Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 98: Đám tang của trò cười thiên hạ



Bất kẻ kẻ nào dám động chạm vào gia đình của cô, cô sẽ cho kẻ đấy đến chết cũng không được yên.

Hiểu Phù cùng Vương Nhã Nhã bước vào trong nhà tang lễ, ngước mắt nhìn một chiếc quan tài đang được phủ lên một tấm vải trắng được đặt ở chính giữa gian phòng, với bức tường sau lưng là bức di ảnh của Vương Thì Vinh.

Cô dù không có bất kì biểu hiện gì, nhưng Vương Nhã Nhã ở bên cạnh đã không nhịn được phỉ nhổ.

“Ảnh có phải là làm lớn quá rồi không? Dù không có ý chê bai hay mất lịch sự, nhưng tôi nhìn có hơi ngứa tay chân.”

“Đây là đám tang của người ta, nhịn chút đi. Dù sao ông ta cũng là anh trai ruột của cô đấy.” Hiểu Phù nhỏ tiếng nhắc nhở, nhưng trong mắt lại đùa cợt chung với Cô.

“Hồi nhỏ anh ta từng đánh chị, còn hại chị bị người ta hãm hại, vì hổ thẹn với bố mẹ mà ra nước ngoài sống. Tư cách làm anh của hắn từ lâu đã không còn, việc gì phải giữ phép tắc chứ?”

Thời thanh xuân, Vương Nhã Nhã đã từng là một cô gái dịu dàng và thuỳ mị, Cô được Vương lão đại hết mực cưng yêu và dành cho mọi sự chiều chuộng, giao cho quản lí một số lượng cổ phần không nhỏ.

Vương Thì Vinh vì ghen tức nên cho người đi làm nhục Vương Nhã Nhã. Vì không thể chịu được sự nhục mạ, Cô đã xin trả lại toàn bộ cổ phần cho Vương gia rồi biệt tăm một khoảng thời gian.

Sau đó nhiều năm, Vương Nhã Nhã bắt đầu được biết đến vô cùng rộng rãi với thân phận là chủ tịch của công ty AECN Entertainment, công ty giải trí lớn nhất Trung Hoa với vô số các nghệ sĩ nổi tiếng và những bộ phim, những album được đạt rất nhiều giải thưởng trong nước và cả quốc tế.

Và, lần xuất hiện trở lại này, Vương Nhã Nhã cũng đã không còn là một người phụ nữ dịu dàng nữa, danh tiếng Cô truyền qua miệng người ta luôn được đi kèm với các từ “phú bà”, “không được động”, “khó tính” và còn có cả “ả điên” nữa.

Nhưng dù cùng ở trong một nước, nhưng Vương Nhã Nhã lại chưa bao giờ đặt chân quay trở lại Vương gia.

Lí do thì ai cũng có thể đoán được.

Vì Vương Nhã Nhã sợ nếu mình nhìn lại mặt của Vương Thì Vinh, Cô sẽ không thể ngăn mình lại được mà đi đến bóp cổ ông ta.

“Chết sớm là đúng rồi, chị còn đang sợ, nếu cứ để cho hắn ta chạy linh tinh ở ngoài đường mà không gặp bất cứ rằng buộc gì cả, chị sẽ không thể… kìm được lòng mình cứ muốn giết hắn.”

Vương Nhã Nhã thở dài, ngồi cùng một hàng ghế với Hiểu Phù rồi tựa đầu lên vai cô, vòng tay ôm vào eo cô.

Nhưng khi không có ai để ý, Vương Nhã Nhã đã thò tay vào chiếc túi xách tay của cô, lấy trộm một con dao trong nhà bếp nhà tang rồi để vào trong túi cô.

Đơn giản, vì Vương Nhã Nhã thấy cán dao đẹp nên lấy.

Nếu mà bị phát hiện mất trộm, Hiểu Phù sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên, còn Vương Nhã Nhã đến lúc đấy sẽ chuồn đi không một tiếng động.

Hiểu Phù để kệ cho Vương Nhã Nhã làm gì thì làm, cô đưa mắt nhìn quanh khu nhà tang lễ, nhìn mọi người đã tụ tập đông đủ cùng đang nhìn lên phía trước, nghe một người chủ trì tang lễ đang đọc điếu văn.

Bỗng ánh mắt cô dừng lại tại một góc phòng, nhìn một cô gái.

Đó chính là cô gái lạ ở cổng lúc ấy. Cô ta đang đứng dựa vào một thành tường, khóc nức nở.

Mợ cả là vợ của Vương Thì Vinh còn chưa khóc thì thôi đi, cô ta còn khóc đến suýt ngất xỉu.

Thật sự không thể biết được rằng, mối quan hệ của cô ta và Vương Thì Vinh là như thế nào ha.

Khách đến, Mợ cả đến cảm tạ mọi người vì đã đến viếng đưa cho ông ta, rót nước mời uống.

Cả cô gái trẻ nọ cũng ra rót nước mời mọi người.

Mợ cả quay trở về chỗ đứng bên cạnh quan tài, ở gần đó cũng xuất hiện cả cô ta.

Khi người chủ trì đọc xong điếu văn, người thân cùng nhà sẽ lên bê bát hương, vòng hoa và quan tài dời đến nhà hoả thiêu.

Đáng lẽ ra chỉ nên là những người có cùng chung huyết thống đi thôi, thế đéo nào, cả cô gái đó cũng nhoi lên đi cùng.

Mợ cả không phải là không nhận ra điểm quái lạ trước sự có mặt của cô ta, nhìn biểu hiện của cô ta ở trong ngày tang lễ này, một cô gái hoàn toàn không hề có quen biết lại liên tục làm những công việc như vợ của người quá cố, bà ta đã đoán ra được một điều nào đó, tức đến nghiến răng lợi.

Nhưng vì đang có mọi người ở đây nên bà ta không dám có phản ứng, nhưng khi di quan, hành động xen vào đoàn người đi đưa của cô ta như đúng rồi thực sự đã khiến cho mợ cả không thể nhịn được nữa.

Mợ cả kéo tay cô gái kia lại, to tiếng chỉ vào mặt của cô ta.

“Này, cô là ai mà sao lại đứng ở đây hả? Đây là đám tang của chồng tôi!”

Cô gái đó nghe mợ cả nói một từ “chồng”, cảm giác ghen tức trong lồng ngực trào lên tận não.

“Chồng bác thì sao chứ? Bộ tôi không thể đi đưa tiễn ngài ấy được sao?”

“Đương nhiên là không rồi! Bởi vì cô là người lạ! Là người không có bất kì mối liên hệ gì với Vương Thì Vinh!”

“Sao bác dám nói tôi không có liên hệ gì với ngài ấy?!” Cô gái đó dường như đã bị chạm đến nỗi nhục nhã, đôi mắt bắt đầu rơm rớm nước mà hét to: “Nói cho bác biết. Tôi và ngài Vương Thì Vinh đã từng hôn nhau rồi đấy!”

“Phụt!” Vương Nhã Nhã ngồi ở bên cạnh Hiểu Phù sặc nước bọt, mắt mở to nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Này, này!” Vương Nhã Nhã lắc lắc vai Hiểu Phù, lắp bắp chỉ vào hai con người đang đứng nhìn chằm chằm vào nhau không thốt nổi lên lời đó: “Vãi ò. Cô ta rốt cuộc mắt mũi thế nào mà… mà… Có thể nói gu của cô ta quá mặn rồi không?”

Ý nói, cô ta thật ngu dốt khi có thể chấp nhận làm tình nhân của một gã già xấu xí như Vương Thì Vinh.

Hiểu Phù mím mím môi khổ sở nhịn cười, vừa gạt tay của Vương Nhã Nhã xuống, vỗ vỗ lên vai Cô ám chỉ.

Không được cười, xuống địa ngục đấy.

Mợ cả xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, ở đây có biết bao nhiêu là cánh nhà báo ghi hình lại, vậy mà cô ta vừa mới nói cái gì hả?!

“Cô vừa mới nói năng vớ vẩn gì thế?!”

“Tôi nói, tôi và ngài Vương Thì Vinh là người yêu của nhau đó! Lúc ở bên cạnh tôi, ngài ấy luôn bảo rằng bà luôn làm cho anh ấy chán chết thôi! Tôi mới là người mà anh ấy yêu!”

“Mày…! Có giỏi thì mày nói lại xem nào!”

Mợ cả tức đến nghiến răng nghiến lợi, không còn để tâm tới bất cứ chuyện gì khác nữa mà lao đến nắm tóc của cô ta giật mạnh.

Cô ta kêu thé lên một tiếng đau đớn, tức giận vớ lấy bó hoa cúc cắm ở một cái lọ gần đó mà vung vào người của mợ cả tới tấp.

“Cái đồ đàn bà già nua đáng ghét! Tôi chỉ nói sự thật thôi! Nếu bà muốn nghe lại thì banh tai ra mà nghe cho rõ! Tôi mới là người mà Vương Thì Vinh yêu! Là người mà Vương Thì Vinh yêuuuuuu!!!”

Cả đám nhà báo đó há hốc, tên nào tên nấy đều giơ lên máy ảnh chụp mấy pô. Tại sao bây giờ bọn họ mới biết bất cứ tin nào về Vương Thì Vinh đều sẽ rất “xuất sắc” như thế này?

Hiểu Phù nhìn cảnh vui ngày tang trước mắt, nghe thấy bên tai vang lên những tiếng cười rộ lên, trên khoé môi cũng không kìm được mà nhoẻn cười.

Ông ta có chết cũng vẫn chỉ là trò cười cho thiên hạ.

Vương Chí Nguyên nhìn tình hình trước mắt, cả người cứng đơ như một bức tượng đá.

Trong đầu của hắn ta, sự hổ thẹn và giận dữ như một tia sét lớn đánh bổ xuống đầu.

Nhìn cả đại sảnh lớn nhà tang lễ, khắp nơi đều vang lên tiếng cười trào phúng như một cái rạp xiếc, tức giận vo tròn nắm tay lại.

Hắn ta quay phắt đầu nhìn Hiểu Phù, nhìn cô cũng vô tình đưa mắt sang nhìn hắn.

“Con khốn!” Đây là điều mà cô đọc được trong ánh mắt giết người của Vương Chí Nguyên.

Bờ môi mọng không những không hạ xuống, mà còn câu lên đầy khiêu khích.

Cô nhìn hắn, miệng mấp máy.

“Có giỏi thì mày lên đây giết tao đi?”