực kì nhiều người, họ cho rằng ông ta bị gặp quả báo là đúng rồi.

Cũng chính vì những bình luận sôi nổi của những cư dân mạng mấy ngày nay nên mỗi khi xem tin tức, Hiểu Phù đều đọc được nhiều bài viết khá thú vị, đủ để giải trí trong mấy ngày làm việc trên tập đoàn.

Hiện tại đã là giữa tháng mười hai, thời điểm này, tiết trời đã hoàn toàn chuyển hẳn sang màu đông.

Gió thổi càng lúc càng rét buốt, sáng sớm hôm nay, tuyết đã bắt đầu rơi nhuốm màu cả thành phố thành một màu trắng xoá.

Hiểu Phù đứng trước gương treo trên cửa tủ quần áo trong phòng ngủ, chỉnh lại chiếc nơ cột ở trên cổ váy.

Cô mặc một bộ đầm đen kín đáo, đội lên đầu một chiếc mũ rộng vành và đeo lên vai chiếc túi xách cũng màu đen, bước ra khỏi căn biệt thự.

Tuyết từ trên trời rơi xuống rất dày, dấu gót chân cô dẫm lên nền tuyết nhanh chóng bị tuyết rơi xuống phủ sạch.

Bên ngoài sân vườn, người quản gia trong nhà đang phủi tuyết trên nóc xe Volvo của cô, thấy Hiểu Phù bước tới, ông ta thu lại chiếc chổi lau mà lùi sang một bên, cúi đầu cung kính chào cô.

“Buổi sáng thưa phu nhân.”

“Ừm, chào buổi sáng. À, quản gia.”

Hiểu Phù đi tới vỗ vỗ lên vai của người quản gia, dặn dò.

“Hôm nay ông không cần phải tới tham dự đám tang đâu. Dẫu sao cũng chỉ là một người đã chết. Thay vào đó, ông thay tôi đến trông nom cho Đề Hiền. Hôm nay tôi không thể tới thăm anh ấy được, tôi không muốn mang những thứ không sạch sẽ tới chỗ của anh ấy.”

Người quản gia tuân theo mọi lời nói của Hiểu Phù, ông ta thấy cô mở cửa xe ngồi vào bên trong liền đi ra mở to cổng tiễn cô đi.

Chiếc xe con khởi động, đi trên nền tuyết trắng để ra bên ngoài đoạn đường lớn, in lại trên mặt đất hai vệt kéo dài.

Ngồi ở trong xe, Hiểu Phù nhìn những bông tuyết trắng bay vào tấm kính chắn gió liền mở cần gạt nước gạt đi.

Lúc liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô thấy có một vài cặp tình nhân đang chơi đùa.

Cảnh tượng ấy làm cô nhớ đến Vương Đề Hiền.

Biết làm sao đây? Hôm nay cô không thể đến gặp anh được.

Ngày nào cô cũng đến bệnh viện để thăm anh, đó gần như đã trở thành một thói quen khó bỏ rồi.

Như một người nghiện thuốc lâu năm bỗng một ngày chẳng tìm thấy trên người mình lấy một bao thuốc lá hay tiền để mua, sẽ cảm thấy bứt rứt và ức chế vô cùng.

Vương Đề Hiền vẫn mãi chìm vào một giấc ngủ dài, cô sợ anh gặp một bất trắc gì đó, cô sẽ không thể lập tức đến bên anh ngay được.

Suy nghĩ ấy khiến cho toàn thân của Hiểu Phù ngứa ngáy và cực kì khó chịu.

Con xe vượt qua cơn mưa tuyết rẽ vào trong một khu nhà tang lễ.

Hôm nay Vương gia đã thuê toàn quyền sử dụng căn nhà này, vốn dĩ nó đã rất rộng, lại không ngờ có vô số các cánh nhà báo đến để ghi hình lại buổi tang lễ của Vương Thì Vinh ngồi chật kín cả chỗ.

Chắc bọn họ đang mong chờ sẽ quay được cảnh bỗng nhiên từ trên trời xuất hiện một con quỷ hay đột ngột Vương Thì Vinh mở tung nắp quan tài ra, chỉ tay vào một người rồi nói từ “ác quỷ” đây mà.

Một người bảo vệ đứng canh ở cổng vào thấy Hiểu Phù bước xuống xe liền đi tới mở ô che cho cô.

Những người đứng ở lối ra vào nhà tang đang nói chuyện với nhau, vừa nhìn thấy cô xuất hiện, tất cả đều đã tự động dạt sang hai hàng nép sang hai bên nhường đường cho cô đi.

Duy nhất có một kẻ không hề e dè trước sự có mặt của cô.

Đó là một người con gái, trẻ, ngang tầm với tuổi cô, ngoại hình khá ưa nhìn đang cố gắng bước vào trong nhà tang lễ nhưng đã bị bảo vệ ngoài cổng chặn lại.

“Xin lỗi, nhưng có thể có thể cho tôi vào được không? Tôi là người quen của ngài Vương Thì Vinh. Xin hãy cho tôi và đi mà, tôi xin cách anh đấy!”

“Không được. Cô không có thư mời hay thân phận thì chúng tôi không thể để cho cô vào trong.”

“Tôi xin các anh đấy! Làm ơn đi mà!” Cô gái đó rơm rớm nước mắt: “Tôi và ngài Vương Thì Vinh thực sự quen biết với nhau mà! Tại sao bỗng dưng ngài ấy lại thành ra thế này cơ chứ?”

Có một số người vì sự náo loạn của cô gái đó mà bắt đầu hiếu kì đứng dòm ngó, còn Hiểu Phù, cô lặng người trong giấy lát, suy nghĩ điều gì đó rồi bước đến bên cạnh cô gái lạ.

Người bảo vệ đang định xách vai cô gái đó ném ra bên ngoài cổng thì chợt thấy Hiểu Phù, hớt hải vội đứng nghiêm người chào cô.

“Vương phu nhân, cô đã đến ạ!”

Cô gái đang khóc lóc đó nghe một từ Vương phu nhân phát ra từ miệng của người bảo vệ, cũng ngơ ngác mà ngoảnh đầu nhìn cô, thấy đằng sau mình là một người phụ nữ tuyệt đẹp với toàn thân toát ra vẻ quyền quý không thể động.

Hiểu Phù giữ lấy vai của cô gái đó giữ cho cô ta không rời đi, nói với người bảo vệ.

“Cứ để cho cô ta vào.”

“Ơ nhưng…”

“Anh có ý kiến gì?”

“Dạ… Không, không có ạ!”

Người bảo vệ sợ hãi vội tránh người sang bên khác, Hiểu Phù cũng thả vai của cô ta ra, ý bảo cô ta bây giờ muốn làm gì thì làm.

Cô gái đó liếc mắt nhìn Hiểu Phù rồi vội vã chạy vào bên trong luôn, như là sợ cô sẽ đột ngột đổi ý vậy.

Bỗng từ sau lưng cô, Vương Nhã Nhã đi tới khoác tay lên vai Hiểu Phù.

Cả hai người phụ nữ quyền lực và xinh đẹp bậc nhất đứng cùng với nhau trong một khung hình, quá đủ để khiến cho người ta được khơi dậy trong lòng sự hứng thú mà đều đưa mắt nhìn sang.

Vương Nhã Nhã chỉ vừa mới đến, thấy cô gái đó được Hiểu Phù giúp vào trong nhưng không một lời cảm ơn mà “cút” thẳng, không tránh khỏi trong lòng có chút… muốn đánh người.

“Sao em để cho cô gái đó vào vậy? Lòng thương của em xem bị người ta liếc cái rồi chạy thẳng kìa. Bộ cô ta không thấy trong lòng lấn cấn cái gì à?”

“Chẳng sao cả, dù sao lát nữa cô ta sẽ trả lại cho chúng ta một màn kịch vui thôi.”

Vương Nhã Nhã nhìn lên Hiểu Phù, khoé mắt cong lên xinh đẹp, à một tiếng dài.

“Cháu muốn biết “mối quan hệ quen biết” đó của cô ta với Vương Thì Vinh là thế nào.”

Hiểu Phù cười cười, nhưng ẩn trong nụ cười nhàn nhạt ấy là một sự nguy hiểm chết người.